“Mạnh… mạnh quá… lồn em sướng đến tê rân… bẹp… bẹp… cho em, em cũng muốn được bơm đầy tinh dịch như Nancy… ahh… chủ nhân… nhanh quá… em lại ra… ahhh… em ra…”
Yeon Woo gào rú với từng nhịp nắc của Long, nước mắt nước mũi chảy dài trên khuôn mặt dâm mị của nàng, từng thớ thịt trên người nàng muốn nổ tung trước nhục dục khoái cảm.
“Hừ… vẫn không thể bằng Nancy… bẹp… bẹp… cho ta thấy nàng có thể làm gì đi Yeon Woo…”
Long lật Yeon Woo lại để nàng chống tay trên nệm, mông hẩy cao phơi bày cửa lồn còn chưa kịp khép lại và nó cũng không có thời gian vì chủ nhân của nó đã trở lại, đầu rùa hung tợn cường ngạnh banh hai mép lồn Yeon Woo ra mà thụt sâu vào đến lút cán.
“Bẹp… bẹp… bẹp… bẹp…”
“Ahh… hơhhh… bẹp… bẹp… Nancy có gì tốt chứ, chỉ là trời ưu ái nàng hơn em nhưng em mạnh mẽ hơn, em sẽ là món đồ chơi thỏa mãn chủ nhân địt đến chán chê… bẹp… bẹp… mạnh nữa… nhanh nữa… chơi nát cái lồn hư hỏng của em đi chủ nhân…”
Yeon Woo cắn môi rên rỉ, hông nàng không ngừng lắc lư theo nhịp nắc của hắn để cặc hắn hưởng thụ sướng khoái nhất có thể, khe lồn nàng không có những nếp gấp mê người như Nancy nhưng nàng có tự tin mạnh mẽ hơn có thể chịu đựng được khoái cảm đến khi Long xuất tinh.
“Bẹp… bẹp… bẹp…”
Lại qua nửa tiếng đồng hồ, Long một thân mồ hôi nhễ nhại sau khi địt Yeon Woo không ngừng nghỉ, dưới thân hắn Yeon Woo vừa mới ngất lịm đi khi không chịu nổi nữa vậy nhưng hắn mới chỉ xuất tinh một lần, cuộc chơi chỉ vừa mới bắt đầu nên hắn tìm kiếm con mồi tiếp theo mà không ai khác là Ga – In đã sớm hồi sức chờ đợi đến lượt nhưng trước đó hắn vẫn là phải hoàn thành công đoạn quan trọng nhất đã.
“Ọt…”
“Bẹp… hừ… vẫn là cái lồn tuyệt hảo này mới có thể thỏa mãn ta…”
Rút cặc ngập sâu trong lồn Yeon Woo ra, Long kéo Nancy đến để ưỡn lưng đụ lút cán một cú vào lồn nàng, thưởng thực khe lồn tuyệt phẩm đã đời hắn không quên nhiệm vụ ào ạt bơm tinh trùng vào cái bồn quen thuộc của mình.
“Ọt…”
“Đến đây Ga – In, gọi thêm đám Băng nhi cùng Mịch nhi đến, đêm này ai cũng không thoát được…”
Thỏa mãn rút cặc ra khỏi lồn Nancy, Long một thân tà khí nhào đến Ga – In bắt đầu một một cuộc chiến mới.
Đêm đó biệt viện tràn ngập tiếng rên rỉ cùng thở dốc của nam nữ, đại chiến đến tận trưa mới kết thúc mà phần thắng lại như cũ thuộc về tên ác ma.
Ngày thứ bảy sau đại chiến…
Độc Cô gia rốt cuộc cũng có động tĩnh, dưới danh nghĩa Độc Cô Cầu Bại, Độc Cô gia muốn thấy Độc Cô Tuyên trở về.
“Hừ…”
Trong biệt viện, Long hừ lạnh trước tin tức nghe được, điều hắn lo lắng đã đến, Độc Cô gia rốt cuộc cũng không biết xấu hổ dùng cái danh của Độc Cô Cầu Bại đến đòi người, có lẽ một tên thập cấp là quá quan trọng nên Độc Cô gia bất chấp tất cả dù là thanh danh bị hủy hoại.
“Độc Cô gia thật là không biết xấu hổ, ám sát Chấp Pháp Trưởng Lão cái tội danh này còn chưa xử đến đầu bọn chúng thì lại dám mở miệng đòi người.” Đoàn Dự cùng khó chịu nói.
“Độc Cô Tuyên là không thể không trả về nhưng bọn chúng muốn một tên Cường Giả thập cấp nguyên vẹn thì là mơ mộng hảo huyền rồi.”
