“Aaaaaaaaaa… Aaaaaaaaaaaaa” Một cái chớp mắt nhanh đến cỡ nào chứ nhưng Long lúc này đây lại cảm thấy nó dài hơn cả cả cuộc đời mình vào lúc này… hắn không thể thua được, hình ảnh quyến luyến của ông lão và ngọn lửa bỗng dưng hiện ra trước mắt hắn làm hắn lấy lại được chút ít thanh tỉnh trong cơn thống khổ… hắn không thể phụ lòng lão… hắn phải thành công… nghĩ là thế nên Long bất chấp tất cả, hắn không cố gắng áp chế nỗi đau nữa mà mặc kệ con mẹ nó để thôi động ma khí cuốn lấy những giọt kim loại kia dung hợp với da thịt mình.
Nỗ lựa và ý chí đến biến thái của Long cuối cùng cũng được đền đáp, một chớp mắt trôi qua cũng là lúc toàn bộ ba vạn giọt lỏng kim loại hòa nhập vào cơ thể hắn… cơ mà…
“Bịch!” Long còn chưa kịp hưởng thụ thành quả thì đã đổ ập xuống bất tỉnh nhân sự, hắn lâm vào hôn mê sâu khi linh hồn gần như vỡ nát trước nỗi đau vượt quá mức chịu đựng… nếu không có ai cứu thì hắn triệt để xong rồi.
“Trái lại vẻ cợt nhả bên ngoài thì bên trong hắn vẫn tồn tại ý chí kiên cường khó ai có được…” Nhìn thanh niên nằm gục trên mặt đất, ông lão nở nụ cưởi rạng rỡ… niềm tin của ông đã đặt đúng chỗ.
3 Ngày… Long không có dấu hiệu có thể tỉnh lại… mọi chuyện kết thúc sao?
5 Ngày… Long vẫn như cũ hôn mê, hắn nằm đó… trên chiếc giường đơn sơ bên trong túp lều… gương mặt hắn vẫn giữ nguyên vẻ thống khổ lúc dung nhập khối kim loại, mí mắt rung rung như người ngủ gặp ác mộng… khí tức của hắn ngày một hỗn loạn không thể nắm bắt… thay đổi tích cực nhất có lẻ là lớp da thịt mới được hình thành coi bộ rắn chắt hơn trước không chỉ mười lần.
Ông lão 5 ngày qua vẫn là theo dõi Long sát sao, ngày nào ông cũng cách vài tiếng đồng hồ lại truyền tinh thần của bản thân vào não hải hắn một cách đều đặn, tuy điều đó khiến khí tức của hắn hỗn loạn hơn nhưng lão lại gật gù như thể thành công.
“Tỉnh lại đi chàng trai trẻ!” Nhìn khuôn mặt nhăn nhó của Long một hồi, ông lão cười nói sau đó vỗ một chưởng cuối cùng mang theo một luồng tinh thần cực mạnh lên đầu hắn…
“Oanh!” Linh hồn đã tan nát đến chín phần của Long cuối cùng hoàn toàn vỡ nát trước ‘đòn’ cuối của ông lão… hắn sẽ triệt để chết sao? Không… chỉ ít giây sau khi vỡ nát, Phượng Chi Huyết ẩn nấp từ lâu trong não hải hắn bắt đầu hành động… nó cường thế tiến đến hút toàn bộ mảnh vỡ linh hồn của hắn vào bên trong mình để rồi sau đó bùng sáng mạnh mẽ bắt đầu quá trình tổ hợp trùng sinh… đương nhiên là cũng nhờ đến ông lão động tay động chân một chút khiến quá trình diễn ra vô cùng suôn sẻ…
“Aaaaaaaaaaa… ta không thể chết… không thể chết…” Lại thêm ít phút, Long đột ngột nhào dậy gào lên như một thằng khùng… hắn ngơ ngác quét mắt nhìn khung cảnh xung quanh như muốn xác định nơi đây có phải là địa ngục không… đến khi nhìn thấy hình ảnh ông lão đang câu cá thì hắn mở thở dài một hơi… vẫn là sống a.
“Hừ… thanh niên thời nay đúng là không biết lễ tiết là gì, lão già cô đơn này chỉ có mỗi cái giường để ngả lưng mà ngươi nỡ lòng nào nằm lì trên đó đến 5 ngày mới chịu dậy… “ Ông lão không quay lưng lại nhìn Long nhưng mà mở miệng trêu chọc khiến hắn đỏ ứng mặt xấu hổ.
