Nhiều mà đường nhỏ đương nhiên sẽ dẫn đến nhanh, Ma Vực của Long hình thành trong một phần mười giây và cũng chỉ cần đúng thời gian đó để quét qua thân thể của những kẻ xấu số đứng bên trong nó, đương nhiên là không một kẻ nào có thể chịu nổi thứ ma khí đáng sợ như vậy, chí ít là hiện tại những kẻ đang đứng ở đây không kẻ nào có đủ bản lĩnh đó ngay cả hai lão giả Tôn giả bên dưới.
Một đòn thành công làm Long nghĩ đến một môn võ công của Thiếu Lâm đó chính là Sư Tử Hống, có điều Sư Tử Hống là dùng nội lực của võ tăng còn hắn là chơi lớn vận dụng đến Ma Vực, vừa so sánh là đủ hiểu đòn thế này của hắn uy bức hơn Sư Tử Hống nhiều đến nhường nào… hổ hống thì long ngâm… hai mắt Long sáng rực vì nghĩ ra tên của chiêu thức này… Ma Long Ngâm.
“Chủ nhân!!!”
Đột nhiên một tiếng gọi làm Long tỉnh lại trong chiêu thức mới, là Đoàn Dự vừa gọi tỉnh hắn… mặt trời đã sắp xuống núi rồi.
“Có kẻ nào rời đi không?” Lấy lại bình tĩnh, Long nhanh chóng bắt nhịp với tình hình hiện tại, hắn đưa mắt quét qua chỗ Đoàn Dự hỏi.
“Báo! Đệ tử tinh anh cùng chấp pháp có 856 người, ngoài 3 người tự tử bỏ mình thì còn 8năm mươi ba người không một ai rời khỏi, thề tận trung với chủ nhân.”
Đoàn Dự đổi trắng thay đen chắp tay nói, nghĩ đến bảo khố của Đào Hoa Đảo cùng mấy nữ đệ tử xinh đẹp mà hắn đã không kìm được mỉm cười trong bụng, vốn dĩ phải sử dụng đến chiêu bài hạ độc để thu Đào Hoa Đảo chư vị trưởng lão nhưng giờ một lũ chết sạch sẽ không còn một còn một ai thì cần phải hạ độc nữa sao?
“Haha! Nếu thế thì rất tốt, tin rằng các ngươi sẽ không hối hận vì lựa chọn ngày hôm nay của mình… bây giờ cũng đã đến lúc đại cải cách môn phái…”
Vừa dứt câu cũng là lúc khí thế từ Long lại một lần nữa tỏa ra tạo áp lực khủng bố lên toàn bộ phiến không gian, không một kẻ nào, không một ánh mắt nào thoát khỏi việc phải ngước đầu lên nhìn chằm chằm vào gã nam nhân cuồng ngạo đang đứng trên đài cao, ánh mắt của hắn khiến trái tim chúng run rẩy, linh hồn chúng sợ hãi.
Không để mọi người đợi lâu, Long liên tục mở miệng ban bố hàng loạt mệnh lệnh…
Bãi bỏ Thánh Vương, Thánh Mẫu vĩnh viễn.
Thành lập tam đường bao gồm:
Kiếm Đường : chủ tu Lạc Anh kiếm pháp
Thủ Đường : chủ tu Lạc Anh quyền phổ, Lạc Anh chưởng pháp
Thối Đường : chủ tu Lạc Anh cước pháp
Đứng đầu mỗi đường là Đưởng Chủ, dưới đường chủ là Hộ Pháp gồm chín tên xếp từ thấp đến cao theo thực lực, nếu đệ tử trong đường có bản lĩnh thì khiêu chiến Hộ Pháp để dành lấy vị trí và Hộ Pháp đứng đầu cũng có quyền khiêu chiến Đường Chủ dành lấy vị trí, đương nhiên quy tắc khiêu chiến sẽ được bàn bạc kỹ hơn để kẻ khiêu chiến và kẻ bị khiêu chiến không bị thiệt thòi mà chuyện này là Long không cần phải động não rồi.
Trên Đường Chủ là ba vị Phó Chưởng Môn mà không ai khác do ba tên thái thượng trưởng lão đảm nhiệm, Đường Chủ cũng có thể khiêu chiến vị trí Phó Chưởng Môn. Cuối cùng đứng đầu Đào Hoa Đảo môn phái kiểu mới là Chưởng Môn nhân người toàn quyền lãnh đạo, riêng vị trí này không thể khiêu chiến mà do Đào Hoa Đảo chủ thượng – Ma Tôn quyết định.