Long cười lạnh, hắn sẽ trả Độc Cô Tuyên nhưng lại không đảm bảo là một tên thập cập nguyên vẹn mà là một kẻ tàn phế kèm đầu óc vô tri, như thế Độc Cô gia thu về đồng dạng không khác gì một cỗ thi thể.
Đoàn Dự gật gù biểu thị hiểu ý Long xong tiếp tục nói:
“Phải rồi đại nhân, ngài có từng nghe đến Dịch Cân Kinh của Thiếu Lâm Tự?”
“Dịch Cân Kinh? Một bộ nội công tâm pháp của Thiếu Lâm, có chuyện?”
“Là thế này, gần đây một lão già cự phú tự là Xuyên Thâm đột nhiên truyền đi tin tức thu thập được toàn bộ Dịch Cân Kinh trọn bộ và muốn trao đổi một thứ…”
Đoàn Dự trầm giọng nói, Dịch Cân Kinh môn tâm pháp nội công chí cực của Thiếu Lâm Tự do tổ sư Đạt Ma sáng tạo ra tương truyền đã thất lạc không trọn vẹn cách đây gần nghìn năm đột nhiên lại hiện thế khiến người người thất kinh.
“Lão muốn gì?” Long tu luyện ma công nên cũng không quá quan tâm.
“Là sinh mệnh, Xuyên Thâm năm nay đã bước sang tuổi 99, lão cũng sắp xuống lỗ và tuyên bố kẻ nào có thể giúp lão tăng thêm tuổi thọ sẽ dâng ra Dịch Cân Kinh.” Đoàn Dự đáp.
“Lão có phách lực như vậy?”
Long nghi hoặc hỏi, chỉ là một tên cự phú lại dám ra điều kiện với giang hồ các thế lực, lão già này không có cái ô phía sau sợ không làm được.
“Xuyên Thâm từ nhỏ đã nhận một người làm nghĩa phụ, chính là đại danh đỉnh đỉnh Băng Thần Lão Nhân”.
Đoàn Dự run giọng, Băng Thần Lão Nhân là một trong hai lãnh tụ của giới võ giả tán tu, lão hai trăm năm trước đã sớm nổi danh một thân Cực Băng Huyền Công đăng phong tạo cực giang hồ cực ít địch thủ.
Không ai rõ cảnh giới tu vi của Băng Thần Lão Nhân là cấp độ nào nhưng tương truyền Thiếu Lâm Tự – Vô Danh Thánh Tăng chỉ đánh ngang tay với lão, mà đáng sợ hơn là Băng Thần Lão Nhân còn có một người anh em song sinh cũng lợi hại không kém – Hỏa Thần Lão Nhân.
Cặp đôi Băng Thần cùng Hỏa Thần chính là lãnh tụ của toàn thể võ giả tán tu khiến các môn các phái không dám quá chèn ép loại võ giả không môn không phái này.
“Băng Thần? Lão còn sống sao?” Long nghi hoặc.
“Không ai biết cũng không ai có đảm lượng đi thăm dò, dù sao Xuyên Thâm chỉ dựa vào cái danh nghĩa tử của Băng Thần cũng đủ để không ai dám đụng vào lão, Thiếu Lâm Tự – Vô Danh Thánh Tăng đã tuyên bố Thiếu Lâm Tự sẽ không tiếc bất cứ giá nào đổi lấy Dịch Cân Kinh.” Đoàn Dự nói.
Long cười nhạt hiểu rõ, Thiếu Lâm Tự là dùng từ ‘đổi’ chứng tỏ e ngại Băng Hỏa hai lão quái vật này và hai lão thật là còn sống. I.
“Dịch Cân Kinh ta vốn dĩ không để tâm nhưng ngồi yên nhìn đám lừa trọc kia dễ dàng thu về bảo vật là không thể nào, Vô Danh lão cẩu đã không ít lần chọc gậy bánh xe nên lần này ta phải khiến lão trả giá một phen…”
“… Đánh tiếng với Xuyên Thâm ta có thể cho lão thêm 10 năm tuổi thọ đổi lấy Dịch Cân Kinh.”
Long hướng Đoàn Dự ra lệnh, có Phượng Chi Huyết trong tay thì hắn hoàn toàn có thể bổ sung khí huyết của Xuyên Thâm giúp lão chống đỡ thêm 10 năm dễ dàng.
“Xuyên Thâm là người làm ăn, lão chỉ quan tâm ai trả giá cao nhất nên sẽ tổ chức một buổi đấu giá vào ngày mai, coi bộ lão già này đã hấp hối không thể chờ đợi.” Đoàn Dự nói.
