Phần 14
Lặng nhìn em ngồi bên người đàn ông khác, không phải là tôi, tôi cảm thấy nghẹn nghẹn ở cổ họng, tôi cố cầm nén cảm xúc của mình, cố gắng không để những giọt nước mắt rơi xuống ở nơi đông người này.
Tôi chắc chắn bài hát đó em dành cho tôi vì trong bài hát đó có câu
“Những kỉ niệm ngày ấy ta bên nhau em vẫn còn nhớ
Nhớ những lúc anh trở đi trên con đường nắng Ghắt
Nhớ những buổi chiều 2 đứa đi bên nhau dưới mưa
Nhớ những buổi sáng anh trở em đi học
Nhớ những lần ngồi sau xe anh, em lại hát vu vơ dù kiểu gì cũng biết hát xong lại bị anh chê”
Nhưng kỉ niệm này là của tôi với em nên tôi đảm bảo bài hát này dành cho tôi.
Mà hình như em hiểu nhầm tôi có người khác thì phải“vì yêu nhau là phải hi sinh để người yêu mình hạnh phúc” em hiểu lầm tôi có một người khác nên em lặng thinh rút bỏ không níu kéo gì.
Tôi cứ đứng im nhìn em chả nhúc nhích gì cả đến khi đứa phục vụ nó đẩy tay tôi ra phục vụ khách thì tôi mới trở lại công việc.
Về tới nhà tôi nằm vật ra giường, nghĩ về em về những ngày tháng tôi và em bên nhau tuy 2 đứa chưa là gì của nhau nói cách khác là chưa phải người yêu, nhưng tôi biết tình cảm em dành cho tôi là thật lòng, em cũng yêu tôi, tôi chắc là em yêu tôi còn hơn cả tôi yêu em.
Chả nhẽ những ngày tháng tôi cày công tán em giờ tan theo mây gió sao, tôi không muốn buông xuôi, không muốn nhìn em bên người khác, tôi muốn trở lại ngày xưa, giờ hối hận cũng chả được gì, mọi chuyện đã đi quá xa rồi.
Người có lỗi không ai khác ngoài tôi cả, em Phương là người hứng chịu mọi đau khổ, còn tôi là thằng tạo ra những nỗi đau đó.
Giọt nước mắt dành cho người con gái thứ 2 trong cuộc đời chảy xuống, giọt nước mặt lăn trên má rồi chảy xuống đêm, nước mắt cứ chảy, tôi khóc không ra tiếng.
Tôi muốn làm lại từ đầu với em nhưng rất khó, tôi bơ em hơn tháng này giờ phải làm sao để có thể lại nói chuyện với em như ban đầu nữa, tôi ước ước một lần được ngồi nói chuyện vs em thêm một lần nữa dù chỉ dăm ba câu thôi nhưng tôi sẽ cố gắng hằn lại tình cảm của tôi và em.
Phải thức tỉnh thôi, cứ như vậy tôi sẽ mất em như chơi, tôi lấy điện thoại ở góc giường đã hơn tháng rồi tôi chưa mở nguồn nó, từ ngày bố mẹ tôi mất đó.
Cấm sạc mở nguồn lên, hơn 200 cuộc gọi nhỡ từ em vs vài thằng bạn, vài chục tin nhắn của em đại loại là.
“Hải ăn cơm chưa, nhớ ăn xong phải đi ngủ đó, cấm được chơi game biết chưa”
“Sao dạo này mình nhắn tin Hải không trả lời vậy, gọi điện thì toàn thuê bao”
“Hải ơi trả lời tin nhắn mình đi, mình có lỗi gì à”
“Sao sáng này Hải không đến đưa mình đi học vậy, Hải giận mình gì à”
Còn nhiều tin khác những nhớ qua loa có vài tin này
Đọc hết những tin nhắn của em tôi ứa ghẹn nước mắt lại trào ra, em quan tâm lo lắng tôi như vậy mà tôi lại nỡ làm vs em như vậy.
Tôi tính gửi tin nhắn cho em, nhưng viết gì đây, tôi cứ viết rồi lại xóa, ghĩ 10p mới gửi được tin. “Ngủ chưa phương” 30s sau em rep lại.
