Phần 49
Đi học về nhà, lên phòng tôi lấy điện thoại gọi điện cho Phương..
– Dạ, em nghe – Phương vui vẻ nói, em tin tưởng tôi, yêu tôi rất nhiều vậy mà tôi lại làm vậy với em..
Tôi kể cho em nghe về cuộc nói chuyện của tôi và linh ngày hôm nay…
– Và….
– Và gì cơ..
– Linh hôn anh..
– Vậy anh có đẩy linh ra không – giọng Phương có vẻ hơi bực.
– Anh… Xin lỗi..
– Đồ tồi…
Phương máy cúp máy, tôigọi lại thì thuê bao, tôi chả chần chừ gì nữa, khóa hết cửa nhà, tôi rắt xe ra cổng, rồi khóa cửa cổng, tôi ngồi lên xe phóng lên luôn….
Tôi mặc mỗi cái áo cộc, đi giữa cái thời tiết nắng ngắt, cái quan trọng bây giờ là phải xin lỗi em, tôi sợ mất em lắm..
Tại sao lúc ý tôi lại ngu thế nhỉ, sao không đẩy linh ra, mà còn để im cho linh hôn, việc đã làm rồi oán trách ai được nữa..
2H chiều tôi lên…. Phóng xe qua nhà em, tôi vẫn nhớ đường, đứng ở dưới cổng tôi bấm chuông liên hồi, một lúc sau thì một bác lớn tuổi bước ra..
– Cháu tìm ai..
– Dạ Phương ạ.
– Phương đi học rồi..
– Phương học trường nào vậy bác..
– Trường…
– Lớp nào vậy bác.
– 12A1, cháu tìm Phương làm gì vậy..
– Dạ không có gì, cháu cảm ơn, cháu đi đây..
Tôi phóng xe đi, vừa đi tôi vừa hỏi thăm xem nơi em học đi đường nào, loay hoay tới 3h chiều tôi mới tìm được tới trường em, đứng ngoài cổng trường tôi nhìn xem lớp 12a1 đâu, nhưng mắt cận nên không tìm được
Chết cha quên không xin phép nghỉ làm rồi, tôi thò tay vào túi quần rút điện thoại ra, 2 cuộc gọi nhỡ của bác trung, tôi nhấn nút gọi lại xin nghỉ làm mấy hôm, rồi gọi cho thằng Dũng xin nghỉ làm ở quán cafê mấy hôm, và bảo nó mai đi học xin phép nghỉ học hộ.
Tội này lớn chắc Phương cũng phải giận tôi cỡ vài ngày hoặc hơn, haizz tí phải làm gì để Phương hết giận đây, khó quá…..
Trống trường vang lên, học sinh ở các lớp chạy ra đông nghịt, đông như thế này không biết tôi có tìm được em không, mắt tôi còn cận nữa…
Đây rồi, tôi nhìn thấy rồi, Phương đang ngồi sau xe của một đứa con gái, chắc là bạn em, đi bên cạnh là mấy chục đứa con gái nữa, nhiều bạn em quá tôi hơi ngại…
Đám bạn em và em đi xa trường được tầm vài chục mét, thì tôi đề ga đuổi theo, tới nơi, tôi phóng lên trước bọn nó, rồi tôi quay xe lại, chặn đầu bọn nó, bọn nó thì kít phanh tập thể rồi quay sang chửi tôi…
– Ông kia đi kiểu gì thế hả..
– Ờ xin lỗi, Phương đi với anh – tôi nói.
– Kệ anh – Phương nói giọng lạnh tanh…
– Ơ ai đây Phương..
– Kệ anh ý, đi đi dương.
Bọn nó đạp xe đi tiếp, tôi cũng đề ga đi theo sau, thỉnh thoảng có đứa quay xuống nhìn tôi rồi lại quay lên..
Phương giận tôi thật rồi, lần này khó đỡ đây, mà em giận cũng đúng, người yêu mình hôn người khác, không giận sao được, lỗi tại tôi trách ai được đây…
Tôi đi theo tới nhà em, đến nhà em, Phương mở cổng bước vào nhà, tôi chưa kịp ú ớ gì thì em đã chạy tót vào nhà rồi..
– Ê ông là Hải à – đứa lai em nói.
– Ừ..
– Ông với nó cãi nhau gì à.
– Không cãi nhau thì tôi việc gì phải bỏ học lên tận đây, hỏi ngu – tôi nhăn mặt nói..
