“Làm thủ hạ thì phải tự giác ngộ thân phận của mình, nếu có lần sau thì đừng trách bản tọa vô tình!”
Thân hình Long na di cực nhanh đến ngay tên thân hình Nguyên Thủy đang bay mà quát lớn trong khi bàn chân dập thẳng một cước xuống bụng lão.
“Rầm… Rầm… Rầm…”
Nguyên Thủy tôn giả còn đâu một cao thủ Cường Giả cửu cấp đạo mạo mà chẳng khác nào một cục thịt bị người ta đánh, cả người lão oắn lại thành hình vòng cung trước bàn chân Long đạp xuống, đang từ quả đạn pháo bay ngang lão lại đổi đường bay cắm thẳng xuông đất oanh phá một cái lỗ to hình người trên mặt đất, đau đớn tột độ khiến lão hôn mê luôn tại chỗ, thê thảm vô cùng.
“Còn ngươi?” Xử lí xong một tên tôn giả, Long quay sang lão giả còn lại cười hỏi một cách rất tự nhiên cứ như chuyện vừa xảy ra trước đó không hề liên quan đến mình.
“Lão… thuộc hạ Chấn Thiên tôn giả bái kiến Chấp Pháp Trưởng Lão.” Tên tôn giả thứ hai còn chưa hết bàng hoàng trước chuyện vừa xảy ra thì bị tiếng của Long làm cho giật thốt, nếu hắn thất kinh trước cái điên của Ma Tôn là một thì càng khiếp sợ trước thực lực mà gã bày ra tới ba, cho dù là gã bỗng nhiên ra tay chẳng khác nào đánh lén nhưng mà Nguyên Thủy tôn giả đã ở cảnh giới cửu cấp không ít năm đáng nhẽ ra không đến nỗi thê thảm như vậy chứ.
“Ngươi có thể giúp ta đưa Nguyên Thủy tôn giả lên không?” Long gật gù hài lòng cười nói thế nhưng điệu cười trông rất đỗi bình thường của hắn lọt vào mắt của Chấn Thiên tôn giả sao mà lại tà dị đến thế, lão cũng không hiểu sao bản thân lão lại tự động gật đầu nhận mệnh.
Kỳ thật cũng không riêng gì Chấn Thiên tôn giả mà hai mươi tên Thần Vệ sau cử động vừa rồi của Long thì cái đầu cúi xuống cũng đã thấp hơn vài phân so với lúc trước, bọn chúng đã nhận ra Chấp Pháp Trưởng Lão là người thế nào, đến ngay cả tôn giả là tồn tại khủng bố bực nào mà trước mặt hắn nếu không khiến hắn vừa lòng cũng là bị đánh bán sống bán chết thì bọn chúng là cái đinh gì, sống trong Thập Lục Tháp cao ngạo đã quen thế nhưng ở đây kẻ nào cũng phải thành thật tiết chế bản thân để làm thủ hạ… đây cũng chính là ý đồ của Long khi bất ngờ xuất thủ với Nguyên Thủy tôn giả, hắn mới đầu cũng đã tính đến chuyện vận dụng ma khí ác chiến với Nguyên Thủy một hồi ai ngờ lão cũng là loại chỉ chú trọng nội công nên cơ thể quá ‘yếu nhược’ làm hắn được đà lấn tới, dù sao bản thân cơ thể cùng hai Đại Ma Hồn còn chưa hoàn toàn hồi phục nên đạt được kết quả này với Long cũng là quá tốt rồi.
“Đoàn Dự!” Kết thúc chuyện với đám nhân thủ Thập Lục Tháp, Long quay sang phía Đoàn gia hô.
“Có thuộc hạ!” Đoàn Dự lúc này vẫn còn đang mơ màng trong thước phim vừa xem giật thốt mình khi bị gọi đến, hắn là vừa chứng kiến một vị tôn giả cao cao tại thượng mà Đoàn gia trước kia tìm mọi cách cũng không thể lấy lòng lại bị Ma Tôn đánh gục như một con chó, cho dù đó như là đánh lén thế nhưng để có thể đánh lén được như thế thì trong mảnh trời này có bao nhiêu người làm được như thế… kẻ trước mặt hắn là làm được điều đó đấy, Ma Tôn là biến mạnh vượt quá mức tưởng tượng của Đoàn Dự rồi và không chỉ hắn Đoàn Ngạn Hồng hay toàn thể võ giả Đoàn gia cũng có cùng chung suy nghĩ như thế.
