Home » Truyện sex dài tập » Sói săn mồi – Quyển 6

Sói săn mồi – Quyển 6

Hai mắt Long ngay tức khắc mông lung không còn tri giác bởi vì linh hồn hắn đang bị vây khốn bởi những tiếng tụng kinh niệm phật từ bốn phương tám hướng, những âm vang phật tự bắt đầu xâm nhập vào đẩy lui đi lí trí của hắn khiến tâm trí hắn nơi chúng đi qua chẳng khác nào những mảnh giấy trắng không lo không nghĩ.

Thế nhưng Phục Ma hay cả hai lão già bên ngoài lại không nhận thấy một thứ khác đang ẩn ẩn chui vào bên trong Phổ Độ Kinh Thư… Đại Ma Hồn hành động rồi, ngay khí Phổ Độ Kinh Thư ập tới cũng là lúc nó di động.
“Tách… tách… tách…” Tiếng nứt vỡ vang lên, Phục Ma ngây ngô tò mò nhìn thứ đồ trên tay mình đang hiện lên những vết nứt mà không hiểu chuyện gì xảy ra còn Ngã Giới thì há hốc mồm kinh hãi, món đồ này không thể có chuyện gì chứ.

“Thu… thu nó lại Phục Ma!” Những vết nứt ngày một lan rộng đến nỗi có vài một vài trang Phật thư vàng óng rơi lả tả trên mặt đất rồi khiến Ngã Giới như phát điên, hắn hướng Phục Ma gào to.

Trong não hải Long, đám tàn hồn tăng sư dường như cũng cảm giác được uy hiếp trí mạng, chúng không hẹn mà cùng nhau buông tha linh hồn trước mặt mà ào ạt lui vể thủ hộ ngôi nhà của mình… thế nhưng… bên trong Phổ Độ Kinh Thư đã trở thành một đống hỗn độn rồi, Đại Ma Hồn vừa tiến được vào bên trong thì tham lam cắn nuốt toàn bộ, là tồn tại đặc thù được tạo ra từ vô vàn ma khí nên năng lực cắn nuốt của nó còn mạnh mẽ hơn Long gấp bội lần, ngay cả phật khí tinh thâm cũng phải ngoan ngoãn trở thành con mồi ngon cho nó… năng suất làm việc của Đại Ma Hồn rất nhanh, một nửa Phổ Độ Kinh Thư đã bị nó nuốt gọn.

“Tách… tách… tách…” Lại thêm những mảnh phật thư vàng óng rách nát rơi xuống, tiếng rống của Ngã Giới chỉ khiến Phục Ma nhăn nhó một chút mà thôi, tâm lí của một đứa trẻ lên ba rất hiếu kỳ với sự vật kỳ lạ khiến hắn không hề buông bỏ đồ vật trong tay mà chăm chăm nhìn vào biến hóa của nó, đám tàn hồn thì ào ạt chạy về như chó nhà có tang nhưng mà chúng quên mất… sau lưng chúng, linh hồn kia đã thức tỉnh trở lại, tiếng kinh phật vừa tán cũng là lúc Long lấy được linh tri… độ hóa một linh hồn đã trải qua không biết bao nhiêu cửa tử của hắn sao có thể dễ dàng đây… nhấc lên một nụ cười tà, hắn thôi động ma khí bủa vây lấy đám tàn hồn kia ngăn cản chúng trở về.

“Roẹt… roẹt… roẹt…” Từng đám ma khí bị độ hóa nhưng mà lớp sau đè lớp trước cứ ùn ụt kéo đến khiến đám tàn hồn phật tăng càng lúc càng sợ hãi mà rối loạn, mái nhà của chúng ngày một mỏng manh như sắp tan biến… thời gian càng lúc càng gấp gáp khiến chúng rối loạn vì sự tồn vong của mình mà thoát đi đội ngũ để từng tàn hồn lựa chọn những đường khác nhau tháo chạy về kinh thư… và chỉ đợi có thế… cũng chính vào thời điểm này, ma khí đang ngăn chặn chúng lại bạo liệt thành những đầu ma long hung bạo quấn chặt lấy từng tàn hồn một mà há to miệng chụp xuống, không còn là ngăn cản nữa mà đảo khách vi chủ thành kẻ đi săn.

