“Haha… Độc Cô Ngã ngươi lão già còn chưa chết sao? Ta cứ tưởng mạng chó nhà ngươi đã sớm nằm sâu dưới đất ba thước rồi chứ.”
Nhìn thấy bóng dáng kẻ chặn đường mình, Quách Ngoan cười lớn vì oan gia ngõ hẹp Độc Cô gia cao thủ lần này tới lại là đệ tam lão tổ Độc Cô Ngã và cũng là cao thủ cùng thời với lão, có điều Độc Cô gia trước giờ nhờ có Độc Cô Cầu Bại nên tài nguyên vô cùng sung túc khiến Độc Cô Ngã lúc nào cũng áp lão một đầu.
“Quách Ngoan? Ta cũng khá ngạc nhiên khi lão già nhà ngươi vẫn còn sống đấy, coi bộ làm chó của người khác giúp ngươi sống được thêm ít năm nhỉ?”
Độc Cô Ngã cũng không lạ gì Quách Ngoan, lão nhếch mép đầy coi thường vì trong mắt lão một tên võ giả đánh mất uy nghiêm cam nguyện thành nô cho kẻ khác chẳng khác nào bỏ người làm cẩu.
“Khặc khặc… nếu làm chó còn tốt hơn làm người thì ta đây cũng không ngại.”
Bị sỉ nhục trắng trợn nhưng Quách Ngoan lại không hề tức giận, đầu nhập dưới trướng Ma Tôn giúp lão có thêm tuổi thọ, thực lực tăng mạnh và Đào Hoa Đảo có cơ hội vươn mình chẳng khác nào giải khai nỗi bận tâm trong lòng lão bấy lâu nay như vậy thì mang cái danh “nô” trước tên mình có là gì?
“Súc sinh vô liêm sỉ! Thấy lão phu xuất hiện còn không mau thả võ giả Độc Cô gia ta ra rồi tự đoạn một cánh tay trái, đó là ta còn xem ở mặt mũi chủ nhân nhà ngươi nếu không đã sớm vặn cái cổ chó của ngươi rồi.” Chọc giận không được đối phương, Độc Cô Ngã quát lớn.
“Tên này sao? Cho ngươi.”
Thả người, tự đoán một tay? Quách Ngoan khóe miệng cong lên một đường trước sự hống hách của Độc Cô Ngã, quả nhiên là người của Độc Cô gia cùng một loại mắt cao hơn đầu.
“Phốc… hấp…”
Thấy Quách Ngoan thật thả lão già hắc y ra làm Độc Cô Ngã có chút bất ngờ nhưng lại thêm coi thường đối phương, quả nhiên làm chó một lần cả đời làm chó, trước uy danh của Độc Cô gia thì tất cả phải cúi đầu.
“Vù… vù… Roẹt…”
Đúng lúc này, mí mắt của Độc Cô Ngã giật giật, toàn thân lão lông tơ dựng ngược lên trước tử vong uy hiếp, thân hình lão già hắc y che lấy tầm mắt lão khiến lão không biết điều gì xảy ra nhưng linh tính của một tên Cường Giả cửu cấp báo hiệu cho lão phải gấp rút tránh đi.
“Xuy… xuy… Phốc… phốc…”
Cắn răng thôi động mười hai thành công lực toàn bộ sức bình sinh, thân ảnh Độc Cô Ngã bằng một tốc độ không thể in nỗi na di di động ra một bên và chưa đầy một khoảnh khắc sau đó chỗ lão vừa đứng không gian bị xé rách bởi năm đường trảo sắc bén hung mãnh đến cực điểm mà nhìn thảm trạng của lão già hắc y bị vạ lây đến nỗi nhục thân chia năm xẻ bảy thành những miếng thịt nát rơi xuống mặt đất là đủ hiểu.
“Quách Ngoan! Ngươi muốn chết!” Bị đánh lén khiến Độc Cô Ngã thật sự tức giận rồi, na di đột ngột khiến cơ thể lão cũng chịu không nổi bị một ít nội thương nhưng quan trọng là đối phương thực không coi hai chữ Độc Cô vào mắt khiến lão không thể tha thứ.
“Khặc khặc… ta thật là sống lâu quá đang muốn chết đây… Độc Cô Ngã! Tiếp thử chiêu này đi…”
“Phá Không Quyền!”
Quách Ngoan thân hình biến ảo xuất hiện ngay trước mặt Độc Cô Ngã, tay trảo biến chuyển nắm đấm, quyền ra tùy tâm, lấy tâm thay mắt, xuất quyền là phát mười thành công lực, một quyền chế địch.
“So quyền? Hahaha… Hoàng Quyền!”
