“Hài tử đáng thương… có lẽ Thiên Mệnh đã sắp xếp cuộc đời của ngươi như vậy… theo ta vào trong đi…” Sau một hồi lâu không có phản ứng, cuối cùng giọng nói già nua lại vang lên trong đầu Long… ngay sau đó luồng tinh thần trong đầu hắn thoát ra ngoài bay vọt về phía trước tạo thành một vệt sáng dài lờ mờ khó có thể nhìn rõ.
“Đại nhân! Phía trước đá ngầm chằng chịt, nếu chúng ta tiếp tục tiến vào sẽ không thể trở ra được nữa…” Trần Phụng nãy giờ đắn đo không dám lên tiếng nhưng rốt cuộc tình huống quá nguy hiểm nên liều mình nói.
“Dừng ở đây chờ ta!” Long quắc mắt sang ra lệnh một tiếng, ngay sau đó hắn toàn thân dung nhập vào ma khí tà dị mà bay vọt vào bên trong đảo nhỏ trước mặt.
“Đại nhân!” Trần Phụng trợn tròn mắt muốn cản lại nhưng đã muộn… hắn sợ quá ngã ngồi xuống không biết làm gì vào lúc này cho phải… hai vị quý nhân một chết, một liều lĩnh tiến vào cấm khu truyền thuyết… cái chó gì đang diễn ra thế này, đầu năm mọi người đều điên hết rồi sao?
Xuyên qua những cơn sóng cao trắng xóa, sau hơn chục phút phi thân… Long rốt cuộc cũng thấy được quang cảnh hòn đảo nhỏ xinh tươi… theo luồng sáng mờ ảo, hắn lại tiếp tục đi tới một hẻm núi ẩn ẩn sau những tán cây lớn.
Đập vào mắt Long lúc này là một khung cảnh đơn sơ hết mực với một túp lều tranh nằm lọt thỏm giữa những cây cao, ở cạnh đó còn có một ao cá nho nhỏ… Long chưa từng nghĩ một cao nhân như lão quái vật lại sống như vậy… thông thường những bậc cao nhân có cuộc sống đạm bạc cũng là thanh mỹ, thanh cao chứ không không phải là giản đơn đến mức như vậy…
Thu lại tầm mắt, Long đáp xuống trước túp lều… trước mặt hắn lúc này là một lão già đang ngồi trên một chiếc bàn nho nhỏ, tay cầm cần câu hướng về hồ cá… cần câu lại không có dây câu cứ như lão đang diễn kịch nhưng Long hai mắt lại ngơ ngác nhìn chằm chằm vào cử động của lão… hắn cảm tưởng lão không phải câu cá mà đang ngộ… ngộ đạo của chính lão… qua một lúc lâu hắn vẫn như cũ không hiểu được nhưng hắn có thể cảm giác được… cảm giác được lão đã siêu thoát tự nhiên, lão ngồi đó lại như không ngồi, lão câu cá lại như không câu và lão tồn tại như không tồn tại… phải đến cảnh giới nào mới có thể như vậy đây…
“Chàng trai trẻ! Sư phụ ngươi vẫn tốt chứ?” Lão già rốt cuộc đã mở miệng nhưng lời nói đầu tiên lại khiến Long chết đứng… lão nhận thức sư phụ hắn? Khoan… làm sao lão biết?
“Tiền… lão tiền bối… ngài biết sư phụ tiểu bối sao?” Long ngạc nhiên hỏi.
“Cũng chỉ là ít chuyện cũ mà thôi… sư phụ ngươi lúc gặp lão phu cũng là một đứa con nít mà thôi… aizzz… năm tháng trôi qua thật mau… “ Lão già cảm khái.
“Ngài… vậy ngài biết được cháu là ai ngay từ ban đầu sao?” Long hoảng hồn thốt lên.
“Chàng trai trẻ! Có rất ít chuyện trên đời này có thể qua khỏi con mắt lão đầu ta… cháu tuy đã hoàn toàn tu thành ma thể nhưng vẫn còn đó khí tức nguyên thể ban đầu… chỉ đến khi đạt đến cảnh giới kia… thật là…” Lão già quay sang nhìn Long nói lấp lửng đầy vẻ tiếc hận.
Long mặt đen rồi, lão biết hết mà còn chui vào đầu hắn giở trò làm hắn sợ muốn teo dái… sao mà mấy lão già hắn gặp đều càng già càng giống trẻ con vậy nhỉ.