“Hắc hắc… đây chẳng phải là do giường của ông quá êm sao, cháu nằm trên nó mà cứ như nằm trên một tấm lưng ngọc ngà của mỹ nữ… từng đường cong mê người ấy…”
“Câm mồm! Xong chuyện rồi thì mau cút đi… việc trở về giải thích làm sao thì ngươi tự lo đi…” Ông lão cắt ngang lời Long mà lên giọng tiễn khách.
“Ách! Cháu còn muốn ở lại thêm vài ngày để đàm đạo với lão nhân gia ngài cơ mà…” Long trưng ra bộ mặt ủy khuất không muốn rời đi.
“Chân lão phu dạo này đúng là có hơi ngứa, chắc là sút vào mông tên nào đó sướng lắm đây…” Ông lão liếc mắt nhìn Long.
“Ặc! Cút… cháu cút là được chứ gì…” Long hoảng sợ nói, hắn thật tin mình không đi thì hai cái mông sẽ nở noa với bàn chân của lão… dù gì hắn ở đây cũng quá nhiều thời gian rồi.
“Biết thế là tốt! Bão đã tan rồi, chiếc thuyển chiến chở ngươi cũng chưa rời đi đâu, theo ta thấy thì tên tướng lĩnh kia cũng là đặt rất nhiều kỳ vọng vào ngươi nha…” Ông lão cười nói.
“Hắc hắc… cháu cũng đã tính toán lợi dụng hắn, một tên chi thứ như hắn đứng trước cơ hội quật khởi nhất định sẽ không thể ngồi yên…” Long nở nụ cười tinh ranh.
“Được rồi, cút mau đi…”Ông lão nghiêm mặt lại quát.
“Biết… Cháu cút đây… mà ông, nghe bảo Độc Cô Cầu Bại tên kia đã đến đây vài lần, không biết thực lực của hắn đến cỡ nào mà có thể từ tay ông trở ra được?” Hắn không tin ông lão bỏ qua cho bất cứ kẻ nào xâm phạm mà còn là đến mấy lần như Độc Cô Cầu Bại.
“Hắn sao? Một kẻ rất thú vị, ta đúng là có giao thủ qua với hắn vài lần… hình như là ba lần… kẻ này thiên phú đúng thật là kinh người, lần đầu ta chỉ dùng một chiêu đã có thể đả bại hắn, lần thứ hai đã phải ba chiêu và ngươi đoán lần thứ ba là bao nhiêu chiêu?” Ông lão cười hỏi Long.
“Cháu đoán là mười chiêu đi?” Long nói, hắn đây là nghĩ đến con số cực hạn rồi.
“Mười chiêu? Haha… tiếc là sai rồi, ta và hắn hòa nhau…” Ông lão vừa mở miệng đã khiến Long chao đảo đứng không vững… mẹ nó, có cần biến thái đến vậy không?
“Làm sao? Sợ rồi?” Ông lão nhìn Long có phần hả hê khi người khác gặp nạn.
“Hắn như vậy thì ông hỏi cháu chịu sao được chứ?” Long cười khổ nói, mục tiêu của hắn coi bộ đổi thành ngàn năm còn hơi ít một chút đấy.
“Haha… đừng nản chí, cỗ hóa thân này ngày một yếu ớt đi nên mới như vậy… ngươi không phải nghĩ hóa thân của một Bán Thần cũng là một tên Bán Thần chứ?” Ông lão trêu chọc Long.
“Ách! Vậy thực lực của Độc Cô Cầu Bại là đến mức nào?” Long có chút niềm tin trở lại rồi.
“Lần thứ ba chúng ta đụng độ thì hắn đã là Vương Giả trung cấp!” Ông lão khẳng định… không như Cường Giả có thập tam cấp, Vương Giả, Bán Thần và Thí Thần chỉ có ba tầng thứ nhỏ hơn là sơ cấp, trung cấp và viên mãn… tất nhiên chênh lệch giữa mỗi cảnh giới nhỏ này cũng là vô cùng vô cùng to lớn.
Tuy có hơi mừng vì Độc Cô Cầu Bại còn chưa đột phá được Bán Thần nhưng Long cũng là đau đầu vì đối phương vẫn quá mạnh mẽ so với hắn hiện tại.
“Vậy một kẻ tự xưng là Thiên Đế thì sao? Hắn thực lực cỡ nào?” Long tiếp tục thăm dò.
“Hà hà… tên này cũng thật là biết khoa trương hư danh… hết xưng chúa lại đến xưng đế, đến giờ ngươi vẫn chưa hiểu ra hắn là ai sao?”
