“Poseidon! Ngươi lần này cũng muốn góp vui?” Thiên Đế đứng trước uy hiếp từ kẻ mới xuất hiện lại không có vẻ gì nôn nóng, hắn liếc qua gã đàn ông vừa xuất hiện cười nhạt.
“Hahaha… chẳng phải dân gian có một câu rất hay sao? Cái gì nhỉ?… À… Hai đánh một không chột cũng què, ta thấy vận dụng vào trường hợp này chưa chắc là không được đâu.” Poseidon cười lạnh, thực lực của hắn vậy mà cũng đã đạt tới Vương Giả viên mãn cảnh giới.
“Hay… rất hay, ngươi thấy sao Thiên Đế? Ta rất có hứng thú với lời đề nghị của em mình đấy.” Zeus hai mắt rực sáng nhìn chằm chằm vào Thiên Đế cười nói, bên trong người Thiên Đế chính là Thần Huyết, thứ mà một khi hắn đạt được thì cảnh giới Bán Thần sẽ là nắm chắc trong lòng bàn tay.
“Vậy nếu có thêm ta thì sao?” Lại một giọng nói xa lạ xuất hiện, kẻ đến cũng rất trẻ tuổi với một thân bạch y quen thuộc… Độc Cô Cầu Bại chính là hắn.
“Độc Cô Ý! Không ngờ lần này ngươi cũng góp mặt.” Sắc mặt của Zeus đang vui lại hóa thành trầm trọng, cứ tưởng sẽ có cơ hội diệt sát Thiên Đế thế nhưng nếu kẻ này xuất hiện thì xác suất đã gần như con số không tròn trĩnh.
“Hừ!” Poseidon cũng hừ lạnh khi nhìn thấy Độc Cô Ý, hắn thân là Vương Giả viên mãn nhưng cũng chỉ ngang tay với Độc Cô Ý mà thôi cho nên để Thiên Đế nằm lại tại nơi đây là không thể nào làm được, coi bộ ngoài Lạc Long Quân thì Độc Cô Câu Bại đã không ít lần tìm tới kẻ khác giao thủ trong đó có hắn.
“Haha… hẹn gặp lại lần sau Zeus!” Thiên Đế bình thản liếc nhìn Zeus cùng Poseidon lần cuối rồi thân hình mờ nhạt dần trong không gian trước khi tan biến.
“Cáo từ!” Độc Cô Ý cũng rời đi ngay sau đó để lại hai anh em Zeus cùng Poseidon ở lại, lần chạm trán nhau của các tồn tại đỉnh phong trong quả địa cầu này rốt cuộc cũng tạm thời chấm dứt.
Nửa giờ sau… tại một hòn đảo nhỏ nằm ở rìa Đại Tây Dương…
“Thương thế của ngươi không nhẹ!” Độc Cô Ý mở miệng, trước mặt hắn chính là Thiên Đế lúc này vẫn đang ho khan từng ngụm.
“Thực lực của Zeus đã cách Bán Thần không xa, nếu ta không mau chóng tìm ra kẻ được Long Chi Huyết chấp nhận thì không bao lâu nữa Zeus thật phi thăng thì ta sẽ vĩnh viễn ở lại thế giới này.” Thiên Đế tức giận rít gào, xúc động khiến thương thế của hắn nặng càng thêm nặng, máu tươi lại trào ra nơi khóe miệng.
“Ta đã mang Cửu Long Phi Thiên Ấn về, trong nó trống rỗng!” Độc Cô Ý nói.
“Cái gì? Ý ngươi là có kẻ đã được Long Chi Huyết chấp thuận?” Thiên Đế gấp gáp hỏi, với hắn thì chuyện này quá quan trọng.
“Tám chín phần mười đúng là như thế, ta nghi ngờ một kẻ và đã bắt đi đứa con của hắn, tin rằng không lâu sau hắn sẽ đến tìm ta.” Độc Cô Ý lạnh nhạt nói.
“Tốt lắm, ngươi có phái ngươi theo dõi hắn không?”
“Không… ta làm theo ý của ngươi, để hắn tự do phát triển… chí có trong bồi luyện mới có thể giúp hắn cùng Long Chi Huyết dung hợp hoàn toàn không phải sao?” Độc Cô Ý nói.
“Haha… ngươi làm việc ra rất an tâm, chỉ có chiến tranh mới có kể khiến người ta lớn mạnh nhanh hơn, nếu Long Chi Huyết đã có chủ thì ta cũng không ngại thúc đẩy hắn biến mạnh nhanh hơn một chút.” Thiên Đế hào hứng nói.