“Ngài… cháu có thể gọi ngài là ông không?” Long rất tò mò với lời nói của lão già, nhìn vào đôi mắt đục ngầu của lão mà hắn cảm nhận được sự yêu thương… sự yêu thương chân thật nhất nên hắn thế mà cảm giác được sự ấm áp, thứ tình cảm mà đã rất rất lâu rồi hắn chưa có được từ sau khi bị bắt đi.
“Được… chàng trai ngoan…” Ông lão nở nụ cười hiền từ nói.
“Ông… làm sao ông biết sư phụ cháu nha?” Long vui mừng kéo cái ghế còn lại ngồi sát cạnh ông lão, hắn không biết vì sao lại rất tự nhiên nắm lấy cánh tay thon gầy của lão mà xoa bóp nữa… nó giống như bản năng của hắn vậy.
“Haha… hữu duyên thiên lý năng tương ngộ cơ mà… có duyên ắt sẽ gặp thôi chàng trai…” Ông lão không nói nên Long cũng biết chuyện mà không đề cập nữa.
“Ông… ông đã thủ hộ ở đây lâu như vậy, tại sao gần đây lại để bọn chúng tiến sâu vào bên trong? Ông thân thể không tôt sao?” Long lo lắng hỏi, hắn tuy có chí khí muốn thay ông lão thủ hộ Tổ quốc mình nhưng hắn tự nhân bản thân còn chưa có đủ tư cách đó… những mưu kế trước thực lực tối cường cũng không có nghĩa lí gì cả.
“Aizzz… tuy không chính xác là thế nhưng mà cũng gần như vậy, ta thời gian đã không còn nhiều…” Ông lão không dấu được vẻ thất lạc trên khuôn mặt.
“Vì thọ nguyên sao?” Long buồn bã hỏi, chăng lẽ tu vi đến bực này vẫn là không thoát khỏi ràng buộc của thiên địa tạo hóa sao?
“Haha… thọ nguyên thì lại không phải…” Ông lão lắc đầu cười nói khiến Long nhíu mày khó hiểu, mấy người già sao cứ thích nói chuyện bí hiểm vậy nhỉ.
“Thanh niên! Có khi nào cháu tự hỏi phía trên Cường Giả là gì không?” Ông lão cũng không vội giải thích mà hỏi Long.
“Trên Cường Giả sao?” Long có chút sửng sốt… hắn thật là chưa từng nghĩ đến chuyện này vì Cường Giả thập tam cấp vẫn là một cái gì đó xa vời mà hắn đang cố gắng từng giây từng phút để đạt được huống chi là cấp bậc cao hơn.
“Chưa từng nghĩ đến phải không? Để lão già nay khai tri cho cháu một chút vậy… Võ giả tu luyện qua Cường Giả mười ba cấp bậc thì sẽ đến một cảnh giới khác… trên Cường là Vương… Vương Giả là tên gọi của cảnh giới đó, lúc này có thể gọi người tu luyện là một vị vương của thiên địa rồi…”
Long hai mắt mở toang cứ như một đứa bé phát hiện ra một thế giới mới lạ vậy, hắn không nghĩ đến chuyện này.
“Ông… ! Cháu vẫn tưởng sau Cường Giả là Thần…” Long xấu hổ nói.
“Không có gì phải xấu hổ! Trên thế giới này có bao nhiêu người biết được chứ… từ xưa đến nay cũng chi vài vị đột phá lên cảnh giới này…” Ông lão cười xòa.
“Vậy trên Vương Giả chính là Thần sao?” Long không kìm được tò mò hỏi tiếp.
“Không không không… đột phá Vương Giả thì sẽ tới Bán Thần…”
“Trên Bán Thần chắc chắn là Thần rồi!” Long đoán.
“Vẫn chưa! Trên Bán Thần là Thí Thần, Thí Thần giả thu được Thần Vị mới được gọi chân chính là Thần!” Ông lão giải khai.
Long nuốt nước bọt cái ực, hắn giờ mới Cường Giả thất cấp mà còn chưa biết khi nào mới ngóc lên được bát cấp, cái chó gì ước mơ Vô Địch Thiên Hạ sao mà gặp ông lão xong lại trở nên xa vời thế này… tự dưng Long cảm thấy nhục chí kinh khủng.
“Hahaha… nhìn bộ giáng cháu xem… từ cổ chí kim kẻ nào không muốn thành Thần chứ, cháu mới chừng đó tuổi thì vẫn có quyền ước mơ không phải sao?” Ông lão cảnh tỉnh làm Long bình tĩnh trở lại, phải rồi… hắn còn trẻ, vẫn còn có cơ hội.
