“Hấp Tinh Đại Pháp!!!!”
Trước cái xác đặc thù trước mặt, Long sao có thể nhịn được mà thi triển bí pháp bắt đầu thôi động ma khí thẩm thấu vào thân xác gã bắt đầu cắn nuốt, hắn phải rất rất cẩn thận vì Hủy Diệt chi khí vẫn còn đó vô cùng nồng đặc.
“Xuy… Xuy… Uuuuuuuuuuu… Uuuuuuuuuuuu… Xì… Xì…”
“Khốn kiếp!”
Tưởng chừng như cắn nuốt một cỗ thân xác ‘vô chủ’ là hoàn toàn đơn giản cơ mà Hủy Diệt chi khí trong bản thể Bàn Cổ quá lợi hại, ma khí của hắn vừa mới tiến vào đã bị hủ hóa thành hư vô ngay tức khắc, Long đổ mồ hôi khi nghĩ đến ban nãy nếu không dụ được Bàn Cổ tới gần thì kết cục sẽ như thế nào.
Không thể bỏ qua ý định hấp thu thân xác Bàn Cổ, Long đưa mắt đến vùng đất ngổn ngang xung quanh, hắn nhìn thấy bên dưới Tế Đàn bị tàn phá là một hắc động nho nhỏ giống với một căn phòng được đào ra… có chút tò mò hắn liền nhảy xuống thăm dò.
“Đây là?” Vừa tiến vào căn phòng, Long ngay lập tức bị thu hút bởi một viên hắc châu được đặt trang trọng ngay giữa phòng trên một cái giá vô cùng vô cùng tinh mỹ được chế tác hình dáng của bàn tay người, viên châu vô cùng tà dị tràn ngập Hủy Diệt chi khí bản nguyên lượn lờ bên ngoài… sở dĩ gọi là bản nguyên vì Long cảm nhận được Hủy Diệt chi khí từ biên châu này là vô chủ, nó tràn ngập ham muốn hủy diệt thiên địa thế nhưng lại ‘trong trắng’ như một tờ giấy đợi người đến viết.
Ngắm nghĩa viên hắc châu hồi lâu Long mới chịu dời mắt sang đồ vật khác, là một quyển số rất rất lớn và dày đặt trên một chiếc bàn cách viên hắc châu không xa.
Hiếu kỳ giở những trang sổ lên, đập vào mắt Long là những dòng chữ ngắn ngủi kèm theo ngày tháng năm viết lên nó, hắn suy đoán đây hắn là quyển nhật ký của Bàn Cổ, có lẽ như đây là cách duy nhất để hắn có thể giải tỏa tức giận trong người mình bởi những dòng chữ của hắn là hết sức cực đoan, cứ năm câu là có ba câu muốn hủy diệt hết thảy thế giới này.
Vô cùng tò mò về thân thế và câu chuyện của Bàn Cổ, Long ngay tức thì kéo chiếc ghế gỗ bên cạnh lại và ngồi đọc chăm chú quyển nhật ký của một vị Vương Giả xa xưa, câu chuyện của Bàn Cổ cứ thế hé lộ trước mặt hắn.
Đúng theo suy đoán từ trước của Long, Bàn Cổ là tồn tại cùng thời đại với Lạc Long Quân, Nữ Oa hay Như Lai… có thể nói ở Trung Hoa này nếu Nữ Oa là tồn tại tối cao nhất thì hắn Hủy Diệt Vương Giả – Bản Cổ chính là kẻ xếp thứ hai ở mảnh thiên địa này, là một kẻ đứng trên ngàn vạn ngươi như thế thì đương nhiên Bàn Cổ coi khinh hết thảy đàn bà trên thế giới này duy có một ngoại lệ và không ai khác chính là người xếp trên hắn – Nữ Oa nương nương.
Bản Cổ yêu Nữ Oa, yêu đến say đắm và trong vùng trời này thì ngoài hắn cũng không có kẻ thứ ba nào dám can dự vào điều đó… Nữ Oa đương nhiên biết Hủy Diệt Vương Giả say mê mình thế nhưng thái độ của nàng lúc nào cũng mập mờ không rõ ràng khiến Bàn Cổ muốn nổi điên và việc gì đến cũng phải đến… kẻ thứ ba rốt cục cũng xuất hiện.