Nói thì dài nhưng mọi chuyện đều diễn ra nhanh đến không tưởng, để đến khi tiếng gào thứ hai của Ngã Giới vang lên cũng là lúc Phổ Độ Kinh Thư chỉ còn vài trang Phật thư mà thôi.

“Phục… Phục Ma… nếu còn không thu nó về thì tối nay ngươi đừng hòng có cơm ăn!”

Phục Ma đang cầm kinh thư vừa nghe thấy lời Ngã Giới thì sợ hãi co rút tay lại… nhưng… đã quá muộn… lúc tay Phục Ma cử động cũng là lúc những trang phật thư cuối cùng bạo nát thành mảnh vụn, toàn bộ món Kinh Thư xếp thứ hai của Phật giáo theo đó mà biến mất trong thiên địa, Đại Ma Hồn hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ cũng theo đó mà thoát ra trở lại cơ thể Long bắt đầu phối hợp với ma long truy đuổi những con mồi thơm tho còn lẩn trốn bên trong.

“Nó… nó hỏng rồi…” Nhìn những mảnh vụn trên tay, Phục Ma gãi đầu ngây ngô cười đầy thỏa mãn, chơi cũng thật vui.

“Xong… xong… phen này lão nạp xong đời rồi…” Ngã Giới sợ đến gương mặt trắng bệch, lão vô lực khụy gối xuống mà khóc than, trách nhiệm chắc hẳn sẽ đổ lên đầu lão.

“Lão đầu! Xong việc rồi, trở về ăn cơm thôi.” Phục Ma thì là một thằng vô lo vô nghĩ, hắn chơi vui rồi nên giờ đói bụng, xoa xoa cái bụng tròn hắn hướng Ngã Giới hô to.

“Ăn? Ăn cái đầu ngươi! Thằng mập khốn nạn, ngươi hủy đi kiện phật thư quý báu của phật giáo mà còn đòi ăn? Thằng heo mập ngươi từ nay ngươi đừng hòng có một hạt cơm vào bụng, lão nạp cho ngươi đói đến chết…” Ngã Giới đang điên loạn vì Phổ Độ Kinh Thư bị hủy, lão nghiến răng nghiến lợi chửi rủa Phục Ma như một mụ già chua ngoa chứ nào còn dáng vẻ cao tăng đức độ.

“Aaaaaaa… lão đầu, ngươi cũng không thể vậy nha, rõ ràng đã nói đánh bại hắn ta sẽ được ăn no một bụng nha…” Phục Ma gương mặt ủy khuất vạn phần mà xị xuống nói.

“Hừ! Đánh bại hắn thì đã sao? Ngươi thằng mập này còn có thể sống chẳng phải để làm việc đó hay sao? Dù sao một năm nữa ngươi cũng chết đi thì ăn cho lắm làm gì, tại sao bây giờ ngươi không chết luôn đi để tranh thù cơ hội qua thế giới bên kia để ăn năn xám hối về tội lỗi mà mình gây ra…” Ngã Giới gương mặt tràn đầy phẫn nộ gào lên.

Phục Ma tuy đầu óc như đứa trẻ nhưng một hai vẫn hiểu được, hắn gương mặt cũng vạn phần tức giận trước thái độ của Ngã Giới vì trong mắt hắn lão đã trở thành một kẻ lừa dối, giao kèo mà hắn thập phần coi trọng lại bị kẻ mà hắn tin tưởng nhất lật lọng khiến máu nóng trong người hắn sôi trào… hai mắt hắn ngập tràn ngọn lửa phẫn nộ.

“Sao hả? Định đánh ta hay sao? Ngươi từ nhỏ đã ăn cơm Thiếu Lâm Tự, áo quần cũng từ Thiếu Lâm Tự mà ra, một thân ngươi từ đầu đến chân không có Thiếu Lâm Tự thì có được như bây giờ? Hiện tại ngươi hủy đi của chúng ta một kiện phật thư chẳng lẽ còn có thể trở về mà ăn cơm? Đồ heo mập ngu ngốc nhà ngươi cũng chả khác một đầu súc sinh không lí trí là mấy đâu.” Ngã Giới cảm giác được uy hiếp nhằm vào mình từ chỗ Phục Ma mà gương mặt đỏ chót giận dữ, lão gào lên.

