Phần 9
– À mà anh đừng nói vs chị Huyền là em cũng bị đánh nha – tôi nói vs anh dương.
– Ừ mà chú có sao không.
– Không, thôi anh vào trong đi.
1 Đêm thức trắng ở viện, mệt mỏi, muốn ngủ lắm nhưng không có chỗ nào để ngả lưng, giường thì nhường cho anh dương.
Lên xân thượng tìm một ghế đá sạch sẽ để ngủ một chút, nhưng cũng chả tài nào mà ngủ được cả, lưng thì đau do bị ăn típ, nằm ở bê tông càng đau thêm.
Bây giờ tôi mới cảm thấy đau ê ẩm khắp người, chân và ở lưng, và ở hông nữa.
Rút điện thoại ra xem thì có mười mấy cuộc gọi nhỡ của chị, chết thật đi khuya mà quên không nói với chị, chắc chị lại lo lắng cho tôi lắm đây, bấm nút gọi lại cho chị, chắc chị đang cầm điện thoại đợi tôi, nên tôi vừa gọi thì chị nghe luôn.
– Đi đâu mà giờ không về hả – chị quát.
– Thằng Dũng phải vào viện, nên đêm nay em ở luôn ở viện, em xin lỗi, em quên.
– Hả Dũng vào viện, bị gì vậy.
– Té xe.
– Vậy.. Vậy, em có sao không.
– Nó đi 1 mình nên mình nó chịu mà, em có sao đâu – tôi nó dối vì không muốn chị phải lo nữa.
– Ừ ngủ đi, đừng thức nữa, lần sau có gì phải báo cho chị trước, cả chị lo biết chưa hả.
– Em biết rồi chị ngủ đi.
Tôi tắt máy, tự trách bản thân vô dụng của mình, tôi trả làm được cái gì cho chị tôi cả, lúc nào cũng phải để cho chị lo lắng cả, 2h đêm rồi mà chị vẫn đợi tôi, vẫn đợi một thằng em vô tâm đi chơi quên cả chị mình đang thấp thỏm đứng ngồi không yên ở nhà, đến khi chị nhận được điện thoại của tôi, biết tôi không sao, thì mới yên tâm đi ngủ, tự trách bản thân lần sau đi chơi nếu về muộn phải báo trước không để chị lo lắng nữa.
Tôi lại nhớ Phương nữa rồi, không biết giờ này Phương đang ngủ hay là thức, nếu em ngủ không biết em có mơ về tôi không nhỉ, nếu em thức không biết em có đang ngồi nhớ tôi, như tôi nhớ em không, ngồi nghĩ về em.
Có nhiều lúc tôi cảm thấy em như một đứa trẻ con biết hờn dỗi, biết giận, khi tôi trêu em, và cũng có nhiều lúc tôi thấy em thật vô tâm và lạnh lùng, con gái thật khó hiểu.
Có nhiều lúc tôi rủ em đi chơi nhưng em lại một mực từ chối, rồi đến ngày tôi lại có việc bận về game không thích đi chơi với em ngày hôm đó, thì em lại nằng nặng rủ tôi đi chơi bằng được dù tôi có từ chối mấy lần, nhưng em vẫn ngoan cố rủ tôi đi bằng được, con gái thật khó hiểu.
Có lần tôi mua cho em hộp kem socôla nhưng em lại nói là không thích vị này, hôm sau tôi đi mua một vị khác cho em, thì em lại nói là “mình thích vị socôla rồi, lần sau Hải mua, mua cho mình vị ý nha”vậy là sao nhỉ hôm qua nói không thích, hôm nay lại nói thích, con gái thật khó hiểu.
Có lần em hỏi tôi là“hải thích xem phim gì nhất” tôi trả lời là “thích xem hoạt hình nhất” thì em lại nói là em ghét xem hoạt hình nhất, vậy mà hôm sau tôi đến nhà em thì em lại mở hoạt hình lên xem, tại sao em ghét mà vẫn xem nhỉ, con gái thật là khó hiểu.