Cổ Phong, một vị Thần bị trọng thương trốn chạy khốn Thần Giới đã đến và lấy đi trái tim Nữ Oa ngay trước mặt Bàn Cổ, hắn điên cuồng giận dữ tìm mọi cách tiêu diệt tình địch từ việc chiếm lấy Long Chi Huyết đến hạ độc thế nhưng Nữ Oa sao có thể để hắn làm điều đó, đại chiến nổ ra và phần thua đương nhiên thuộc về Bàn Cổ… hắn bị Nữ Oa phong ấn lực lượng trong vòng một trăm năm.
Một trăm năm nói thì dài nhưng đối với những tồn tại chung cực như Bàn Cổ lại chỉ như một giấc ngủ không hơn cơ mà một giấc ngủ đó cũng đã đủ để gia tộc hắn bị Cổ Phong tàn sát toàn bộ không còn một mống, trong lúc bị phong ấn lực lượng hắn cũng tao ngộ ám sát khiến cảnh giới từ Vương Giả viên mãn rớt xuống Cường Giả cửu cấp đỉnh không thể nào khôi phục… may sao ngày đó Nữ Oa nhân từ đã cứu lại cho hắn một mạng.
Không lâu sau, Nữ Oa nhờ có Cổ Phong trợ giúp đã đột phá Bán Thần phi thăng Thần Giới, Bàn Cổ mất đi lá chắn cuối cùng phải tự mình ẩn trốn tại nơi đã tạo ra Hủy Diệt Vương Giả và cũng chính là hòn đảo này.
Lại nói về mảnh đất này, Bàn Cổ chính là nhờ nó mà tiến lên một bước Vương Giả, Hủy Diệt chi khí cũng không phải do hắn tự bản thân ngộ ra mà là nhờ quả hắc cầu kia hay nói chính xác là chủ nhân của nó và cũng là một Thần cấp đến từ Thấn Giới, bí mật này có lẽ trong thiên địa chỉ có một mình Bàn Cổ biết được.
Ngay cả Bàn Cổ cũng không biết lai lịch tên Thần cấp này, hắn lúc lên mười cùng với ông nội đi đánh cá tình cờ phát hiện ra hòn đảo này, cơ duyên của hắn không tệ vậy mà đánh bậy đánh bạ tìm ra được tế đàn này và quả cầu hắc ám kia, ở cạnh đó là một bộ xương khô tràn ngập một cỗ khí tức khủng bố… phải đến mười năm sau, sau khi trở thành một tên võ giả thì Bàn Cổ mới nhớ lại hòn đảo năm xưa và hắn tìm trở về… ròng rã tám mươi năm lăn lộn với quả hắc cầu, Bàn Cổ rốt cuộc cũng thành công chứng Hủy Diệt đạo và có thể hấp thu Hủy Diệt chi khí, từng quá trình một đều được hắn khi chép cẩn thận trong nhật ký khiến Long chẳng khác nào kiếm được chí bảo.
Trở về với câu chuyện của Bàn Cổ, Long vẫn không hiểu sao Bàn Cổ có thể khẳng định bộ xương kia đến từ Thần Giới và phải qua vài nghìn trang nhật ký hắn phát hiện một chuyện kinh người đó là Bàn Cổ ngoài hắc cầu còn lấy được một thứ đồ vật khi lục lọi bộ xương kia… đó là một kiện đồ vật hết sức đặc biệt và tà dị… nó là một cái ấn nhỏ chỉ bằng ngón tay cái, phía dưới có khắc một chữ gì đó mà mãi sau này sau khi Cổ Phong xuất hiện thì Bàn Cổ mới xác định được đó là chữ “THẦN”.
Thế nhưng đó là chuyện lúc sau còn Bàn Cổ đã xác định được bộ xương cùng hắc cầu kia đến từ Thấn Giới ngay từ lúc nắm trong tay ấn nhỏ là vì khí tức của nó, nó mang theo khí tức không phải của thế giới này… thậm chí hắn còn có cảm giác là thế giới không chứa đựng nổi nó, run rẩy sợ hãi trước nó… Bàn Cổ đã 3558 lần cố gắng thăm dò nó nhưng đều thất bại và lần thất bại nào cũng khiến hắn nguyên thần trọng thương không nhỏ, hết cách nên Bàn Cổ chỉ còn cách vùi lấp bộ xương cùng ấn kí kia vào trong lòng đất chờ đợi thực lực tăng lên lại đến tìm hiểu nhưng người tính không bằng trời tính, cảnh giới của hắn không tăng ngược lại còn đánh rơi khiến mọi kế hoạch đều giang dở không thành.
“Hắn lúc đó đã là Vương Giả trung cấp mà không thể thăm dò ấn nhỏ thì ta bây giờ thực lực chắc hẳn cũng làm nên cơm cháo gì…” Long lẩm bẩm tự nhủ nên từ bỏ hiếu kỳ về món đồ đến từ Thần giới, chí ít là trước khi hắn có đủ thực lực.