“Hộc… hộc… hộc…” Phục Ma phẫn nộ lên đến cực điểm rồi, từng tiếng thở nặng nhọc của hắn chính là minh chứng cho điều này… hắn không hiểu và giờ cũng không thèm hiểu lời của Ngã Giới nữa rồi, trong mắt hắn thì lão là một người lớn gian dối, lão chính là đang sỉ nhục hắn, cơ bắp toàn thân hắn căng tràn lực lượng sắp sửa bạo phát rồi.

“Nếu ta có thể cho ngươi ăn no, mỗi ngày đều ăn no, no đến cái bụng mập của ngươi muốn vỡ ra thì thế nào?” Đột nhiên tưởng chừng như Phục Ma sắp sửa bạo phát cơn giận trong người mình lên chỗ Ngã Giới thì một giọng nói truyền vào tai hắn từ sau lưng khiến cơ thể mập mạp của hắn đình trệ tại chỗ… hắn dùng ánh mắt không thể tin được ngoái đầu lại nhìn chằm chằm Long lúc này cái cổ đã lành lặn trở lại cho dù vẫn còn chưa hoàn toàn khôi phục… trong suy nghĩ cùa Phục Ma thì không lí nào một kẻ vừa bị hắn đánh lại có thể cho hắn ăn cả.

“Ngươi… ngươi vừa nói gì?” Phục Ma ngoáy ngoáy cái lỗ tai rồi cẩn thận lên tiếng hỏi lại.

“Hắc hắc… ta nói là có thể bao ngươi mỗi ngày đều ăn no, không chỉ ăn chay mà còn ăn thịt, ăn cá đến vỡ cái bụng của ngươi mới thôi… chỉ cần ngươi đi theo ta, làm theo lời ta bảo… rất là đơn giản?” Long cười tà nói.

“Hừ! Ta sao có thể tin ngươi? Vừa này ngươi đấm ta cũng rất đau nha…” Phục Ma nghi hoặc hỏi.

“Chẳng phải ngươi cũng đã đấm lại ta không ít sao? Chúng ta là huề nhau thôi. Hiện tại trên đảo này không thể có thức ăn, ngươi là đi cùng ta một chuyến xem chẳng phải biết là ta nói có thật hay giả không phải sao?” Long tự tin nói, giọng hắn đầy hùng hồn bá khí khác hẳn Ngã Giới khiến Phục Ma có chút tin tưởng rồi, phải nói ‘có thể ăn thịt cá’ đã đánh vào điểm yếu trí mạng của một kẻ háu ăn như hắn.

“Phục… Phục Ma… mau trở về! Ta ban nãy là nói đùa với ngươi! Mau đánh bại hắn rồi về ngươi sẽ được ăn no, một… không, ba thùng cơm! ” Ngã Giới cảm giác được có chút gì đó không ổn, đứng ở xa hắn không nghe rõ tiếng của Long cùng Phục Ma trao đổi nhưng nhìn thái độ của cả hai đang chuyển biến thì biết có điều gì đó không đúng.

“… ta…” Phục Ma cau mày khó xử vì mới chưa đầy một phút trước lão đầu chửi và đòi bắt hắn nhịn đói tới chết giờ lại trở mặt lại một lần nữa, trong đầu hắn thì việc đánh hay không đánh người trước mặt không quan trọng, quan trọng là phải lấp đầy cái bụng đang đói của mình.