“Vậy chuẩn bị xe, ta sẽ đích thân đến đó một chuyến, ta thật nóng lòng muốn nhìn đến vẻ mặt Vô Danh khi để tuột mất Dịch Cân Kinh?” Long cười lớn.
“Vâng, còn chuyện gia tộc chủ nhân cần tìm đã có tin tức chính xác vị trí.”
“Đợi sau chuyện này ngươi đích thân đi một chuyến, không được có bất cứ sai sót nào.”
“Vâng.”
Bắc Kinh…
Vạn Tuế tòa nhà.
Xuyên Thâm là một trong đại cự phú của Trung Hoa, gia sản kếch xù bao gồm rất nhiều tòa nhà cao sang nhưng cao sang bậc nhất và tiếng tăm nhất là tòa nhà Vạn Tuế ý vị mong muốn trường thọ vạn năm của chủ nhân.
Hôm nay Vạn Tuệ cả ba tầng đều được trang hoàng lộng lẫy, thảm đỏ được trải dài từ đường lớn đến tận sâu trong đại sảnh, toàn bộ nội thất sang trọng bên trong đều được phủ thêm một lớp vàng óng ánh tăng thêm độ trân quý và thể hiện sự giàu có của gia chủ.
Ngoài đại sảnh rộng lớn là một già một trẻ đang không ngừng chào đón khách nhân, già ăn bận áo quần truyền thống trung hoa còn trẻ mặc đồ tây thanh lịch, đây là Xuyên Thâm con trai Xuyên Hành cùng cháu đích tôn Xuyên Bình.
“Cha, đám khách nhân hôm nay cũng quá cao ngạo đi, tuy gia gia đã dặn dò nhưng con vẫn không hiểu nổi bọn họ có gì hơn người chứ?”
Lại chào hỏi một đám khách nhân mới đến, Xuyên Bình nghi hoặc hỏi cha mình, hắn năm nay vừa tròn 23 tuổi và cũng vừa mới trở về không lâu sau khi tốt nghiệp đại học ở Mỹ.
Xuyên Bình thề 23 năm qua chưa khi nào hắn phải hứng chịu nhiều ánh mắt coi thường mình như hôm nay mà khó chịu nhất đó là bị người ta coi thường vẫn phải ngoan ngoãn cúi đầu niềm nở chào.
“Bình nhi, có thể chúng ta trong tay có rất nhiều tiền nhưng trước mặt đám người này thì tiền không phải là thứ quan trọng, bọn họ coi trọng là nắm đấm, kẻ nào có nắm đấm mạnh thì mới được coi trọng, gia gia con hôm nay có thể mời đến những nhân vật này là vì Xuyên gia chúng ta may mắn thu được một thứ có thể khiến bọn họ động tâm.”
Xuyên Hành cười khổ giải thích, Xuyên Bình cũng đã lớn nên phải mở mang đầu óc tránh chọc giận những người không nên chọc.
“Cha, thời đại nào còn coi trọng nắm đấm…”
Chưa thể tiếp nhận lời nói của Xuyên Hành, Xuyên Bình không phục phản bác có điều nhận được ánh mắt nghiêm nghị của cha mình thì hắn cắn răng không dám mở miệng nữa, Xuyên gia tuy ít người nhưng tôn ti trật tự đều rất nghiêm ngặt.
Bên trong Vạn Tuế tòa nhà, tại tầng ba cũng là tầng cao nhất và là nơi tổ chức đấu giá, một trong hai chỗ ngồi gần sân khấu nhất đồng dạng Vip nhất đã thuộc về Thiếu Lâm Tự một đám võ tăng.
“A di đà phật, Vô Danh sư huynh! Dịch Cân Kinh đã thất truyền gần nghìn năm qua, có gì nghiệm chứng thứ đồ trong tay Xuyên Thâm là Dịch Cân Kinh trọn bộ?”
Một tăng sư hướng vị lão tăng ngồi đầu cũng chính là Vô Danh Thánh Tăng hỏi, lần này tới đây ngoài Vô Danh Thánh Tăng tu vi thập cấp khủng bố còn có hai vị lão tăng mang khí tức cường hoành tu vi Cường Giả cửu cấp, phía sau là mười tên võ tăng đệ tử tu vi tam, tứ cấp… ý đồ Thiếu Lâm Tự khi phái ra ra đội ngũ kinh người này thì nhìn vào ai cũng hiểu…
… Thiếu Lâm nhất định phải có được Dịch Cân Kinh.
“A di đà phật, Dịch Cân Kinh thứ này Xuyên Thâm dĩ nhiên không có năng lực giám định mà là Băng Thần, ta đã đích thân liên hệ với lão và nhận được đảm bảo cho nên chúng ta là hoàn toàn yên tâm.” Vô Danh Thánh Tăng lãnh đạm nói.