“Sính lễ đã chuẩn bị tốt chưa?” Long lạnh lùng hỏi.
“Tuy có chút gấp gáp nhưng rốt cuộc cũng đã chuẩn bị chu toàn thưa chủ nhân, ba xe Long Thạch, một xe chất đầy vàng và một xe chất đầy các loại thảo dược hơn ngàn năm tuổi đều đã an vị trên tàu, đại nhân có cần kiểm kê lại?” Đoàn Dự cẩn thận báo cáo, Đoàn gia lần nầy xuất ra bốn chiếc xe tải chứa đầy Long Thạch, vàng ròng cùng thảo dược có thể nói là lột sạch toàn bộ kho tàng gia tộc.
“Không cần, phái nhân thủ trông coi chúng cho tốt đề phòng có kẻ có ý đồ phá hoại, ta là không muốn đến nhà người ta cầu hôn với một mớ hỗn độn rác rưởi.” Long căn dặn, dù sao sính lễ cũng là chỉnh chu một tí.
“Tuân lệnh chủ nhân!” Đoàn Dự cẩn tuân.
“Cũng không còn sớm nữa, tất cả lên tàu đi.” Ngẩng đầu nhìn sắc trời, Long ra lệnh.
“Vâng!!!”
Trong lúc Long đang tất bật chuẩn bị cho chuyến đi cầu hôn thì…
Đại Tây Dương…
“… Alo ACC… BJ4101 gọi ACC… khốn kiếp… các người trả lời đi chứ!”
Trong buồng lái của một chiếc Boeing 747 đang bay trên bầu trời vang lên tiếng chửi đổng của viên phi công, hệ thống vô tuyến hiện đại của máy bay vậy mà không thể liên lạc với cơ quan không lưu.
“Bình tĩnh đi Joe… có thể do từ trường ở chỗ này quá mạnh đã vô hiệu quá thiết bị vô tuyến, chỉ cần chúng ta cố gắng tránh khỏi những đám mây tích điện thì mọi thứ sẽ ổn thôi” Gã phụ lái cố gắng trấn an gã phi công mặc dù gương mặt hắn vẫn là trắng bệch sợ hãi.
“Khốn kiếp Phillip, đây là Boeing 747 chứ không phải là F35 của quân đội mà có thể lượn lách tránh được một cách dễ dàng những đám mây tích điện dày đặc kia, nhìn chúng xem… che kín mọi ngõ ngách, nếu không phải bọn khí tượng quả quyết rằng thời tiết chỗ này không có vấn đề gì thì chúng ta đâu phải gặp tình cảnh này…” Gã phi công tức giận gầm lên.
“Vững vàng lên Joe… anh phải nghĩ đến đứa con gái vừa chào đời của mình ở Florida chứ!” Phillip an ủi đồng bạn.
“Hừ… lần này trở về nhất định tôi sẽ khởi kiện bọn chúng ra tòa! Chúng dám đem tính mạng của chúng ta cùng hàng trăm hành khách để đổi lại mấy đồng USD sao?” Joe vẫn chưa hết bực bội, hắn cố gắng đánh lái để máy bay tránh gặp những đám mây tích điện dày đặc nhất một cách có thể.
“Xuy… xuy…”
Phải công nhận là Joe là một viên phi công giỏi, sau nửa tiếng lăn lộn trong bầu trời cuối cùng hắn cũng điều khiển được chiếc máy bay ra khỏi những đám mấy tích điện… hắn và Phillip đều vui sướng chẳng khác nào vừa từ địa ngục trở về khi những tia sáng mặt trời đầu tiên le lói qua khung cửa sổ buồn lái, cả bầu trời xanh quáng đãng nữa… sống rồi… đó chính là cảm xúc của cả hai lúc này.
“Hahaha… Mia thân yêu, bố sắp đem quà sinh nhật về cho con rồi đây!”
Joe nở nụ cười tươi đầy hạnh phúc khi vừa thoát chết, con gái Mia của hắn hôm qua là sinh nhật lên 6, hắn đã hứa với cô bé là sẽ tặng cho cô một món quà xinh đẹp nhất đấy.
“Joe… Joe… đó… đó là thứ gì?” Đột nhiên Phillip la thất thanh làm Joe khó hiểu quay đầu nhìn đồng bạn, nhận thấy gương mặt kinh hãi của gã mà hắn đưa mắt nhìn theo hướng mà Phillip đang nhìn.