“Ông! Vậy cảnh giới của ông là gì?” Long cười hỏi.
“Ta sao?!! Bản thể của ta tu luyện cũng không đến nỗi tệ, lúc phi thăng cũng đã đột phá đến Bán Thần đại viên mãn cảnh giới!” Ông lão cười nói.
“Đệch… ! Lợi hại đến vậy?… mà khoan… Phi thăng? Bản thể của ông? Ý ông là?” Long trợn mắt nhìn chằm chằm ông lão.
“Phải! Đây chỉ là một cỗ hóa thân của ta lưu lại thủ hộ nơi này mà thôi!” Ông lão cười đáp.
“Ực!” Yết hầu Long lăn lăn, móa nó… một cỗ hóa thân đã cường hãn đến mức độ này thì bản thể mạnh đến cỡ nào… một cái liếc mắt của người ta có khi hắn còn không tiếp nổi mất.
“Ông… đến Bán Thần thỉ phải phi thăng sao?” Bình tĩnh trở lại, Long mở miệng hỏi tiếp.
“Đúng vậy… Bán Thần cảnh giới đã không phù hợp với quy tắc trật tự của thế giới này, ta nếu không phải áp chế tự nhiên bài xích để tạo ra cỗ hóa thân này thì đã rời đi từ sớm rồi…” Ông lão nói một câu nhẹ nhàng nhưng Long chắc chắn chuyện đó không dễ dàng gì, lấy sức một mình chống lại đại tự nhiên thì khổ cực bực nào chứ… sự hy sinh cua ông lão dành cho mảnh đất này thật là không có gì đo đếm nỗi.
“Sao thế? Sao lại thất thần vậy?” Thấy Long ngẩn ra, ông lão cười hỏi.
“A… không có gì… cháu lại muốn hỏi chúng ta phi thân là phi thân đi đâu?” Long tò mò chính là điểm này.
“Thần giới! Ta đã không thể liên lạc với bản thể được nữa nên chỉ biết có vậy từ lời của hắn mà thôi…” Ông lão cười khổ nói.
“Hắn?” Long cực độ tò mò rồi.
“Chính là kẻ đưa vào thế giới này hai món tâm pháp cùng tạo ra năm thứ đồ vật nhỏ mà hai thứ đang nằm trong người cháu kìa…” Ông lão nhìn Long cười nói.
“Chúa… Chúa Tể sao?” Long ngẩn ra.
“Haha… Chúa Tể sao? Danh xưng đúng là bá khí mà…” Ông lão lắc đầu cười.
Long nhíu mày sắp xếp lại những gì vừa tiếp thu với những tri thức trước kia, theo lời ông lão thì thành Thần cũng không dễ thế mà còn phải qua Cường Giả, Vương Giả, Bán Thần, Thí Thần và chiếm được cái quỷ gì gọi là Thần Vị nữa cơ mà… tại sao truyền thuyết lại ghi là tập hợp được năm món thần vật là có thể thành Thần đây? Nếu lựa chọn tin tưởng nhất định hắn sẽ tin tưởng ông lão trước mắt mình.
Nghĩ là thế Long mở miệng kể cho ông lão nghe sự tích mà mình biết…
“Tên kia cũng rất khá, hắn thế mà tạo ra được một câu chuyện ly kỳ như thế… ông lại có một câu chuyện khác nha… Ba vạn năm trước, khi ta vẫn còn là một tên Vương Giả trung cấp… bầu trời đột nhiên tách ra một đạo kẽ hở… từ đó xuất hiện một tên thanh niên, hắn lúc đó dáng vẻ thê thảm vô cùng, toàn thân đã không còn chỗ nào lành lặn, đầu lại bị người ta bổ ra làm đôi, hơi thở mong manh cực điểm… khi ấy ta, Nữ Oa ở phương bắc, Gaia ở phương Tây và Như Lai ở phương Đông là bốn người có tiếng nói nhất trong trời đất đã có một cuộc gặp gỡ nhằm tìm biện pháp tốt nhất xử trí ‘vị khách không mời này’… Nữ Oa lúc ấy là người đã đứng ra nhận trách nhiệm xử lí hắn… phải rất lâu về sau, khi Nữ Oa chuẩn bị phi thăng khỏi thế giới này ta mới có một cuộc gặp gỡ nho nhỏ với nàng…” Ông lão hoải niệm.