“Hắc hắc! Lão già đó trở mặt xoành xoạch thật khiến người ta phải hâm mộ không thôi… Phục Ma ngươi thử nghĩ xem, đã lúc nào bọn chúng thật đối đãi với ngươi như một con người hay chưa mà là với một thằng ăn xin phải làm việc mới được chúng bố thí cho vài chén cơm?” Long tiêm nhiễm những suy nghĩ cực đoan và cái đầu trẻ con của Phục Ma làm hắn nhớ lại cảnh tượng ở Thiếu Lâm Tự… là đoàn trí nhớ từ khi hắn tỉnh lại… Phục Ma lúc ấy ăn rất thèm ăn, hắn ‘chỉ mới’ ăn ba thùng cơm thôi mà đám tăng sư trong chùa đã nhìn hắn với ánh mắt khác lạ rồi… từ đó về sau hắn không được ăn quá một thùng mà trước khi ăn còn phải bổ toàn bộ củi cho nhà chùa và gánh 500 thùng nước nữa… Phục Ma càng lúc nhận thấy lời của Long là đúng, tại sao bọn chúng tăng sư bình thường cũng đầu trọc như hắn lại thoải mái ăn cơm thỏa thích mà còn không phải làm nhiều việc như hắn, hắn thấy bất công rồi… Biện pháp kiềm chế của Thiếu Lâm Tự cao tầng giờ lại biến thành một sự đối xử bất công trong ánh mắt Phục Ma.

“Phục Ma ngươi còn làm gì mà chưa ra tay? Phải chăng tối nay ngươi không muốn ăn cơm?” Thấy Phục Ma vẫn bất động không xuống tay với Ma Tôn, Ngã Giới tiếp tục đe dọa nhưng lão không ngờ vào lúc này đây chính lời đe dọa của lão lại đẩy Phục Ma nghiêng về phía Long hơn.

“Ăn cơm? Các ngươi lúc nào cũng đem nó ra để bắt ta phải làm đủ việc? Ta Phục Ma không phải ăn xin! Các ngươi mấy lão đầu là tự đi mà làm lấy đi!” Phục Ma tức giận hướng Ngã Giới rống to với khuôn mặt phẫn nộ.

“Đúng thế! Bọn chúng chỉ biết dùng thức ăn để dọa nạt ngươi, đề điều khiển ngươi làm theo ý chúng… đến với ta người anh em, đã là anh em với ta thì ngươi muốn ăn gì cũng được, muốn uống loại rượu ngon nào cũng xong…” Long hai mắt rực sáng tiến tới khoác lấy đầu vai của Phục Ma như thể đã thành tri kỉ từ lúc nào.

“Anh em? Được! Ta lựa chọn tin tưởng ngươi một lần!” Phục Ma hưng phấn trước lời nói của Long, hắn ngoài ăn còn rất muốn uống rượu, trong bếp đã một lần hắn uống trộm được một ngụm rượu của một tên tăng sư… cái hương vị ngây ngất và sảng khoái ngấm vào trong cơ thể vẫn là dày vò hắn chưa lúc nào nguôi ngoai.

“Hắc hắc! Đã là anh em thì chúng ta cần gì phải đánh nhau đây? Nào, chúng ta cùng đi uống rượu ăn thịt thôi!” Long vui sướng vì lừa được một thằng biến thái về đội của mình, thằng này thân thể cường hãn mạnh mẽ vô cùng lại còn khắc chế được cả ma khí của hắn, nếu lợi dụng được gã chắc chắn hắn sẽ có thêm một thứ vũ khí sống đáng sợ.

Nghe thấy uống rượu, ăn thịt là Phục Ma người sướng đến tê tái rồi, hắn còn nghĩ được gì mà hào hứng bá vai bá cổ Long đi xuống võ đài.
“Phục Ma… ngươi… ngươi được… được lắm…” Ngã Giới há hốc mồm trước cử động của Phục Ma cùng Ma Tôn, hai kẻ mới lúc trước còn lao vào nhau người đấm ta đá thì nay lại như thể anh em đồng sinh đồng tử thân thiết vô cùng, mất đi Phổ Độ Kinh Thư giờ lại thêm Phục Ma khiến hai mắt lão dại ra như người khùng.

“Ngã Giới đại sư! Ngươi thật là để chúng rời đi sao?” Tôn Thực này giờ chứng kiến trò cười trên sàn đấu bây giờ mới mở miệng nhắc nhở Ngã Giới.

“Rời… rời đi? Hừ!” Ngã Giới khuôn mặt biến chuyển thành dữ tợn, theo kế hoạch thì nếu Phục Ma giải quyết được Ma Tôn thì là tốt nhất nhưng nếu hắn thất bại cũng là không sao. Ngã Giới cười lạnh rút từ tay áo một chiếc pháo sáng mà giật dây bắn nó lên cao.