“Băng Thần? Được, vậy thì Thiếu Lâm Tự ta nhất định bằng mọi giá phải thu về Dịch Cân Kinh, có được Dịch Cân Kinh trọn bộ thực lực của Thiếu Lâm ta sẽ tăng cao một bậc lớn.”
“Cũng không dễ dàng…” Vô Danh Thánh Tăng cau mày nói.
“Chẳng lẽ sư huynh là sợ Độc Cô gia?” Lão tăng sư nghi hoặc.
“Không, là chính kẻ đang ở Bắc Kinh.” Độc Cô gia lần trước tổn thất quá lớn sợ rằng sẽ ngoan ngoãn im ắng một thời gian.
“Là hắn? Hắn dám?”
“Độc Cô Tuyên là bị hắn phế, sư đệ nghĩ hắn dám?”
Vô Danh Thánh Tăng lên tiếng làm đám tăng sư trầm ngâm, kẻ mà chúng nói đến dĩ nhiên là Ma Tôn tên điên dám phế một tên thập cấp mang họ Độc Cô… Độc Cô Tuyên trở về chỉ còn một hơi thở mong manh giang hồ các thế lực đều nhận được tin tức.
Tên điên này thật là đến đây phá hoại thì Thiếu Lâm Tự sẽ rất phiền toái.
“Nhắc ma thì ma đến, lần này phiền phức không nhỏ, các ngươi dựa theo ta hành động, không nên bị hắn chọc giận mất khôn.” Đột nhiên Vô Danh Thánh Tăng liếc mắt nhìn ra bên ngoài nói.
“Brummmmm… Brummmmm…”
Gần như cùng thời điểm với lời nói của Vô Danh Thánh Tăng thì bên ngoài đại sảnh đón tiếp một đoàn xe hầm hố không ngừng rú ga.
“Phách lối! Thế lực nào lại dám phách lối đến thế?”
“Thời đại này vẫn có kẻ ngại sống lâu?”
Đám khách nhân không ngừng to nhỏ nghị luận, hôm nay đến đây không thiếu các đại phái trên giang hồ trong đó có Thiếu Lâm Tự được ca tụng đại phái đỉnh tiêm, vậy mà có kẻ còn dám lên mặt ở chỗ này thật là không biết sống chết, giang hồ coi trọng nhất nhì là mặt mũi không loại trừ Thiếu Lâm Tự.
“Các ngươi tốt nhất nên câm miệng lại, có thể ở giang hồ này không xem các đại phái vào mắt chỉ có một vị, mà vị kia tính tình cũng không tốt đâu.”
Một lão giả tỏ ra hiểu biết lớn tiếng cảnh báo khiến toàn bộ bừng tỉnh, kẻ nào cũng thành thành thật thật câm nín mà dùng ánh mắt e dè nhìn ra chỗ đoàn xe đang tiến đến, trong đầu chúng đều như nhau xuất hiện hai chữ…
… Ma Tôn.
Đoàn xe đúng là của Đoàn gia mà ngồi trên chiếc limousine sang trọng bậc nhất còn ai khác là Long và đám nữ nhân của hắn, hôm nay theo hắn đến đây có Nancy cùng Dương Mịch hai đại mỹ nhân, hai người đẹp gương mặt ửng đỏ, hơi thở gấp gáp có lẽ trên đoạn đường đã xảy ra không ít va chạm kịch liệt.
“Chủ nhân, Nancy ngộ tính cùng tư chất thật cao a, mới qua vài ngày đã lĩnh hội được Hợp Hoan Công đệ nhất tầng rồi nha.” Ở cạnh Long, Dương Mịch hé môi mềm nói.
“Ồ, vậy sao? Coi bộ ta phải thưởng cho nàng rồi Nancy…”
Long hướng mắt nhìn qua nữ idol cười lớn, bàn tay không ngừng xoa nắn cặp mông đầy đặn của nàng.
“Chán ghét… phần thưởng của chủ nhân ta đây cũng không cần…”
Nancy cong môi nói, nàng thừa hiểu phần thưởng trong lời nói của Long là gì, nói đâu xa hắn vừa thưởng cho hai lỗ nhỏ của nàng ăn no tinh dịch đến nỗi vẫn đang không ngừng rỉ ra mép quần lót nàng bến dưới.
“Haha, dám chê phần thưởng của bản tọa? Nàng thật là muốn chịu phạt sao?”
Long cười dâm thò tay vào cổ áo mỹ nhân mà giày vò hai bầu ngực mê người khiến Nancy lại nóng lên.
Để lại một bình luận