“Roẹt… roẹt… roẹt…” Cũng không cần Joe căng mắt ra nhìn thử xem thứ gì, chỉ ít giây sau khi máy bay triệt để thoát khỏi những đám mây thì cảnh tượng hãi nhiên mà cả đời này hắn không thể quên hiện ra… trước mặt hắn… không… là trước máy bay vậy mà có một cái hố đen rộng đến vài cái sân bóng đá hợp lại xuất hiện, bên trong nó là một màu đen thăm thẳm đầy kinh dị cứ như lỗ đen vũ trụ thu nhỏ vậy, đâu đó còn là những đường nứt gãy trong không gian từ hố đen kia lan tràn ra xung quanh và những tiếng nổ rền vang của sấm chớp từ chính bên trong truyền ra làm người ta rợn gai óc.
“Thứ… thứ quỷ quái gì thế này…” Phillip sợ đến đái trong quần thốt lên.
“Không… chúng ta phải thoát khỏi nơi này… liên lạc với không lưu ngay Phillip…” Joe tỉnh táo hơn đồng bạn, hắn còn có gia đình, còn có đứa con gái nhỏ mà hắn ngày đêm nhớ mong… tất cả tạo thành động lực để hắn tỉnh lại trong kinh hãi mà nắm cần lái quay mạnh để điều khiển máy bay qua hướng khác.
Bị đồng bạn cảnh tỉnh khiến Phillip cũng lấy lại được chút lí trí, hắn run rẩy nắm lấy bộ đàm gào lên tìm sự trợ giúp trong khi chiếc máy bay oằn mình cố gắng thoát ra khỏi cái hố tử thân phía trước… nhưng… tiếc rằng… đã quá muộn.
“Không… không thể… chúng ta đang bị hút vào… tôi đang mất dần quyền kiểm soát…” Joe gương mặt tái xanh khi nhận ra vấn đề, máy bay đã ở quá gần hố đen khiến hấp lực của nó là quá lớn, hắn đã cố gắng thôi động toàn bộ dộng cơ đến mức tận cùng nhưng vẫn như cũ bị hút lại ngày một gần hố đen hơn… Joe điên cuồng xoay bánh lái trong tay vì đó là điều duy nhất hắn có thể làm lúc này.
“Rắc… tít… tít…”
Đột nhiên một tiếng gãy vỡ lớn kèm theo tiếng báo động làm Joe cùng Phillip trái tim muốn nhảy tót ra ngoài lồng ngực, cả hai không kìm được cùng quay qua bên trái theo bản năng… ở đó vậy mà một bên cánh máy bay đã vỡ ra mà bay vụt về phía hố đen rồi… nhìn cái cánh ngay khi vừa tiếp xúc với màn đen kia đã bị xoắn nát thành phấn vụn mà kẻ nào cũng chảy mồ hôi lạnh… tận thế xảy ra sao.
“Cơ trưởng… cơ trưởng… mọi người đã hoảng loạn đang đòi chúng ta mở cửa cho họ nhảy ra khỏi máy bay…” Tiếng tiếp viên trưởng trong điện thoại gấp gáp pha chút run rẩy càng khiến Joe mất bình tĩnh.
“Roẹt… roẹt… roẹt…”
Mặc kệ những nổ lực trong tuyệt vọng của Joe cùng Phillip, càng lúc máy bay càng lúc càng bị hút lại gần lỗ đen hơn… đến lúc này thì toàn bộ người trên máy bay đã nghe rõ mồn một những tiếng không gian nứt vỡ từ cái hố tử thần kia… chuyện chỉ xảy ra trong những bộ phim viễn tưởng thế mà ngay lúc này họ lại đối mặt… những tiếng gào thét bi thảm trong tuyệt vọng cùng cực cũng là những âm thanh cuối cùng có thế phát ra.
“Roẹt… roẹt… roẹt…” Cùng với số phận cánh trái, chiếc máy bay vừa tiếp cận miệng hố đen đã bị một lực lượng khủng bố ép tới xoắn nát thành phấn vụn ngay tức khắc… mặc kệ là xác thịt hay kim loại, tất cả đều hóa thành hư vô dưới sức mạnh tối cường kia…
Hàng trăm tính mạng đột ngột bị kết thúc thế nhưng bất cứ ai trong số bọn họ cũng không thể ngờ được cái chết của mình là hệ quả từ cuộc chiên của hai người… không, chính xác hơn thì chúng đã không được gọi là người nữa vì chúng đã sớm siêu thoát cái chữ ấy từ rất lâu rồi…
Dưới hố đen khoảng vài kilomet, ngay trên mặt biển tầm vài trăm mét đang là hai thân ánh, kẻ trực tiếp tạo ra hố đen và gián tiếp giết đi hàng trăm con người xấu xố.