Lại tiếp tục thăm dò nhật ký để tìm kiếm vì sao Bàn Cổ lại thù ghét Thập Lục Tháp đến vậy thì Long phát hiện được một chuyện động trời, Thập Lục Tháp vậy mà được lập ra bởi Nữ Oa nhưng mục đích lại không hề tốt đẹp như lịch sử viết lên.
Long cảm thấy thật đáng thương cho mười sáu lão giả trong Thập Lục Tháp, chúng vậy mà không phải vì sợ tiêu hao thọ nguyên mà không dám rời tháp mà sự thật là bị chính Nữ Oa phong ấn trong tháp không thể ra ngoài, vậy nhưng đáng thương hơn là mục đích Nữ Oa phong ấn mười sau tên thuộc hạ thân tín nhất của mình đó là làm ‘thức ăn’ cho Cổ Phong, nàng chuẩn bị cho người yêu để một khi hắn đủ điều kiện để bước lên Bán Thần thì sẽ hấp thu mười sáu người và có đủ lực lượng đột phá cảnh giới.
Đây chính là nguyên nhân Bàn Cổ căm ghét Thập Lục Tháp, hắn chính là căm ghét thứ tạo ra để phục vụ cho kẻ thù của mình.
“Càng lúc càng thú vị… nực cười phá rồi lại lập khiến giang hồ tốt đẹp hơn, các ngươi chắc hẳn đang tìm lão tử để ngăn Thiên Đế… à… đúng hơn là Cổ Phong thu được Thần vật… cần phải tìm hiểu là làm sao chúng biết được kẻ nắm giữ Thần vật xuất hiện…”
Long suy nghĩ về Thập Lục Tháp, hắn biết mười lăm lão giả còn lại trong Thập Lục Tháp chắc chắn sẽ không ngồi yên cam chịu trở thành thức ăn của Cổ Phong mà sẽ tìm mọi cách ngăn hắn thu thập các kiện Thần vật, điều hắn bây giờ cần làm là bám chặt lấy bọn chúng để tìm kiếm một cái ô tạm thời có thể giúp hắn phát triển đến lúc có đủ thực lực diệt sát Độc Cô Cầu Bại trước tiên, hắn rất có cảm giác rằng Độc Cô Cầu Bại chắc hẳn có một mối liên hệ nào đó với Cổ Phong và không ngoại trừ là một cỗ phân thân của hắn… thậm chí Long suy đoán mấy lão già trong tháp chắc hẳn cũng nghi ngờ điều đó thế nhưng vẫn không có động tác gì tránh rút giây động rừng.
“Ta đã có Sát Đạo… không thể từ bỏ nó để tu Hủy Diệt đạo được…” Đối đầu với kẻ thù càng lúc càng mạnh mẽ khiến Long có nhu cấu cấp bách về thực lực, hắn đau đầu trước Hủy Diệt chi khí bá đạo và thèm muốn nó nhưng hắn đã có ma khí, có Sát Đạo và không thể nào từ bỏ chúng để chứng Hủy Diệt đạo được, rủi ro mất cả chì lẫn chài quá lớn.
“Liệu có thể tham ngộ hai đạo một lúc?”
Đột nhiên Long bừng tỉnh tự nhủ, hắn không biết có tên võ giả nào có thể lĩnh ngộ được hai đạo chưa bởi vì hắn chưa từng nghe đến, chuyện này nghe quá thật sự điên rồ vì nếu tu luyện một đạo khác chẳng khác nào võ giả đánh mất bản tâm ở đạo cũ, tẩu hỏa nhập ma chắc chắn là chuyện sớm muộn xảy ra… vậy nhưng Long thì khác… hắn còn có thể sợ tẩu hỏa nhập ma khi hắn đã là ma sao? Nghĩ là làm, Long giở trang sách của Bàn Cổ ra và không quên cuốn sổ chứa những kinh nghiệm quý báu của Lạc Long Quân cùng một lúc tham ngộ, hắn cứ thế ngây ngốc bên trong căn phòng dưới mặt đất.
Một ngày…
Hai ngày… năm ngày…
Một tuần… một tháng…
Ròng rã một tháng trôi qua, bên trong mật địa từ sau lần rung chuyển mạnh mẽ lúc trước đã trở về với vẻ im ắng thường ngày, có chăng thay đổi là ở lớp sương mù dày đặc bên trong đã trở nên thưa thớt nhiều lắm.