“Cứ làm theo ý ngươi, thế nhưng ngươi cũng đừng quên lời hứa với ta.” Không biết nhắc đến chuyện gì nhưng Độc Cô Ý nhắc đến chuyện này thì sắc mặt co giật coi bộ rất quan trọng với bản thân hắn.
“Yên tâm đi… chỉ cần ngươi giúp ta có được Long Chi Huyết thì ta sẽ trả lại nàng cho ngươi – phân thân của ta.”
Thiên Đế cười nói nhưng tiết lộ ra một sự thật kinh hãi, Độc Cô Cầu Bại chính là một trong những phân thân chứa một mảnh linh hồn của bản thể ban đầu của hắn, chắc hẳn Zeus cùng Poseidon đã biết chuyện này từ lâu nến không cảm thấy kinh ngạc gì mấy với sự hiện thân của Độc Cô Ý… tuy nhiên dường như có chút gì đó không ổn ở cỗ phân thân này của Thiên Đế khi hắn phải thỏa hiệp một điều gì đó với chính phân thân của mình.
“Không còn việc gì thì ta đi trước.” Độc Cô Ý như không muốn chạm mặt Thiên Đế quá lâu mà mở miệng, hắn còn không đợi Thiên Đế trả lời mà hình bóng tan biến ngay sau đó.
“Hừ! Phân thân nào cũng không an phận, Trụ Vương bên đó chắc chắn là làm phản mới không thông báo cho ta kẻ có thể dung nhập Long Chi Huyết xuất hiện… hà hà… nhẫn nhịn, nhẫn nhịn… các ngươi đám phân thân khốn kiếp, chỉ cần dung nhập với Long Chi Huyết thì từng tên từng tên một sẽ không thể thoát khỏi ta.” Nheo mắt nhìn nơi Độc Cô Ý vừa đứng, Thiên Đế là lẩm bẩm một mình với khuôn mặt vặn vẹo đáng sợ.
Đào Hoa đảo… Tổng Bộ…
Chính điện tổng bộ Đào Hoa đảo hôm nay rất đông thậm chí có thể nói tập trung tại nơi đây vào giờ phút này đã là toàn bộ cao tầng bao gồm Thánh Mẫu và chúng trưởng lão cùng toàn bộ ba vị thái thượng trưởng lão tối cao.
Ngồi trên vị trí cao nhất không ai khác chính là Thánh Mẫu – Hứa Tình, ở đây nàng chính là kẻ có tu vi cao nhất, ba vị thái thượng trưởng lão uy vọng cao ngất ngưởng thế nhưng cũng chỉ là thất cấp đỉnh mà thôi nên an vị thấp hơn một bậc so với Thánh Mẫu, thực lực của Đòa Hoa Đảo kỳ thực cũng không chỉ có thế khi còn đó hai vị Đòa Hoa Đảo lão tổ tông Cường Giả cửu cấp thế nhưng để chống chọi với thọ nguyên cạn kiệt nên cả hai đều ẩn cư gần cấm địa môn phái và chỉ xuất hiện khi Đào Hoa đảo đứng trước tồn vong uy hiếp mà thôi.
“Ta vừa nhận được tin, thuyển chở Ma Tôn cùng đội ngũ Thập Lục Tháp và Đoàn gia đã khởi hành.” Ở vị trí chủ tọa, Hứa Tình trầm trọng nói, là người thông minh ai cũng hiểu cử động của Ma Tôn chính là nhắm vào truyền thừa của Đào Hoa Đảo thế nhưng đối với Hứa Tình lại có chút gì đó khác lạ vì người ta là đến cầu hôn chính nàng trong khi danh phận phu thê của nàng và Thánh Vương vẫn còn đó.
“Thánh Mẫu! Lão thân nghĩ nên trực tiếp tỏ thái độ từ chối cái gì mà ‘cầu hôn’ của Ma Tôn, nếu chúng ta cương quyết không nhận thì hắn còn có thể làm gì.” Một vị thái thượng trưởng lão và cũng là một lão bà nói hùng hồn.
“Bà bà… Ma Tôn bây giờ thân phận không đơn giản là một tên trưởng lão Thập Lục Tháp mà đã đề thăng lên Chấp Pháp Trưởng Lão có quyền tiền trảm hậu tấu, tính tình của hắn càng quái dị cho nên chuyện này mới phức tạp.” Hứa Tình cười khổ nói.