Những thứ trên làm tôi phải suy nghĩ mất mấy đêm nhưng mà tôi vẫn không tài nào nghĩ được ra, Sau này tôi mới hiểu được, tại sao em lại làm như vậy…
Đêm nay không biết làm gì để cho thời gian trôi, mang điện thoại login ninja làm ít nhiệm vụ hằng ngày để lấy yên đập đồ, chơi được một lúc thì điện thoại hết pin, lại rơi vào khoảng lặng chán nản.
Ở trên này chả có một ai hết, ngoài tôi cả, ừ thì cũng đúng chả ai rảnh như tôi mà nửa đêm ở phòng ngủ không ngủ, lại lên đây ngồi một mình.
Ngồi suy nghĩ về những lời đồn ác cảm, những bộ phim và truyện tranh, như hồn ma trong bệnh viện, làm tôi cảm thấy rờn rợn người, tôi phải nói là tôi là một thằng sợ ma chính hiệu luôn, cố gắng sua đuổi những dòng suy nghĩ lạnh xương sống đó, nhưng không được những dòng suy nghĩ đó vẫn lảng vào trong đầu tôi.
Ngồi thứ trắng đêm ở sân thượng của bệnh viện, thì trời cũng đã sáng, tôi chạy xuống phòng thằng Dũng tính hỏi thăm nó vài câu, nhưng mà đó đang ngủ, đành để đến chiều đi học về rồi thăm sau cũng được vậy.
Bắt taxi về nhà(con SH thì để cho anh dương đi về) về tới nhà, tôi gọi chị tôi ra mở cửa, rồi chạy lên phòng thay quần áo và sắp sách rồi xuống nhà rắt xe máy đi đón em Phương.
Vẫn như hằng ngày em Phương lại đứng cổng đợi tôi, tôi dừng lại chỗ cổng nhà em Phương và nói.
– Đi thôi.
– Ừ đi, ăn gì chưa – em Phương đập vai tôi nói.
– Chưa, Phương ăn chưa.
– Mình cũng chưa, đi ăn gì nha.
– Ăn phở nhé.
– Ừ, đi.
Tôi đưa em Phương tới một quán phở nào đó, vào trong thì quán vẫn còn rất vắng, lác đác 2 3 cặp đôi, và vài người già.
Từ bé cho tới giờ, đó là lần đầu tiên tôi vào quán phở, vì sáng nào tôi cũng ăn mì chị Huyền nấu, chưa ăn sáng ở ngoài bao giờ cả.
Tôi gọi 2 bát, em Phương thì sợ không ăn hết nên bảo tôi gọi bát bé, một lúc sau thì 2 bát phở bò nghi ngút khói cũng được mang ra, tôi bỏ mặc tất cả mặc kệ con người, cứ thế ăn như bị chết đói, ăn xong thì ngước mặt lên thấy em Phương vẫn còn nửa bát, chả biết sao mà ăn chậm thế nhỉ không biết.
Một tay em Phương giữ mái tóc để cho khỏi xõa xuống, một tay lấy đũa gắp, những cử chỉ hành động của em rất nhẹ nhàng làm tôi như bị lạc vào một thế giới nào đó, một thế giới chỉ có tôi và em.
– Sao vậy – em Phương nói làm tôi giật mình chở lại thực tại.
– Không.. Không sao ăn xong rồi hả.
– Ừ đi thôi.
– Đợi mình chả tiền đã.
– Mình chả rồi.
– Lúc nào mà nhanh vậy.
– Lúc Hải đang nghĩ gì đó.
Rắt xe rời khỏi quán, phóng xe tới trường cho kịp giờ vào lớp, nghe nói là hôm nay lớp tôi có học sinh mới chả biết trai hay gái đây.
Hôm nay tôi không thả em Phương đứng cổng nữa, mà lai em hẳn vào quán nước ven đường, vào trong thì đám học sinh nó cứ nhìn em Phương rồi lại đảo mắt sang tôi, 2 đứa bước song song với nhau giữa sân trường, tôi đi cùng em tới hẳn lớp em, vẫn như hằng ngày nhận được những ánh mắt khó chịu và khinh bỉ của đám lớp chọn.