Toàn thể võ giả Đào Hoa Đảo sững sờ trước tin tức vừa nghe được, cái chết của sáu mươi sáu tên trưởng lão trước đó không lâu thế cơ mà hiện tại không kẻ nào quan tâm lắm vì chúng bị Đào Hoa Đảo kiểu mới làm cho hấp dẫn, đầu tiên là đó được tu luyện Lạc Anh các loại tâm pháp võ công theo thiên phú mà Lạc Anh tâm pháp là gì? Chính là tối thượng võ học mà Đào Hoa Đảo các đời truyền nhân của Thánh Mẫu cũng như đệ tử của các vị lão tổ và thái thượng trưởng lão mới may mắn được tiếp xúc, ngay cả sáu mươi sáu tên trưởng lão lúc trước thì số người được tu luyện Lạc Anh tâm pháp cũng không đến một phần năm, đây chính là một quy tắc cứng nhắc từ bao đời nay kìm hãm sự phát triển của Đào Hoa Đảo đệ tử thế nhưng cao tầng vẫn là kiên quyết giữ, hiện giờ thì tốt rồi… ngươi có thiên phú kiếm đạo sao, hãy đến với Kiếm Đường tu luyện Lạc Anh kiếm pháp.
Tiếp sau đó là việc đệ tử có thể khiêu chiến Hộ Pháp, rồi Đưởng Chủ và thậm chí là Phó Chưởng Môn… điều này có thể xảy ra sao? Trong một cái giang hồ bị những quy tắc luật lệ gò bó thì chuyện này chẳng khác gì là đi trái với đạo nghĩa đó, so với việc có thể tu luyện Lạc Anh các loại tâm pháp võ công thì đây là chuyện khiến võ giả Đào Hoa Đảo rúng động hơn… kẻ nào lại không muốn tiến cao, đứng trên đầu trên cổ người khác chứ?
Nếu trước đây thì cho dù chúng có cố gắng tu luyện cỡ nào thì ngoài tu vi vẫn còn đó một điều kiện tiên quyết đó là ‘xuất thân phải tốt’ để bước lên những chức vụ cao trong phái thế nên ngoài những những kẻ như là con cháu hay đệ tử thân truyền các vị lão tổ thì có thể xác định võ giả bình thường không ngóc đầu dậy nổi mà hiện tại thì sao? Chỉ cần ngươi có thực lực, có bản lĩnh thì có thể tùy tiện khiêu chiến để dành lấy vị trí đáng thuộc về bản thân mình.
Phải nói quy định này của Long đã đặt nền móng cho một làn sóng ra sức tu luyện của võ giả Đào Hoa Đảo, ngay cả ba tên Phó Chưởng Môn cũng không ngoại lệ khi không muốn một ngày nào đó bị một tên Đường Chủ đánh bại.
“Hắc hắc… Đào Hoa Đảo sẽ còn thay đổi rất nhiều kể từ ngày hôm nay, và người sẽ thay ta làm toàn bộ chuyện đó chính là Chưởng Môn Nhân đời thứ nhất của Đào Hoa Đảo… Thừa Lâm…”
Long dõng dạc tuyên bố, ma khí cuồn cuộn bao phủ người hắn tạo ra một áp lực nặng nề khiến ai nấy đều chảy mồ hôi lạnh, tên này cũng quá bá đạo rồi, ý chỉ của hắn là quá mức áp đặt và không thể từ chối.
“Phốc!!!”
Một nữ nhân xuất hiện trên đài cao cạnh Long, khuôn mặt nàng vốn trước kia đã lạnh thì nay còn lạnh hơn gấp nhiều lần, nhìn vào đôi mắt nàng chỉ có thể cảm nhận được băng giá cùng cực… nàng không ai khác chính là đại đệ tử của Thánh Mẫu mới tháng trước bị tuyên bố trục xuất sư môn – Thừa Lâm.
Thừa Lâm đứng cạnh Long, nàng ăn bận sắc phục của nam nhân, ngực bó chặt như thường lệ, chuyện cải cách Đào Hoa Đảo ngoài việc khiêu chiến kỳ lạ kia thì toàn bộ đều đã được nàng nghiên cứu chi tiết và đề cập với Long trước khi hắn tiến vào mật địa nhưng việc chính nàng đảm nhiệm chức Chưởng Môn là hoàn toàn do hắn quyết định và khiến nàng ngỡ ngàng không ít, dù sao thì tu vi của nàng quá đỗi yếu ớt so với một tên Hộ Pháp chứ đừng nói đến cao hơn.