“Hắn chính là Chúa Tể?” Long trợn mắt như đã hiểu ra chuyện.
“Đúng thế… cỗ phân thân đầu tiên của hắn chính là nơi chứa đựng Thần Chi Huyết và tu luyện thứ gì nhỉ… à… Chư Thiên Đế Long Tâm Pháp, lại một cái tên rất oách nữa…” Ông lão cười mỉa mai.
“Hắn sẽ đi tìm cháu?”
“Cái này thì đương nhiên, theo ta biết thì Lân Chi Huyết và Quy Chi Huyết đã triệt để dung hợp với ký chủ, bây giờ hắn chỉ cần đợi kẻ nắm giữ Long Chi Huyết và Phượng Chi Huyết triệt để dung hợp nữa là sẽ ra tay… không may ngươi lại là người nắm giữ cả hai thứ này nên chắc hẳn ngươi là mục tiêu đầu tiên không nghi ngờ gì… theo ta suy đoán thì hắn sẽ tìm ngươi, nuốt sống ngươi để lấy lại Long Chi Huyết tu đến tầng cuối cùng võ công tâm pháp sau đó sẽ ra tay lấy lại Lân và Quy Chi Huyết… hai tên kia cũng không phải thứ dễ chọc cơ mà…” Ông lão suy đoán khiến Long lạnh run.
“Nói như vậy là nếu cháu chưa dung hợp với hai thứ này hắn sẽ không tìm đến?” Long ánh mắt lóe lên tia sáng ranh mãnh.
“Theo lý là vậy vì hắn cần sự hoàn mỹ cực điểm nhưng cũng có thể hắn nhịn không nỗi nữa bất chấp tất cả… nhưng mà ta vẫn nghiêng về trường hợp hắn đợi hơn, dù sao đã đợi được trong một thời gian dài đằng đẵng như vậy thì đợi thêm một vài năm với hắn cũng đâu có việc gì…” Ông lão cười nói.
“Vậy là cháu yên tâm rồi…” Long có chút an tâm vì còn có thời gian, hắn tin chắc việc hoàn toàn dung hợp với hai thứ đồ chơi khó bảo trong cơ thể không thể thành công một sớm một chiều, hắn là phải tìm mọi cách nâng cao thực lực đến hết mức có thể trước khi việc đó xảy ra.
“Nếu không còn câu hỏi gì thì đi nhanh đi… con thuyển chiến kia coi bộ sắp không chịu nổi nữa mà đang quay đầu rồi!” Ông lão nhắc nhở Long.
“Vậy cháu đi đây… A… câu cuối cùng… ông có thể cho cháu danh xưng được chứ?” Long vừa lao ra ngoài vừa quay đầu lại hét to.
“Haha… chàng trai trẻ cố gắng lên… lão phu không có danh xưng mà chỉ có một cái tên… lão họ Lạc tên Quân một chữ đệm là Long… aizz… đã lâu không nhắc đến…” Ông lão dõi theo hình bóng Long mà nở nụ cười thỏa mãn.
“Lạc Long Quân… cháu nhớ kỹ rồi ông à… mà sao… cái tên này có vẻ quen quen…” Thân hình Long lao vun vút hướng về phía con thuyển đang nhổ neo nơi biển xa, miệng lẩm bẩm tên gọi ông lão với đầy vẻ nghi hoặc… chắc chắn hắn đã nghe thấy cái tên này ở đâu đó.
Trên tàu chiến…
Trần Phụng lúc này đứng một mình trên boong tàu, nào còn cái dáng vẻ uy nghi của một thiếu tướng quân đội mà thay vào đó là thất lạc và xanh xao như người mắc bệnh nặng… hắn hạ lệnh quay về trong buồn bã vô hạn vì quay về đồng nghĩa với mọi trách nhiệm sẽ đổ lên đầu hắn… xong, xong thật rồi… hắn còn chưa có một thằng con trai nối dõi tông đường nha…
“Vút… Vù…” Đột nhiên tiếng động xé gió làm Trần Phụng giật bắn người, hắn còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì một bóng người quen thuộc đã hiện thân trước mặt hắn… vẫn là cái dáng vẻ cao to vạm vỡ và khuôn mặt sắc cạnh kia… Ma Tôn đã trở về.
“Đại nhân! Ngài còn sống… không… phủi phui cái miệng chó này, ngài là trở về… lão quái vật thật là đã biến mất hoặc chết đi sao? Phen này chúng ta lập công lớn rồi…” Trần Phụng qua giây phút kinh hãi là sự vui sướng cực điểm kéo đến, nếu luận công ban thưởng thì không thể thiếu hắn được.