“Thánh Mẫu nói rất đúng thưa ba bị tiền bối, Ma Tôn lần này đại chiến không chết lại biến mạnh trở thành Cường Giả cửu cấp vô cùng đáng sợ, nghe đồn thân thể của hắn Thần Binh còn không thể xuyên thủng… kẻ này vốn là người có thù tất báo, nếu chúng ta từ chối hắn không khéo sẽ đẩy Đào Hoa Đảo vào thế đối nghịch với một tồn tại khủng bố, xin cho phép vãn bối nói thẳng là chúng ta còn không có những tồn tại như Cửu Tiêu chân nhân ở Võ Đang hay Vô Danh Thánh Tăng ở Thiếu Lâm để có thể không nhìn sắc mặt của hắn mà hành động.”
Một vị trưởng lão Đào Hoa Đảo đứng dậy lên tiếng khiến không khí nơi đại điện càng trở nên u ám hơn, không thể không công nhận lời của lão là hoàn toàn đúng.
“Thánh Tử đâu? Chẳng phải hắn đã hứa với chúng ta là sẽ bao bọc yểm trợ Đào Hoa Đảo hết mình hay sao, Thánh Vương đời sau cũng là do hắn đến ngồi chẳng lẽ hắn can tâm để Ma Tôn làm bậy?” Một vị thái thượng trưởng lão khác lên tiếng.
“Ta đã thử liên lạc với Khương Bất Phàm nhưng hắn hồi âm lại tạm thời hắn cũng đang bị giam chặt không được ra ngoài nên chuyện này hắn thật là bất lực không có cách nào giúp chúng ta” Hứa Tình nặng nề nói.
“Khốn kiếp! Chúng ta những năm qua cống nạp lên Thập Lục Tháp đâu phải ít ỏi gì… Kim Sát tôn giả nữa, nhận của chúng ta biết bao nhiêu là đồ tốt mà nay lại để Ma Tôn ngang nhiên đến bức hôn sao?” Vị thái thượng trưởng lão cuối cùng lên tiếng.
“Các vị tiền bối! Khoan hãy bàn bạc, ta vừa nhận được tin tức, ở Giang Tô… Ma Tôn một chưởng diệt sát hơn ba nghìn người cùng tạo ra một vùng tử địa bán kính một cây số trên mặt đất, hắn còn đánh đập một vị tôn giả bán sống bán chết với tội danh vô lễ… kẻ này cuồng sát thành tính rất rất nguy hiểm nên chúng ta cần phải cẩn trọng hết mức có thể.” Đào Hoa đảo một vị trưởng lão đảm nhiệm tình báo đứng lên nói.
“Hừ! Ý ngươi là chúng ta phải câm nín hai tay dâng lên truyền thừa cho Ma Tôn sao?”
“Cái này thì… chẳng phải có câu thả con săn sắt, bắt con cá rô sao? Chúng ta hy sinh truyền thừa nhưng nếu làm tốt thì sẽ được hắn che chở, thử hỏi có môt vị Cường Giả cửu cấp hàng thật giá thật bảo hộ thì sẽ mang lại lợi ích cho Đào Hoa Đảo to lớn đến nhường nào.”
“Lợi ích mà ngươi nói là gì chưa biết thế nhưng ta biết chắc một điều đó là danh tiếng của Đòa Hoa Đảo sẽ sụp đổ ngay tức thì nếu chấp nhận cuộc hôn nhân này.”
“Danh tiếng đúng là quan trọng nhưng mạng sống vẫn là quan trọng hơn, nhìn Đoàn gia mà xem, bọn chúng trước giờ được ví một bầy chó dưới trướng Ma Tôn thế nhưng hiện tại lại là gia tộc được săn đón nhiều nhất trên giang hồ, khí vận của Ma Tôn đã được trời định nên tại sao chúng ta không theo đó tiến lên một bước?”
Đại điện ngay tức thì một cuộc tranh luận bằng mồm nổ ra mà chủ yếu là chia thành hai phe, một phe chủ trương quyết tâm từ chối lời cầu hôn của Ma Tôn và một phe là đồng ý với lời cầu hôn đó để đổi lại lợi ích cho Đào Hoa Đảo.
“Các vị, xin hãy yên lặng một lát… tạm thời những người cho rằng chấp thuận lời cầu hôn của Ma Tôn không lên tiếng, ta muốn nghe các vị chủ trương từ chối lời cầu hôn này của Ma Tôn đưa ra một cách cụ thể và khả thi.” Hứa Tình lớn tiếng nói, với nàng thì có hay không một ‘người chồng’ khác là không quan trọng bằng lợi ích của Đòa Hoa Đảo.