“Xuy… Bụp…” Quả pháo sáng mang theo một đường khói bay tít lên trời cao nổ tung khiến bàn chân Long chậm nhịp… hắn biết, trò hay bây giờ mới bắt đầu.

“Đứng lại! Ma Tôn ngươi không nghe lão phu nói là không được hạ độc thủ sao? Ban nãy Phục Ma đã mất đi sức chiến đầu ngươi lại bồi thêm những cú đấm váo đầu hắn phải chăng là muốn giết chết Thất trưởng lão? Kẻ ác ma như ngươi sao có thể đứng cũng hàng ngũ như ta?” Tôn Thực là động thân trước, lão thi thân đến trước mặt Long cùng Phục Ma mà mở miệng hùng hồn luận tội Long.

“Hắc hắc… Tôn tiền bối nói lời ấy thật khó nghe, ta chỉ là cảm thấy Phục Ma đệ đây có chút hơi ngứa trên mặt nên gãi dùm vài cái, sao lại trở thành đòn độc thủ rồi? Phục Ma đệ đâu có cảm thấy đau đớn gì phải không?” Long giang tay cười nói, hắn còn huých nhẹ vào người Phục Ma ra hiệu.

“Phải… phải… không đau, không đau!” Phục Ma giờ thì quan trọng chuyện gì bằng việc được đi ăn, hắn lắc đầu nguầy nguậy tỏ vẻ không đau khi Long ra hiệu.

Trang: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46

TÊN TRUYỆN:

Sói săn mồi – Quyển 6


TÁC GIẢ:


THỂ LOẠI:


NGÀY ĐĂNG:

UPDATE

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Bác sĩ – Y tá (26) Bố chồng nàng dâu (39) Bố đụ con gái (35) Cho người khác đụ vợ mình (73) Chị dâu em chồng (34) Con gái thủ dâm (118) Cuộc sống bên Mỹ (24) Dâm thư Trung Quốc (32) Làm tình nơi công cộng (120) Làm tình tay ba (184) Làm tình với chị vợ (22) Làm tình với đồng nghiệp (112) Người và thú (Sex thú) (34) Phá trinh lỗ đít (46) Sextoy (107) Some (80) Thuốc kích dục (90) Thác loạn tập thể (74) Thọc tay vô đít (29) Trao đổi vợ chồng (45) Truyện bóp vú (796) Truyện bú cặc (518) Truyện bú lồn (476) Truyện bú vú (360) Truyện cổ trang (37) Truyện dịch (40) Truyện les (35) Truyện liếm cặc (30) Truyện liếm lồn (297) Truyện liếm đít (53) Truyện loạn luân (735) Truyện móc lồn (140) Truyện NTR (118) Truyện nuốt tinh trùng (28) Truyện sex bạo dâm (112) Truyện sex cuckold (64) Truyện sex có thật (765) Truyện sex cô giáo (132) Truyện sex cưỡng dâm (76) Truyện Sex Full (408) Truyện sex hay (147) Truyện sex hiếp dâm (258) Truyện sex học sinh (239) Truyện sex khổ dâm (28) Truyện sex mạnh (215) Truyện sex ngoại tình (731) Truyện sex nhẹ (42) Truyện sex phá trinh (625) Truyện sex sinh viên (37) Truyện sex xóm trọ (33) Truyện sắc hiệp (27) Truyện teen 18+ (163) Truyện Tết (42) Truyện đang UPDATE (556) Tác giả: Cô Kim (39) Tác giả: Lê Cương (24) Tác giả: Nguyễn Chuối Tiêu (22) Tác giả: Number Seven (32) Tác giả: Vi Thăng Long (34) Tâm sự bạn đọc (337) Vợ Chồng (164) Đụ bạn thân (27) Đụ cave (146) Đụ chị gái (47) Đụ công khai (24) Đụ dì (32) Đụ em gái (40) Đụ em họ (22) Đụ em vợ (36) Đụ giúp việc (21) Đụ lỗ đít (238) Đụ máy bay (385) Đụ mẹ ruột (175) Đụ mẹ vợ (42) Đụ nát lồn (49) Đụ thư ký (29) Đụ tập thể (255) Đụ với hàng xóm (136) Đụ vợ bạn (74)