Độc Cô Ngã máu nóng sôi trào, áo quần bị chân khí thổi bay phần phật… quyền lão ra không hề chậm, ra sau mà đến trước, quyền ấn mang theo Hoàng Quyền kình bàn bạc bao phủ như một nắm đấm khổng lồ máu trắng đón đỡ quyền đầu của Quách Ngoan.
“ẦMMMMM… ẦMMMMM…”
Hai đấm vừa đụng hai đấm lại tới, chưa đầy năm hơi thở cả Quách Ngoan và Độc Cô Ngã đã tung ra hơn trăm nắm đấm, tiếng va chạm mạnh mẽ khiến không gian chấn động mà rung lắc, mặt đất bên dưới chỉ hứng phải xung động từ quyền ảnh cũng không chịu đựng nổi mà vỡ nát thành từng hố sâu cùng các đường nứt vỡ như mạng nhện.
“Ca sát… ca sát… vút… Oành…” Độc Cô Ngã tu luyện Hoàng Quyền tinh thông hơn hẳn lão già hắc y lúc trước, đấm của hắn vừa tinh vừa chuẩn lại vừa vừa cương mãnh như một đầu cự hổ chiến địch.
“Haha… Độc Cô gia Hoàng Quyền… cũng chỉ đến vậy thôi sao?”
Quách Ngoan quyền pháp Phá Không Quyền lúc nhanh lúc chậm, trăm quyền vạn quyền biến hóa vừa tiến vừa thủ khôn lường nhưng về lâu về dài vẫn thua bởi Hoàng Quyền của Độc Cô Ngã một bậc cũng may nhờ còn có thêm Càn Khôn Na Di nên Quách Ngoan mới có thể đánh ngang tay với Độc Cô Ngã.
“Khinh thường Độc Cô gia, ngươi đáng tội chết! Hoàng Quyền chung cực quyền – Hoàng Quyền Kinh Thế Quyền”
Đấm đến sắc như nanh hổ, nhanh như sấm sét lại mang theo Hoàng Quyền kình xoắn ốc tăng thêm muôn phần lực phá hoại xoáy thẳng đến bụng Quách Ngoan khiến lão thất kinh chỉ còn cách thôi động Càn Khôn Na Di đến cực đại đón đỡ.
“Roẹt… Roẹt… Rầm…”
Thực lực chênh lệch là không thể khỏa lấp, Càn Khôn Na Di hóa giải tám thành nắm đấm của Độc Cô Ngã nhưng vẫn còn đó hai phần, chỉ ăn một đấm mà Quách Ngoan đau đến chết đi sống lại, trong người lão lục phủ ngũ tạng đảo lộn thiếu chút nữa vỡ nát.
“Phụt!”
Nôn ra một búng máu lớn, Quách Ngoan thôi động chân khí cố gắng hóa giải Hoàng Quyền kình đang không ngừng tàn phá trong người lão tuy nhiên lão biết Độc Cô Ngã sẽ không để lão có cơ hội thở dốc dù chỉ một hơi.
“Quách Ngoan thứ súc sinh vô sĩ! Chết đi!”
Độc Cô Ngã cười lớn đầy sảng khoái trước chiến thẳng, lão động thân đến trước mặt Quách Ngoan nhìn kẻ chiến bại với ánh mắt khinh bỉ, cho dù có chút khiếp hãi vì thực lực của Quách Ngoan lại tiến bộ nhanh đến mức gần bằng lão nhưng chỉ cần đại kế của Độc Cô gia thành công thì hết thảy toàn bộ giang hồ này phải quỳ gối dưới hai chữ Độc Cô xưng thần mà thôi… sợ lâu sinh biến, Độc Cô Ngã nhắm vào đầu Quách Ngoan tung quyền kết liễu.
“Khục… muốn lấy mạng của ta… ngươi còn chưa đủ tư cách đâu… khặc khặc…”
Chấn thương làm Quách Ngoan biết không thể đón đỡ cú đấm này nhưng biểu hiện của lão lại khiến Độc Cô Ngã ánh mắt co rút vì lão lại tràn đầy tự tin pha lẫn một chút thương hại… chính là thương hại… lão là thương hại ai? Dù không biết đối phương ở đâu lấy được sự tự tin thế nhưng nắm đấm của Độc Cô Ngã vẫn không chậm hơn nữa phần, đến cấp bậc này thì đâu thể chỉ vì một chút sợ đông sợ tây lại có thể chùn bước.
“Phốc!”