Hứa Tình đã nhiều lần đi đi về về và chờ đợi kết quả, nàng không biết mình mong đợi điều gì nữa… hắn đi ra và nàng trở thành người đàn bà của hắn hay hắn nằm lại vĩnh viễn bên trong mật địa mọi chuyện kết thúc… Hứa Tình thật sự không biết bản thân mình muốn cái kết cục nào.
Khoảng thời gian một tháng là quá đủ để kết luận Ma Tôn đã nằm lại mãi mãi trong mật địa, Hứa Tình có chút thất lạc vì một thiên tài lại vẫn lạc khi còn quá trẻ, cũng may lúc trước Đào Hoa Đảo đã chuẩn bị chu toàn cho nên Thập Lục Tháp bên kia muốn trách tội cũng không được… chắc hẳn các đại phái, thế gia trên giang hồ sẽ thờ phào nhẹ nhõm và chưa biết chừng còn mở tiệc ăn mừng khi tin tức truyền về ấy chứ.
“Hahahaahaha… hahahahaahaha…”
Đang muốn quay đầu rời đi thi đột nhiên một tiếng cười lớn vang dội đất trời vang lên làm Hứa Tình cùng hai vị lão tổ tông có chút choáng váng mặt mày, cả ba đều kinh hãi nhìn nhau không hiểu chuyện gì xảy ra… nhưng… rất nhanh thôi… uy áp khổng lồ phủ xuống khiến cả ba người run rẩy không thôi.
Kẻ cười đương nhiên là Long rồi, hắn cười vì sao ư? Vì hắn vậy mà đã ngộ ra được một ‘đạo’ mới, ròng rã một tháng tham ngộ kinh nghiệm từ hai vị ‘tiền bối’, hắn rốt cuộc cũng nắm trong tay Hủy Diệt chi đạo, vừa có Sát Đạo cùng Hủy Diệt đạo khiến ma khí của hắn đã không thể dùng từ ngữ nào miêu tả nỗi vì nó quá đáng sợ, quá dọa người… hắn giờ đây ngoài ước vọng muốn giết đến thiên địa đổi sắc, máu chảy ngàn dặm còn muốn diệt thiên, diệt địa hủy thế gian… quá cực đoan, quá khủng khiếp rồi.
Ngộ đạo thì dễ, chứng đạo mới khó… vậy nhưng đối với Long lúc này lại quá dễ dàng vì một kẻ chứng Hủy Diệt chi đạo vẫn còn nằm kia, Bàn Cổ chết đã không thể chết hơn cơ mà bản thể một kẻ đã từng là Vương Giả trung cấp lại có thể dễ dàng phân hủy sao? Thân xác hắn vẫn còn nguyên, Hủy Diệt chi khí của hắn vẫn còn đó tràn ngập không gian… Long hưng phấn tột độ chụp lấy thi thể Bàn Cổ.
“Hắc hắc… Bàn Cổ à Bản Cổ, tính ra ngươi đã giúp ta rất nhiều thế nên mối thù của ngươi nếu thuận tiện ta sẽ giúp đòi lại…” Nhìn thi thể Bàn Cổ, Long cười tà thôi động Ma Khí xấm nhập vào, lần này ma khí của hắn gặp phải Hủy Diệt chi khí không hề đối chọi mà lại như hai người bạn bởi vì hòa nhập trong nó ngoài sát ý còn là hủy diệt ý giống với Hủy Diệt chi khí nữa, chính vì thế rất nhanh ma khí của Long là dễ dàng vừa cắn nuốt thân xác Bàn Cổ một cách tham lam vừa quấn lấy từng đám Gủy Diệt chí khí mà ‘thuần hóa’ một cách chậm rãi.
“Cắn nuốt… hòa nhập… cắn nuốt… hòa nhập…”
Từng ngày một trôi qua, đám sương mù che phủ lấy mật địa Đào Hoa Đảo càng lúc càng thưa thớt, càng lúc càng nhợt nhạt cho đến ngày thứ bảy thì toàn bộ khu mật địa đã sạch bóng Hủy Diệt chi khí… tất cả đã hòa nhập thành ma khí vào trong thân thể một người… Ma Tôn.
Long đứng sứng sững giữa mật địa, nơi đây không có gió nhưng hắc y hắn lại tung bay phần phật, hắn đứng đó không hề phát uy nhưng khí thế tỏa ra tạo nên một áp bức vô hình hết sức lớn lao đối với ngay cả không gian xung quanh, đối mặt với hắn lúc này như đúng trước một đầu hung thú khổng lồ vô cùng hung hãn và điên cuồng.
Để lại một bình luận