Và không để Long đợi lâu, ông tiếp tục kể…
“Từ chỗ Nữ Oa, ta mới biết rằng tên kia đến từ chính nơi mà chúng ta những kẻ tu hành phi thăng đến… chỗ đó được gọi là Thần Giới, nơi sinh sống của các vị Thần… theo lời kể của hắn thì hắn bị kẻ thù ám hại nên mới bắt buộc dùng toàn bộ tu vi mở một đường máu trốn xuống hạ giới mà ngẫu nhiên là thế giới chúng ta, thực lực của hắn cũng vì vậy từ Thí Thần rút xuống còn Vương Giả đỉnh cấp…”
“Hắn là hồi phục thương thế?” Long đặt vấn đề.
“Cái này thì chắc chắn là không thể, tên kia bị thương đã không thể nào hồi phục vì tự nhiên thế giới này bài xích hắn… hắn cũng là một kẻ cầm lên được bỏ xuống được, hắn đã lựa chọn biện pháp từ bỏ cỗ thân thể của mình để linh hồn tìm kiếm một cỗ thân thể khác đoạt xá!” Ông lão trầm giọng nói.
“Sau khi đoạt xá hắn chính là Chúa Tể?” Long trợn mắt hỏi.
“Không… chính xác thì đó chỉ là một trong hắn mà thôi… linh hồn của một Thí Thần quá mạnh mẽ, trong thế giới này không có cỗ thân thể nào có thể dung nhập được nó… chính vì thế hắn bắt buộc phải chia linh hồn ra làm nhiều phần… mà Chúa Tể theo lời cháu chính là một trong số đó… về những phần khác thì ta thật không quan tâm rồi…” Ông lão nói.
“Tại sao hắn lại đưa ra hai món võ công cùng năm thần vật?”
“Đơn giản là cỗ thân thể mới của hắn không thể trở thành Bán Thần… tuy đã đoạt xá nhưng cơ thể mới của hắn vừa không đồng nhất một thể, lại vừa không đủ mạnh để có thể đột phá cảnh giới… hai món võ công tâm pháp kia chính là võ công mà hắn tu luyện, năm món ‘thần vật’ theo lời hắn chính là năm thứ đồ xót lại từ bản thể Thí Thần của hắn phân giải mà thành… hắn đã lập một kế hoạch để đợi, đợi có người sinh ra và dưỡng dục từ chính tự nhiên của thế giới này… những kẻ có thể tu luyện hai loại võ công kia cũng như hấp thụ thành công năm món đồ chơi nho nhỏ… đến khi đại thành thì hắn sẽ xuất hiện, cắn nuốt dung nhập toàn bộ để tạo ra có một cỗ thân thể hoàn chỉnh và trở lại con đường thành Thần lần thứ hai…” Ông lão giải khai mối nghi hoặc lớn nhất của Long, quanh đi quẩn lại thì hắn vẫn vẫn chi là một con gà con đang đợi lớn khôn đê người ta thịt mà thôi.
“Ông đã biết đó là vở kịch của hắn thì tại sao lại không ngăn chặn?” Long khó hiểu hỏi, đáng lý ra là một tồn tại sinh ra từ tự nhiên của thế giới này thì ông lão phải có trách nhiệm bảo vệ những sinh linh bên trong chứ… theo hắn nghĩ là vậy.
“Haha… chàng trai trẻ thật vẫn còn quá ngây thơ… đến một lúc nào đó, khi ngươi đủ bản lĩnh thì sẽ ngộ ra được tất cả mọi việc đều có nguyên do… nếu ta ngăn chặn hắn thì sẽ có kẻ thứ hai, thứ ba xuất hiện… đó là số mệnh, số mệnh của thế giới này… nó đã yên bình quá lâu rồi nên ‘đại tự nhiên’ mới đưa hắn đến đây… hắn chính là biến số, kẻ có thể thay đổi thế giới này… ta không thể chống lại, không thể chống lại a!” Ông lão thở dài nói.
“Vậy số phận của cháu là một con gà để người ta vỗ béo rồi làm thịt hay sao?” Long không phục nói.
“Không không không… cháu lại nghĩ sai rồi, hắn là biến số nhưng cháu cũng có thể, ‘đại tự nhiên’ muốn là thay đổi cái thế giới này chứ không quy định là ai làm chuyện đó, kẻ nào đủ bản lĩnh nhất định sẽ thành công… cháu phải tự hỏi mình rằng có đủ bản lĩnh không mới phải!” Ông lão dạy dỗ Long.
Để lại một bình luận