– Liệu mà xin lỗi đi, nó yêu ông nhiều lắm đấy, trưa nay tôi tới nhà nó đón nó đi học mà nó khóc ghê lắm..
– Biết rồi.
– Thôi tôi về đây.
Nó đạp xe đi, còn tôi vẫn ở đây đợi em ra, để xin lỗi em…
19H rồi mà Phương vẫn không chịu ra, tôi gọi điện thì em không chịu nghe máy, bụng tôi thì đói cồn cào, thôi đi kiếm cái gì ăn vậy..
Tôi ngồi lên xe đề ga phóng đi, tìm quán phở, tôi cứ cảm thấy thiếu thiếu một cái gì đó, thiếu gì nhỉ, nghĩ một lúc tôi mới chợt nhớ ra là tôi không đem theo tiền, may mà chưa vào quán phở, nhỡ vào mà không có tiền trả thì chết..
Tôi dừng xe cạnh vỉa hè, lấy điện thoại gọi điện cho Phương thì Phương tắt nguồn rồi.. Tôi nhắn tin cho em..
– Anh quên mang theo ví tiền rồi, từ trưa tới giờ anh chưa ăn gì, đói quá..
Đợi tới 8h Phương vẫn không trả lời tin nhắn, phải làm sao đây, tôi đói quá rồi, hay là gọi cho chị tôi nhỉ(chị tôi cũng học ở đây)mà thôi gọi cho chị thì chị chửi chết, phải làm sao đây, gọi hay không gọi tôi phân vân quá thôi kệ gọi vậy.. Tôi gọi cho chị.
– Alo chị à
– Ừ chị đây, có gì không em, ăn cơm chưa đấy, đang chơi game hả, bỏ ngay.
– Chị ở phòng trọ nào thế.
– Chỗ….. Mà hỏi làm gì vậy..
– À không có gì, em cúp máy đây..
Tôi phóng xe đi tìm chỗ… Vừa đi tôi vừa hỏi thăm xem chỗ đấy ở đâu…
Chắc tại do tôi đói với mệt quá nên tay lái tôi không vững, bánh xe vấp vào hòn gạch, tôi té xe ngã ra vỉa hè, con wave đè lên một chân tôi, tôi cố gắng ngồi gượng dậy, tôi dựng xe máy, dựng xe lên, tay phải của tôi rươm rướm máu, rát quá..
Ngồi lên xe tôi cố gắng hỏi đường tới chỗ…. Một lúc sau cũng tìm được tới, tôi tìm quanh chỗ ấy cũng tìm được một dãy phòng trọ…
Thấy một bác đang ở trong nên tôi hỏi..
– Bác ơi, phòng của chị Huyền là phòng nào vậy..
– À Huyền sinh viên hả.
– Vâng..
– Kia đi lên tầng 2 phòng thứ nhất ý – bác vừa nói vừa lấy tay chỉ lên tầng hai..
Tôi thấy một góc để toàn xe chắc chỗ ý là nơi để xe, nên tôi phóng xe vào chỗ đó, khóa cổ xe rồi tôi bước đi.
Từng bước nặng nhọc lên tầng hai, người tôi vừa mệt lại vừa đói, nữa..
Tới phòng chị, ngó vào phòng thấy chị đang nằm trên giường đọc sách..
– Chị..
Chị Huyền nhìn tôi rồi ngồi bật dậy, chạy ra cửa, và nói..
– Sao lại lên đây hả, quần áo gì mà bẩn thế này, tay bị sao mà chảy máu kia, vào đây nhanh – chị tôi cầm tay trái tôi kéo tôi vào phòng, tôi đi lại giường ngồi xuống, còn chị Huyền mở tủ lục lục cái gì đó
Chị lấy hộp dụng cụ y tế ở trong tủ ra, rồi đi vào nhà tắm một lúc sau cầm ra cái khăn ướt, chị ra giường ngồi cạnh tôi..
Chị Huyền nhẹ nhàng cầm cái khăn lau nhẹ những vệt máu khô dính trên cánh tay tôi, vừa lau chị vừa mắng..
– Ai cho lên đây hả, tối rồi không ở nhà mà giám lên đây để bị té chảy cả máu thế này, lần sau chị cấm đi đâu buổi tối nữa – chị mắng tôi liên hồi, mắt chị đỏ hoe, tội nghiệp chị tại tôi bất cẩn để chị phải lo lắng…
Chị Huyền băng bó xong viết thương cho tôi, chị cất hộp y tế vào tủ, rồi ra giường ngồi cạnh tôi, nói:
– Có bị đau chỗ nào nữa không – ánh mặt chị Huyền lo lắng nhìn tôi..