“Thánh Hậu! Ta có ý kiến thế này, chúng ta Đào Hoa Đảo lần này biện pháp an toàn nhất thì vẫn là sử dụng Khương Bất Phàm ra làm cái bia để từ chối Ma Tôn, ai ai cũng biết chuyện của Lệ Nhiệt tiểu thư cùng Khương Bất Phàm nên Thánh Vương đời sau mặc định đã là hắn đến ngồi, nếu Ma Tôn cưới Thánh Hậu chẳng phải sẽ trở thành bố dượng trên danh nghĩa của Lệ Nhiệt tiểu thư cùng con rể hay sao, khi đó Ma Tôn làm vậy chẳng khác nào là tự cho mình cùng Độc Cô Cầu Bại là chung mâm, tin rằng cho dù là Chấp Pháp Trưởng Lão thế nhưng hắn cũng không dám mạo phạm Độc Cô Cầu Bại.” Một tên trưởng lão có vẻ cơ trí nói.
“Ý kiến này không tệ, thế nhưng nếu dùng lý lẽ sợ rằng không thể khiến hắn từ bỏ ý định, kẻ này ta biết ngoài thực lực cường hãn biến thái thì miệng lưỡi cũng sắc xảo không kém, da mặt hắn cũng rất dày khác hẳn những vị võ giả đề cao mặt mũi khác nên có ý kiến nào khả thi hơn không?” Hứa Tình từ vụ xung đột lần trước đã tìm hiểu rất kỹ về Ma Tôn.
“Sư phụ, con có kế sách này.” Trong lúc chúng trưởng lão đau đầu trước một kẻ khó chơi như vậy thì Thừa Lâm đột nhiên lên tiếng.
“Nói thử xem Thừa Lâm!” Hứa Tình cười hỏi.
“Sư Phụ! Các vị trưởng lão! Ma Tôn kẻ này tuy da mặt dày và vô sĩ thế nhưng với nữ nhân của mình hắn vẫn là ra sức bảo hộ, nếu chúng ta không trực tiếp từ chối mà bên ngoài là chấp thuận lời cầu hôn của hắn tuy vậy vẫn là có một điều kiện và đương nhiên phải là điều mà hắn không thể làm được.” Thừa Lâm lạnh nhạt nói.
“Ô… vậy theo con thì điều kiện gì là phù hợp?” Hứa Tình hai mắt rực sáng nói.
“Theo con thì chính là cấm địa truyền thừa của Đào Hoa Đảo chúng ta, cứ cách năm mươi năm một lần thì Đào Hoa Đảo mới có thể thực hiện truyền thừa một lần và phải đánh đỗi một cái giá quá lớn để tạo ra hai vị Cường Giả bát cấp, ai trong số chúng ta cũng biết việc tiến vào cấm địa truyền thừa trước thời hạn thì chắc chắn sẽ chết không có chỗ chôn, nếu chúng ta yêu cầu hắn tiến vào cấm địa trước thời hạn và có thể khiến truyền thừa diễn ra sớm hơn thì không phải là một nhiệm vụ bất khả thi hay sao?” Thừa Lâm cười lạnh nói.
Toàn bộ đều có chút sững sờ trước lời nói của Thừa Lâm, rất nhanh thôi ai cũng gật gù đồng tình với ý kiến này vì tiến vào cấm địa trước thời hạn chẳng khác nào là tiến vào địa ngục khi trong lích sử thì Đào Hoa Đảo các vị lão tổ tông cũng đã tìm cách kích phát truyền thừa trước thời hạn nên đã mạo hiểm tiến vào, kết quả là hai vị cửu cấp vĩnh viễn không thể trở ra khiến thực lực của môn phái giảm mạnh.
Hứa Tình cũng thấy kế sách này của đại đệ tử là khả thi vì cái này được coi là điều kiện hợp tình hợp lý, dù sao nàng cũng là Thánh Mẫu của Đào Hoa Đảo mà điều kiện là liên quan trực tiếp đến Đào Hoa Đảo, nếu Ma Tôn từ chối không làm thì cho dù da mặt hắn có dày hơn đi nữa thì cũng sẽ bị cả giang hồ chỉ mặt mà chửi.
“Ta đồng ý với đề suất của Thừa Lâm, Ma Tôn nếu cuồng ngạo dám tiến vào cấm địa của Đào Hoa Đảo thì hắn phải chết không nghi ngờ. !”
“Ta cùng đồng ý!”
“Ta đồng ý…”
Để lại một bình luận