Vào lớp, nhìn bộ mặt lớp tôi thì ai cũng có vẻ là đón học sinh mới, giờ truy bài nhìn từ xa thì tôi thấy cô giáo rắt theo sau 2 đứa nào đó, chỉ biết là 1 trai 1 gái, còn xinh hay xấu thì tôi không biết vì mắt tôi cận.
Bọn lớp tôi xôn xào âm ĩ về 2 đứa kia, mấy thằng đực rựa thì nói đứa con gái xinh hơn mấy đứa lớp tôi, mấy đứa con gái thì nói thằng con trai kia, đẹp hơn tụi tôi, thế là 2 bên nổ ra chiến tranh khốc liệt, đến khi cô giáo bước vào thì mới chịu dừng.
Giờ mới nhìn kĩ 2 đứa này, thằng con trai nhìn to con hơn tôi thật, đẹp trai hơn tôi thật, nhưng mà nócũng vẫn bình thường chả không được gọi là hot boy như mấy bạn trẻ thường gọi, lũ con gái lớp tôi thì xuýt xoa thằng này, bọn nó chủ yếu là chê thằng kia đẹp hơn bọn tôi, nhưng tôi đoán chắc lũ con gái nó chỉ có ý định trêu bọn tôi, chứ thằng kia cũng chả có gì là đẹp cho lắm cả, nó chỉ đẹp hơn tôi và vài đứa lớp tôi thôi.
Còn đứa con gái thì cũng phải nói dạng cũng xinh, xinh bằng mấy đứa con gái lớp tôi thôi, chứ xinh sao bằng em Phương, bọn đực rựa thì cũng vậy xuýt xoa khen đấy khen để em này xinh, chủ yếu là chúng nó chọc tức mấy đứa con gái.
– Trật tự – chủ nhiệm nói.
– Đây là 2 em học sinh mới, em nam này tên long, còn em nữ này tên hiền, cả lớp nhớ phải giúp đỡ 2 bạn không được trêu gì biết chưa.
– BIẾT RỒI – cả lớp đồng thanh nói.
Rồi chủ nhiệm bước ra khỏi lớp, 2 đứa kia chọn chỗ ngồi, 2 đứa này cũng khôn phết, thằng long thì chọn ngồi cũng em xinh nhất lớp, còn em hiền(nó không yêu tôi đâu, mấy bác khỏi nghĩ linh tinh) thì chọn ngồi cũng thằng đẹp trai gần nhất lớp, nhất lớp thì tôi chả biết thằng nào đẹp nhất.
Ngồi học 90p thì cũng ra chơi đực rựa lại kéo thằng long lên bục giảng làm quen, tôi cũng lên.
– Mày tên lòng hả – thằng mạnh nói.
– Lòng tao thích ăn lắm nha, nhất là LÒNG CHÓ ý – thằng kiên nói.
– Long, lòng đéo gì.
– Thôi tao xin thay mặt tao thể đồng bao giới thiệu, thằng này tên là bala bala….. Rồi đến cuối cùng là tôi nó nói:
– Thằng này tên Hải, gay chính hiệu mày ở cùng nó thì tránh xa nó ra nó toàn lợi dụng sờ đùi.
– Chơi đẹp ghê, tao gay à.
– Chả thế, mày thấy ở lớp ai cũng có gấu, mỗi mày không có.
– Ừ, thôi bố chịu.
Cứ lúc nào cãi nhau là bọn nó lôi chuyện gấu với chả báo ra nói, cứ đến chuyện đấy là tôi chịu thua.
– Con kia bạn mày à – thằng công nói.
– Ờ em họ tao – thằng long nói.
– Xinh thế giới thiệu cho tao đi.
– Cho tao.
– Cho tao nè, tao tốt lắm.
– Tao tưởng bọn mày có báo hay gấu hết rồi, sao còn tranh giành làm gì – tôi nói.
– Ừ thôi để cho thằng Hải nó chưa có.
– Thôi khỏi cần.
Chém gió cùng bọn này thêm lúc nữa thì trống trường hết giờ ra chơi vang lên, nhà của ai về nhà đấy, tôi lại tranh thủ làm giấc cho khỏe.
Để lại một bình luận