Quay đầu nhìn khuôn mặt góc cạnh tràn ngập khí tức nam nhân bá đạo của Long, thân hình Thừa Lâm khẽ run lên một hồi mới lấy lại bình tĩnh, nàng chứng kiến từ đầu đến cuối thủ đoạn máu tanh của hắn nên biết mình không thể từ chối chức vụ này nếu nàng còn muốn sống, có lẽ hắn chọn nàng vì chính nàng là người vạch ra kế hoạch đổi thay Đào Hoa Đảo hay cũng có thể đơn giản là nàng là món đồ chơi của hắn… Thừa Lâm không biết Long nghĩ gì nhưng nàng chắc chắn sẽ không để nàng bị khi dễ khi làm Chưởng Môn.
“Các ngươi không ra mắt Chưởng Môn sao?”
Long cười nhạt hỏi một câu hết sức tùy ý cơ mà trong mắt võ giả Đào Hoa Đảo lại như thể ý chỉ của trời, không tên nào là không run lên tràn đầy sợ hãi đến tận tâm can.
“Bái kiến Chưởng Môn đại nhân… Chưởng Môn thiên tuế, Đào Hoa Đảo thiên thiên tuế…”
“Bái kiến Chưởng Môn đại nhân…”
“…”
Bắt đầu có kẻ có đầu óc phản ứng nhanh nhạnh quỳ xuống hành lễ kéo theo những tên khác trì độn hơn, toàn bộ võ giả Đào Hoa Đảo đang có mặt rất nhanh quỳ một chân xuống hành lễ với Thừa Lâm, khí thế ngút trời còn hơn lúc chúng bái kiến lão tổ tông… ở bên cạnh, ba tên Phó Chưởng Môn vừa được tấn thăng cũng phải ngoan ngoan cúi đầu với một kẻ mà không lâu trước đây còn là vãn bối mà chúng không để vào mắt… nhân gian vô thường, thế sự khó lường.
Được gần ngàn tên võ giả tinh anh nhất Đào Hoa Đảo hành lễ thế nhưng Thừa Lâm chỉ nhàn nhã nở một nụ cười nhạt, nàng hiểu chúng là sợ chủ thượng của chúng chứ không đoái hoài gì đến nàng.
“Hahaha… mở mắt chó các ngươi ra nhìn cho kỹ, từ lúc này mỗi tên trong các ngươi nhìn thấy nàng phải như nhìn thấy ta, ý chỉ của nàng cũng là ý chỉ của ta… kẻ nào trái lệnh… TRU… DI… TAM… TỘC…”
“GRAOOOOOOOOO!!!”
Bốn từ ‘Tru Di Tam Tộc’ vừa ra thì khí thế từ người Long bùng nổ, mười đầu Ma Long từ người hắn bay vọt thẳng đến chỗ Thừa Lâm quấn quanh nàng vài vòng sau đó huyễn hóa thành một hình xăm nho nhỏ hình rồng trên trán nàng, nó không làm cho khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng xấu đi mà ngược lại còn tô điểm cho vẻ đẹp có thêm một chút ma mị của ma lực.
“Dọn dẹp đi… một tuần nữa ta muốn một Đào Hoa Đảo có diện mạo mới…” Nhận thấy biểu hiện của đám võ giả bên dưới, Long gật gù có chút thỏa mãn, hắn đã tạo cho Thừa Lâm đầy đủ điều kiện để cải cách Đào Hoa Đảo rồi, tiếp theo là xem biểu hiện của nàng như thế nào… câu nói cuối cùng vừa kết thúc cũng là lúc thân ảnh hắn biến mất cùng với Hứa Tình.
Đào Hoa Đảo sáu mươi sáu tên trưởng lão bị đồ diệt.
Đào Hoa Đảo một đại môn phái tuyên bố thần phục Ma Tôn, cải cách toàn bộ hệ thống cấp bậc võ giả.
Đào Hoa Đảo truyền thừa chính thức biến mất, chín phần mười là rơi vào tay của Ma Tôn.
Tin tức từ Đào Hoa Đảo liên tục truyền về chấn động toàn bộ giang hồ, Long bây giờ danh tiếng quá lớn nên theo sát hắn đương nhiên là vô vàn những tên thám báo đến từ các thế lực, chính vì thế mà chưa đến một ngày sau tình hình trên Đào Hoa Đảo đã tới từng ngóc ngách trên đất liền rồi.
Thiếu Lâm Tự… Giới Điện…
“A di đà phật!!!” Vô Danh Thánh Tăng vừa nghe tin tức báo về thì nhắm mắt niệm đúng bốn chữ sau đó bặt im không nói thêm lời nào nữa, không khí nặng nề bao trùm toàn bộ các chư tăng phật tử trong điện, kẻ nào cũng cảm nhận được giông bão chưa từng có sắp kéo đến.