Long nhìn tên thiếu tướng đang vui mừng bên cạnh mà ánh mắt ngày một lạnh lẽo, sát ý tỏa ra làm Trần Phụng ớn lạnh thu lại nụ cười trên môi.
“Trần Phụng!”
“Có tiểu nhân.”
“Nếu ta nói chúng ta trở về với báo cáo lão quái vật vẫn như cũ tồn tại, đệ tử Đào Hoa đảo – Vạn Hùng sốt sắng muốn lập công nên mạo hiểm tiến sâu vào bên trong điểm giới hạn 10 hải lí và đột ngột mất tích một cách bí ẩn… năm ngày sau phát hiện được xác Vạn Hùng nổi trên mặt nước, do lo sợ lão quái vật lại tiếp tục ra tay nên Lục trưởng lão hạ lệnh trở về… Ngươi thấy câu chuyện thế nào?”
Trần Phụng toát mồ hơi ướt đẫm cả người, cái bản báo cáo này chả khác gì đổi trắng thay đen… thấy được ánh mắt băng lãnh của đối phương mà hắn cười khổ không thôi, giả báo cáo chính là tội chết đấy… thế nhưng nếu hắn không làm thì ngay bây giờ hắn sẽ chết… trước hay sau đều phài chết nên hắn lựa chọn sống được thêm ngày nào hay ngày ấy, Trần Phụng cay đắng mở miệng:
“Mọi việc đều theo ý đại nhân… có điều sĩ quan trên con tàu này cũng không ít… tiểu nhân không thể đảm bảo bọn chúng giữ mồm giữ miệng 100% được…” Trần Phụng cười khổ nói.
“Ý ngươi là con tàu chiến bị chìm do sóng to đánh vào đá ngầm sao? Chẳng phải chỉ ngươi là được ta cứu sống hay sao chứ?!” Long ngạc nhiên hỏi khiến Trần Phụng chết lặng… ra là vậy…
“Tuân lệnh đại nhân… chỉ mong ngài lưu cho thằng Phụng này một cái mạng, tôi xin thề sẽ phục vụ đại nhân như một con chó trung thành nhất…” Trần Phụng bỏ qua toàn bộ liêm sỉ của con người nói, hắn đã bước lên con thuyền của Ma Tôn.
“Ngươi cũng là đầu óc nhanh nhạy hơn khối người… chỉ cần ngươi làm tốt thì lợi ích mà ngươi có thể hưởng được sẽ nhiều hơn thứ Trần gia cho ngươi nhiều lần, ta chưa bao giờ keo kiệt với thuộc hạ… còn giờ, thả ra tâm thần không được phòng bị…” Long vỗ vai Trần Phụng khích lệ.
“…”
Mất thêm vài phút dùng ma khí khống chế sinh tử của Trần Phụng, Long nhìn về hòn đảo ở phương xa lần cuối rồi nắm lấy Trần Phụng bay vọt lên.
“Uuuuuuuuuuu… Uuuuuuuuuuuuu…” Đứng lại trên cao ngay trên con tàu chiến, trên tay Long từ lúc nào đã nắm lấy Ma Đao đang bốc cháy Ma Hỏa nghi ngút.
”Tích Tà Đao!” Dơ đao lên, Long không chần chừ quát một tiếng rõ lớn sau đó một đao chiêu tung thẳng xuống con tàu đáng thương… đao khí mang theo kình lực kinh thiên và ma lực khủng bố cắt ngang con tàu một đường từ trên xuống dưới cực sâu xém chút nữa bổ đôi nó ra, tuy vậy như thế đã là đủ để nước biển tràn vào nhấn chím nó… mọi chuyện diễn ra quá nhanh làm toàn bộ sĩ quan trên tàu không kịp phản ứng, toàn bộ đều làm bạn với nhau nơi đáy biển tăm tối.
“Ực!”Lần đầu tiên chứng kiến thực lực khủng khiếp của Ma Tôn làm Trần Phụng đũng quần ướt đẫm một mảng rồi… con tàu chiến hiện đại mới đó mà người ta chỉ tùy ý vung một đao là dọn dẹp như thể chém vào một món đồ chơi của con nít vậy…”
“Đi thôi, chúng ta là đóng một vở kịch hay nào!” Long đợi thêm một hồi để xác định không có con cá nào lọt lưới mới chịu kéo Trần Phụng rời đi.
Để lại một bình luận