Quyền đầu chạm vào khuôn mặt của Quách Ngoan làm cơ mặt của Độc Cô Ngã giãn ra không ít nhưng tiếp đó da gà lão nổi lên cuồn cuộn vì nắm đấm của lão chỉ có thể đánh vào nửa xích mà không thể tiến thêm như có một cỗ năng lượng khủng bố chặn đứng lại… và… thật là có một cỗ năng lượng xa lạ, nó không chỉ chặn đựng nắm đấm của lão mà còn cắn trả lại và hủ hóa cả da thịt của lão bằng một tốc độ kinh người.
“Khục… khục… khặc khặc… đánh chó phải ngó mặt chủ! Ngươi đã quên sao?”
Chấn động mạnh khiến thương thế của Quách Ngoan nặng và máu trong miệng lão lại ào ạt trào ra nhưng trên môi lão lại là một nụ cười quỷ dị, quỷ dị ở chỗ nụ cười của lão có sung sướng vui vẻ, có buồn bã đau khổ và có cả thương hại cùng khinh bỉ.
“Đó… đó là thứ gì… ma… ma khí sao?”
Độc Cô Ngã khiếp hãi lắp bắp hỏi trong vô thức và rất nhanh thôi lão nghĩ đến kẻ nào, sau lưng của Quách Ngoan chính là hắn và thứ khí tức kia không nghi ngờ gì nữa là ma khí.
“Xì… xì… Uuuuuuu… Uuuuuuuu…”
Chưa cần đến Quách Ngoan trả lời mà tiếng xì xì xì khi da thịt bị cắn nuốt tạo ra đau đớn tột độ làm cho Độc Cô Ngã bừng tỉnh, lão cần phải thoát ra khỏi ma khí cắn nuốt ngay lập tức.
“Hừ! Chỉ một chút ma khí có thể làm nên trò trống gì?”
Khiếp hãi không đồng nghĩa với chạy trốn, bản lĩnh của một tên Cường Giả cửu cấp đại viên mãn giúp Độc Cô Ngã không tin ma khí có thể uy hiếp đến tính mạng mình, Ma Tôn cũng chỉ mới cửu cấp, hắn có thể để đánh bại Cửu Dương chân nhân thì lại làm sao? Lão không tin chỉ một lượng ma khí ẩn nấp trong người Quách Ngoan có thể khiến lão gặp khó.
“Hoàng Quyền! Hoàng Quyền Kinh Thế Quyền!”
“Roẹt… Roẹt…”
Thôi động chân khí cưỡng ép ngăn chặn ma khí cắn nuốt, Độc Cô Ngã bàn tay còn lại cương mãnh bồi thêm một đấm vào đầu Quách Ngoan, diệt lão già này là xong chuyện.
“Uuuuuuuuu… Graoooooo… Graoooo…”
Nắm đấm thứ hai còn chưa kịp chạm vào đầu Quách Ngoan thì tiếng gầm rú lạnh người làm Độc Cô Ngã hai mắt trợn lớn, từ người Quách Ngoan vậy mà ẩn nấp đến 10 đầu ma long, chúng gào rú rồi chia thành mười hướng xông thẳng đến chỗ lão nhanh như thiểm điện tạo thành mười đường bóng mờ trong không gian.
“Hahaha… để Độc Cô Ngã ta xem thử Ma Tôn ma khí ghê gớm đến cỡ nào!”
Gặp biến không loạn, Độc Cô Ngã biến thế thu quyền chuyển thành chưởng huy động toàn bộ chân khí còn sót lại trong người thành mười chưởng đón đỡ mười đầu ma long, cho dù tiêu hao quá độ nhưng thực lực của lão vẫn còn sung mãng cực kỳ, hưởng dụng tài nguyên Độc Cô gia cung cấp bao nhiêu năm qua sao có thể là một tên phế vật.
“Graoooo… Graoooooo… Graooooo…”
“Uỳnh… Uỳnh… Uỳnh…”
Nhìn từng đầu ma long bị đánh tan mà Quách Ngoan không thể không thần khâm phục thực lực của lão, nếu là lão thì đón đỡ một đầu ma long này thôi cũng đã chật vật nhưng Độc Cô Ngã lại đơn giản tung mười chưởng đã có thể đánh tan mười đầu ma long mà lại là sau khi đối quyền với lão lâu như vậy chứng tỏ lúc trước lão vẫn ẩn dấu thực lực thật sự… Độc Cô gia quả là Độc Cô gia.