– Không, em đói..
– Hả, đợi chị nấu mì cho..
– Vâng..
Chị đứng dậy đi nấu mì cho tôi, tôi nằm trên giường, ngó khắp phòng, căn phòng cũng rộng rãi, không quá to mà cũng không quá nhỏ, vừa vừa à…
Một lúc sau chị cầm bát mì lại giường, tôi ngồi dậy cướp bát mì và đôi đũa trên tay chị, cắm đầu vào ăn, chưa bao giờ tôi thấy mì ngon như vậy, lần đầu tiên tôi lại thèm mì như vậy, đúng là đã đói thì ăn cơm muối cũng ngon..
– Ăn từ từ thôi, nghẹn đấy – chị Huyền với nói, vừa lấy tay vuốt tóc tôi..
Ăn xong bát mì tôi đưa bát cho chị Huyền đi rửa, còn tôi nằm vật ra giường, cho đỡ mệt..
Chị Huyền rửa bát xong cũng lên giường nằm, hai chị em tâm sự với nhau đủ điều..
– Hơi bị hư nhé, giám bỏ học lên đây thăm chị – chị Huyền với nói vừa lấy tay nhéo má tôi đau điếng..
– Hehe có thăm chị đâu..
– Hả không thăm chị thì lên đây làm gì..
Rồi tôi kể tất tần tật về vụ Phương giận tôi, nghe xong chị giãy nảy nói.
– Tôi cứ tưởng ông nhớ tôi nên lên đây thăm tôi, thì ra ông lên đây vì gái – chị giãy nảy nói..
– Hehe, có nhớ mà.
– Không tin – lớn tướng rồi mà vẫn trẻ con gớm.
– Thôi, em đang rức hết đầu nè, chị có cách nào để Phương hết giận không.
– Em hôn người con gái khác, Phương giận là đúng rồi còn gì, chị sợ còn lớn chuyện hơn ý.
Chị Huyền nói làm tôi cũng hơi sợ sợ, nhỡ em tức quá chia tay tôi thì chết..
– Liệu mà làm Phương hết giận đi, không biết tay chị – chị Huyền vừa nói vừa lấy tay bẻ bẻ nhưng bẻ mãi không có tiếng “rắc”
– Haha không biết làm cứ cố, phải như thế này nè – tôi vừa nói vừa cầm tay bẻ “rắc rắc”
– A dạy chị đi, chị làm mãi không được.
– Kệ chị, chắc phải ở đây vài ngày rồi, chị cho em ở nhà phòng chị mấy ngày nhé.
– Cũng được, nhưng không học à.
– Kệ gái trước học sau, em xin phép rồi cô giáo cho nghỉ học rồi.
– Hư lắm, mà đi lên đây không đem theo quần áo gì hả – lại véo má tôi.
– Không, em quên, quên luôn cả ví tiền hehe:
– Ngốc – chị Huyền cốc đầu tôi vài cài, nhẹ hều.
– Thế chị ở đây có hay đi chơi với Phương không.
– Có, thỉnh thoảng chị với Phương vẫn hay đi uống nước à.
Hai chị em tâm sự thêm một lúc nữa, thì chị Huyền ngủ, tôi vẫn thức, suy nghĩ về mối tình của mình, liệu tình yêu của chúng tôi có dừng lại ở đây không?
“Đoàng”tiếng sấm vang lên làm tôi và chị Huyền giật mình, Phương sợ sấm lắm liệu em có ngủ được không nhỉ..
“Bộp, bộp” mưa rồi, tôi ghét mưa vì mỗi lần mưa làm tôi lại nhớ tới ngày đưa tang bố mẹ tôi, ngày đưa tang bố mẹ tôi cũng mưa…
Những cơn mưa làm tôi lại nhớ tới cái ngày ấy, sự hối hận vì không được gặp mẹ lần cuối, haizz tôi cố gắng quên những điều đó, tôi đã chôn sâu vào tim rồi, vậy mà mỗi lần có mưa đầu óc tôi lại nhớ tới… Lắc đầu, cố gắng xua tan ý nghĩa đó.
Haizz nếu tôi mà không tới phòng của chị Huyền thì chắc tôi đã ướt sũng ở ngoài kia rồi, thôi ngủ để mai còn đi tìm Phương, còn xin lỗi nữa chứ…
Để lại một bình luận