“Haha… Thiên Đế à Thiên Đế, ngươi đến từ Thần Giới thế nhưng sao ta cảm thấy ngươi càng lúc lại càng yếu ớt như vậy nhỉ?”
Giọng nói ồm ồm khiến không gian rung động, nó phát ra từ một gã đàn ông lực lưỡng cao gần ba mét, so với cơ bắp của hắn thì Long vẫn còn có chút kém khi từng múi cơ của gã ngoài cân đối còn có vẻ gì đó kỳ dị cứ như chứa đựng bên trong là vô vàn vô vàn sức mạnh áp súc mà thành cơ mà đáng sợ hơn chính là quanh thân hắn vậy mà lập lóe những tia chớp vàng rực… thân phận của hắn đương nhiên là rất dễ đoán ra, hắn chính là người đã dung hợp hoàn mỹ với Lân Chi Huyết… Zeus.
“Khục… yên tâm đi Zeus, ngày bản đế dẫm đạp người dưới chân rất nhanh sẽ đến thôi!”
Đối diện với Zeus chính là chủ nhân của năm kiện Thần vật trong thiên Hạ… Thiên Đế… trái ngước với hình hài của Zeus thì Thiên Đế lại thư sinh hơn nhiều lắm thế nhưng nếu Zeus là mình trần ăn mặc một cách xuề xòa thì Thiên Đế lại như một bậc Đế Vương thật thụ với thân mặc long bào, đầu đội long mão, lưng thắt long long đai, chân đi long hài, toàn bộ đều tinh xảo trong tinh xảo vô cùng quý phái.
Từ Thiên Đế tỏa ra một cỗ bá khí như thể thiên địa này hắn chính là chân chủ, khuôn mặt hắn vô cùng trẻ và điển trai nhưng đôi mắt lại sâu thẳm không thấy đáy cứ như chứa trong nó là vũ trụ bao la, mỗi cử động dơ tay nhất chân của hắn đều khiến không gian xung quanh rung động như phải chịu một áp lực lớn lao.
Tuy là quý phái, trang trọng là thế nhưng nơi khóe miệng của Thiên Đế lúc này vẫn là tồn tại một vệt máu tươi còn chưa khô, sắc mặt hắn cũng trắng nhợt như người bệnh khi liên tục ho khan coi bộ là trọng thương không nhẹ, tất cả chắc hẳn đến từ màn giao thủ của hắn và Zeus.
“Vậy sao? Thế thì ta đây chống mắt lên chờ cái ngày đó khi nào sẽ đến, thế nhưng ngươi cũng phải cẩn thận đừng để kẻ nằm dưới chân đối thủ lại chính là bản thân mình… hahahaha…” Zeus ngẩng đầu cuống tiếu cười một cách sảng khoái, tuy giáng vẻ bề ngoài hắn trông như không có việc gì thế nhưng nếu tỉ mỉ xem xét thì có thể nhận ra những tia chớp quanh người hắn đang lộn xộn mất ổn định, xem ra không chỉ mình Thiên Đế là bị thương.
“Haha… ta sẽ cẩn thận…” Thiên Đế cười lớn đáp trả.
“RÀOOOOOOOO… ÀOOOOOOO… ÀOOOOOO”
Bỗng nhiên từ bên dưới mặt biển, một xoáy nước khổng lồ không kém gì với lỗ đen trên bầu trời xuất hiện làm toàn bộ vùng biển bị khuấy động theo một cách dữ dội để lộ ra nơi tâm xoáy khổng lồ cũng là đáy biển là vô vàn những chiếc thuyền lớn nhỏ cùng không ít máy bay bên trong chứng tỏ dòng xoáy này không phải lần đầu xuất hiện.
“Đại ca… sao chúng ta không để hắn vĩnh viễn nằm lại chỗ này ngày hôm nay?” Từ bên trong xoáy nước khổng lồ, một gã đàn ông có dáng vẻ giống với Zeus sáu bảy phần hiện ra, nếu quanh người Zeus là những tia chớp lập lòe thì quanh người gã đàn ông vừa mới hiện thân là hàng ngàn, hàng vạn những giọt nước long lanh, đường tửng chúng là giọt nước bình thường mà bên trong mỗi giọt nước này là vô vàng năng lượng tích lũy từ biển cả và còn mạnh mẽ hơn một tên Cường Giả thập cấp, thật là đáng sợ vô cùng.
Để lại một bình luận