“Uỳnh…”
Đầu ma long cuối cùng nổ tung, bàn tay cũng đã giải khai khỏi người của Quách Ngoan khiến Độc Cô Ngã hưng phấn cực kỳ vì bấy lâu nay trong lão vẫn ẩn dấu một cỗ ngạo khí muốn tranh phong với Ma Tôn và đến giờ tuy chưa chính thức chạm trán nhưng có thể đánh tan ma khí một cách dễ dàng như vậy vẫn mang lại cho lão vui sướng, kỳ thật không chỉ có Độc Cô Ngã mà là rất rất nhiều các đại cao thủ trên giang hồ muốn xuất đầu tranh phong với Ma Tôn nhưng hoàn cảnh nay đã khác xưa, đến cấp bậc như chúng thì mỗi cử động nhỏ đều phải suy tính trước sau nên tính tới tính lui rất ít kẻ dám ra mặt và chính điều đó cũng kìm chân võ giả thời đại này.
“Ma Tôn cũng chỉ thế này thôi sao?”
Tự tin nắm chặt nắm đấm, Độc Cô Ngã cuồng tiếu cười nhưng nụ cười của lão rất nhanh thôi cứng ngắc một cách khó coi vì lão nhận ra mười đầu ma long bị đánh tan lại không hề tiêu tán mà hội tụ lại thành một đầu ma long lớn hơn và dĩ nhiên uy lực cũng theo đó tăng lên gấp bội lần.
“Hừ! Mười hay một cũng cùng một kết cục, phá cho ta!”
Độc Cô Ngã giận dữ vì chỉ một chút ma khí lưu lại của Ma Tôn đã có thể làm khó lão, không cho phép lịch sử được lặp lại một lần nữa nên lão quyết định phải một đòn xóa tan thứ ma khí tà dị này, lưỡi kiếm sau lưng lão theo đó rời khỏi võ.
“Độc Cô Cửu Kiếm! Đệ nhị kiếm – Phá Kiếm Thức!”
Ánh kiếm chớp động như lưu quang, kiếm khí sắc bén thế mà cắt vụn đầu ma long mới hình thành một cách dễ dàng rồi cưỡng ép xóa tan chúng không thể tái hợp một lần nữa, chỉ vẻn vẹn một kiếm Độc Cô Ngã đã huỷ diệt toàn bộ ma khí.
“Đệ nhị kiếm? Ngươi vậy mà luyện thành nó!”
Quách Ngoan ánh mắt co rút trước lưỡi kiếm của Độc Cô Ngã, Độc Cô Cửu Kiếm chung cực kiếm kỹ bí truyền của Độc Cô gia mạnh mẽ vô song nhưng để luyện được cũng khó vô cùng thế mà lão già này lại luyện thành kiếm thứ hai rồi, Quách Ngoan thất lạc biết khoảng cách của mình so với đối phương là xa tít tắp, ban nãy lão đã bày ra toàn bộ thực lực nhưng cũng không đủ để đối phương phải rút kiếm.
“Xuy… xuy…”
Bỗng nhiên tiếng xê dịch trong không gian làm Quách Ngoan bừng tình, bỏ qua thể diện của một tên võ giả, lão cưỡng ép thương thế trong người mà phi thân chạy trốn.
“Không biết sống chết, lưu lại cho ta!”
Bị cử động của Quách Ngoan làm cho ngỡ ngàng, Độc Cô Ngã chậm chân nửa nhịp để con mồi tháo chạy, lão không hề tiếc rẻ chân khí mà đề thăng đến mức cao nhất na di đuổi theo Quách Ngoan.
“Roẹt… vút… vút…”
Mang thương trong người nên Quách Ngoan tốc độ chậm nhiều lắm, tóc gáy lão dựng ngược khi qua ba cái hô hấp thôi mà Độc Cô Ngã đã đuổi tới rồi, đầu hàng hay liều mình bỏ trốn? Quách Ngoan còn đang đắn đo thì ba đường sáng vụt qua trước mặt lão đánh thẳng đến chỗ Độc Cô Ngã phía sau với ý đồ giải nguy cho lão đã khiến hai mắt lão lóe sáng, quả nhiên chủ nhân liệu sự như thần.
“Keng… keng… keng…”
Độc Cô Ngã giật mình trước thứ đánh tới nhưng cũng chỉ là giật mình, lưỡi kiếm trong tay lão đơn giản quét một đường chặn đứng ba đường sáng và đến lúc này Độc Cô Ngã mới nhận ra đó là ba đầu ám khí trắng bạc.
“Điêu trùng tiểu kỹ lại muốn chặn lão phu?” Cười lạnh trước ba đầu ám khí bị đánh bay, Độc Cô Ngã lại na di thêm ba lần và bóng lưng Quách Ngoan đã ngay trước tầm tay lão, tràn đầy tự tin nhưng cũng chính tại lúc này khuôn mặt lão co rúm vì cảm giác được chân khí trong người hỗn loạn, chuyện không thể xảy ra đối với một tên Cường Giả cửu cấp đỉnh cao.
Để lại một bình luận