Võ Đang… Chính điện…
“Khốn kiếp!!!” Ngồi trên ghế rồng cao sang trên cao còn kẻ nào khác ngoài Cửu Tiêu chân nhân đây, nghe được tin tức Ma Tôn thu lấy Đào Hoa Đảo mà lão không giữ nổi bình tĩnh nổi trận lôi đình, khí thế Cường Giả cửu cấp đỉnh quét qua tứ phương tám hướng làm toàn bộ đám cận vệ đang đứng gác không chịu nổi mà nội tạng vỡ vụn, bạo thể mà chết.
Cùng cảnh ngộ với Thiếu Lâm, Võ Đang là Nga My, Hoa Sơn… cùng những môn phái ngày đó tham gia vào trận đại chiến kia, bọn chúng biết Ma Tôn là bắt đầu trả thù mà Đào Hoa Đảo chỉ là bước dậm chân đầu tiên của hắn.
Các thế gia cũng rúng động trước tin tức nhận được, bao năm qua tồn tại nhờ vào Thập Lục Tháp thế nhưng vị Chấp Pháp Trưởng Lão này ai ai cũng không đoán trước được hắn rốt cuộc muốn làm gì thế nên bọn chúng phải đi trước một bước tự bảo vệ mình, ngay tức khắc hàng dài những đoàn xe chở theo kỳ trân dị bảo trực chỉ Độc Cô gia hướng tới… cũng dễ hiểu thôi vì Độc Cô gia vẫn còn đó Độc Cô Cầu Bại đương nhiên sẽ trở thành một cái ô không thể nào tốt hơn với chúng.
Bắc Kinh… GOD…
“Lâm lão đầu! Hôm nay Huấn gia ta đột nhiên lượng khách đến viếng thăm cộng tặng quà nhiều gấp chục lần ngày thường trong đó có cả Dương gia, nhìn sắc mặt tên quản sự Dương Gia lúc đến thì ắt hẳn chủ nhân gần đây đã có động tĩnh gì đó không tầm thường khiến bọn chúng sợ hãi.” Huấn Thiên lão đầu liếc mắt nhìn đồng bạn ngồi cạnh dò hỏi, từ khi trở thành thuộc hạ của Ma Tôn thì cả hai gia tộc Huấn gia và Lâm gia chẳng khác nào ngồi cùng một thuyền cùng tiến cùng thoái, quan hệ là vô cùng khăng khít.
“Hắc hắc… Huấn gia ngươi tin tức cũng thật là kém, ngươi lão già cũng nên chuẩn bị tinh thần một chút đừng để nghe được tin tức giật gân lại không chịu nỗi mà đi theo chầu ông bà ông vải… chủ nhân hiện nay có thể nói là danh chấn thiên hạ không kẻ nào không biết, ngươi biết bọn họ miêu tả chủ nhân thế nào không? Hắc ám hàng thế, Ma Tôn giáng lâm, thiên địa ai oán… thật bá khí làm sao!!!”
Nhấp một húp trà cho thanh giọng, Lâm Hoàng tiếp tục nói đầy hăng say…
“Chủ nhân một mình trảm Thiếu Lâm thập bát la hán, Phật đạo mười hai tên Bồ Đề Pháp Tăng… chưa hết vẫn còn thêm đó Hoa Sơn năm tên chân nhân đỉnh cấp, Nga My chín vị Sư Thái cường hãn… hết sao? Không, còn nữa… mười lăm tên vị Cường Giả thất cấp, sáu mươi chín tên Cường Giả lục cấp trở xuống… toàn bộ… nghe cho kỹ, chính là toàn bộ không một kẻ nào còn sống trong trận đại chiến đó mà chủ nhân vẫn hiên ngang đứng vững, ngài còn thu phục được Phục Ma và một đầu gấu hung hãn làm thuộc hạ…”
Huấn Thiên dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước thế nhưng lúc nghe Lâm Hoàng nói cũng phải há hốc mồm trợn ngược hai mắt không thể tin nổi… trời đất quỷ thần ơi, tồn tại nào trong lời kể của Lâm Hoàng đều chẳng khác nào những bậc thần thánh trong tưởng tượng của lão hay Huấn gia, vậy mà toàn bộ đều táng thân trong tay Ma Tôn, chuyện này vượt quá tầm mà lão có thể tưởng tượng nỗi…
Để lại một bình luận