– Hi chưa – em vẫn trả lời tin nhắn của tôi, mà còn cười nữa, như vậy là cho biết em không giận tôi.
– Muộn vậy 11h30 rồi mà.
– Hi mình không buồn ngủ.
– Đi chơi không.
– Có.
– Giờ mình tới đón.
Tôi khoác áo khoác lên người rồi chạy xuống nhà khóa cửa nẻo cận thận rồi phóng xe máy tới nhà em Phương luôn.
Gần 12h rồi, mà vẫn nhiều người ra đường vậy, chắc họ đi chơi nhà thờ, mặc mỗi 2 cái áo rét thật đấy, từng cơn gió mạnh cứ thổi vào người làm tôi lạnh run người.
Tới ngôi nhà thân quen mà hơn tháng trước sáng nào cũng tới, em Phương vẫn vậy, vẫn đợi tôi ngoài cổng, tôi dừng xe ở cổng nhà em và nói.
– Rét này sao không ở trong đi – lâu rồi không gặp, rặn mãi mới nói được.
– Hì không, mình đi đâu ta.
– Lên xe đi.
Em Phương vẫn vậy, vẫn đẹp quần jean xanh, giày gì chả biết nữa, khoác trên người một cái áo khoác đen, hình như vẫn bộ lúc ở quán cafê thì phải.
Em ngồi sau xe mà tôi hạnh phúc ghê gớm, vẫn kiểu bám nhẹ vào áo tôi, thỉnh thoảng lại hát vu vơ bài gì đó.
Tôi dừng xe trên cầu….. Lạnh bỏ xừ nhưng trả biết tại sao tôi lại thích đưa em tới đây nữa, 2đứa đứng dựa vào lan can cầu nói chuyện.
– Xin.. Lỗi – tôi nói.
– Hi không có gì đâu.
– Giét không.
– Không, Hải giét không.
– Bình thường à – giét bỏ mẹ, nhưng sĩ gái nó lại nổi lên.
– Người run lên kia, khoác áo của mình vào đi.
Em Phương cởi áo khoác của em khoác lên người tôi, 2 đứa cãi nhau một hồi rồi em phán cho câu nên tôi kệ cứ để em khoác áo lên vai tôi, hơi nhọ tí.
Áo con gái thơm thật đấy mùi thơm của nước hoa gì tôi chả biết tên.
– Cứ để đấy mình còn mặc áo len nữa mà.
– Không lạnh à.
– Không hi.
2 Đứa im lặng một hồi thì Phương nói.
– Hải ơi.
– Hả gì.
– Mùa đông rồi đó ra đường nhớ mặc ấm nhé.
– Ừ.
– Hôm nào mệt thì nghỉ nha, đừng cố đi làm bệnh đấy.
– Ừ.
– Đừng thức khuya chơi game tới 2h sáng nhé.
– Ừ.
Cổ họng tôi như mắc một thứ gì đó chỉ phát ra được mỗi 1 câu“ừ”
– Cái anh đi cùng mình lúc nãy ý, là bạn thôi.
– Ừ.
– Mai lại tới đưa mình đi học nha.
– Ừ.
– Hihi.
– Noel chả có quà gì xin lỗi.
– Hải đi chơi với mình là vui rồi, không cần quà đâu.
2 Đứa cứ im lặng chả ai nói với ai câu nào thỉnh thoảng lại thấy em Phương cười khúc khích chả biết thế nào mà cười lắm thế.
Đưa em Phương về nhà, em Phương bắt tôi mặc áo khoác của em đến khi về nhà cấm cởi bỏ, về nhà phải nhắn tin cho em biết.
May mà ban đêm chứ buổi sáng mà mặc cái áo khoác này thì nhọ.
Về nhà nhắn tin báo cho em biết là mình đã về an toàn, 2 đứa nhắn tin một lúc rồi thôi, tôi nằm vắt tay lên trán suy nghĩ.
Em không giận tôi vì tội giám bơ em hơn tháng thay vào đó là bộ mặt vui mừng, lúc đầu tôi còn nghĩ em gặp tôi sẽ cho vài cái tát nhưng không em cười tươi như hoa.
Để lại một bình luận