Phần 45
6h30 chúng tôi về nhà, Phương lên phòng thay quần áo rồi xuống bếp nấu nướng, còn tôi lại ngồi ở phòng khách nằm xem tivi.
Ăn cơm xong hai đứa ngồi xem tivi một lúc rồi vào phòng chị tôi ngủ, tôi có thói quen là khi ngủ phải tắt hết bóng đèn, đèn ngủ cũng không được bật, có ánh sáng dù là mờ mờ cũng làm tôi rất khó ngủ.
Còn Phương thì có thói quen là ngủ phải mở đèn ngủ cả tối quá em không ngủ được.
Tôi cũng tính mở đèn ngủ lên, nhưng em một mực không cho mở lí do là “anh không ngủ được nên em cấm cho mở”
Tôi ôm em nằm ngủ, giữa căn phòng tối om, chả nhìn thấy gì, chắc Phương cũng không ngủ được nên thỉnh thoảng lại thấy em cựa quậy
Mắt tôi cũng hơi lim dim ngủ rồi, nhưng đột nhiên, tôi cảm nhận được một khuôn mặt đang ghé sát mặt tôi, hơi thở chầm chậm thổi vào mặt tôi nhẹ nhẹ, hởi thở luồn qua khẽ môi tôi, một bờ môi nóng ấm áp vào môi tôi, tôi bất ngờ khoảng 5s rồi đáp trả lại, cuồng nhiệt hôn lại em.
Đã vài tháng rồi môi tôi chưa được chạm vào môi em, môi em vẫn vậy, ngọt lịm, mỏng ướt át.
Tôi mút nhẹ đôi môi mềm mại của em, cảm nhận sự ngọt ngào từ bờ môi, tôi như muốn nốt chọn đôi môi của em vậy….
Bàn tay Phương xoa nhẹ nhẹ lên má tôi, bàn tay mềm mại ấm mát, Phương vuốt tóc tôi ngược xuôi.
Một lúc sau tôi rời môi Phương, trong bóng tối nên tôi không nhìn thấy được sắc mặt của em lúc đó ra sao, tôi đoán chắc mặt em lại đỏ lên, Phương gối đầu lên tay tôi em rúc đầu vào ngực tôi.
Tôi ôm em chặt hơn, bàn tay tôi lại vuốt mái tóc của em.
– Ê.
– Dạ.
– Ở trên ý có lăng nhăng với thằng nào không thế.
– Làm gì có ai, cô giáo bảo em diễn văn nghệ nhưng em từ chối vì sợ tiết mục ý có liên quan tới nắm tay, anh hỏi như vậy em giận giờ – Phương nói giọng buồn buồn.
– Ừ hêhê, đừng giận.
Tôi hơi lạ vì từ chiều tới giờ chưa thấy em hỏi tôi là “ở đây anh có lăng nhăng với ai không đấy” thường thấy những cặp đôi nào xa nhau dài khi gặp nhau toàn hỏi vậy mà, vậy mà em không hỏi nhỉ, tôi thắc mắc nói.
– Thế không hỏi anh là “anh có lăng nhăng với ai”, à
– Em tin tưởng anh mà, nên em việc gì phải hỏi, lúc anh hỏi em “em có lăng nhăng với ai không” em buồn lắm dù biết anh yêu em, nên anh mới hỏi vậy, nhưng em vẫn buồn vì người yêu mình lại không tin mình, nên em sợ em hỏi anh, anh lại buồn, nên em không hỏi.
– Ừ, xin lỗi.
– Dạ.
Phương thương tôi, lo lắng cho tôi từng li từng tí vậy mà thỉnh thoảng tôi vẫn làm em buồn haizz
Hai đứa chúng tôi tâm sự đủ thứ, em kể về cuộc sống ở trên đó, kể tôi nghe về cô bạn tên dương, kể về mẹ ruột của em v. V, tôi và em tâm sự tới 12h đêm, thì ngủ.
Tầm 5h sáng tôi mở mắt thức dậy, Phương vẫn nằm trên vòng tay tôi, rúc đầu vào ngực tôi.
– Dậy, sáng rồi.
– Ưm để em ngủ thêm tí nữa.
– Dậy đê, anh đói rồi.
Phương ngoan ngoãn ngồi dậy, em lấy tay che miệng ngoáp dài rồi bước xuống giườngđi ra khỏi phòng, chắc đi vào phòng vệ sinh…. (Cạnh phòng của tôi có nhà vệ sinh kiêm luôn nhà tắm, ở dưới nhà cũng có một phòng)
Tôi bước xuống giường vừa đi được vài bước thì điện thoại của em lại reo lên.
Tôi bước lại giường cầm điện thoại lên xem ai gọi, dương gọi…
– Phương ơi có điện thoại.
– Anh nghe giùm em – giọng nói của em từ nhà vệ sinh, phát ra.
– À ừ.
Tôi nghe máy
– Alo.
– Ơ Phương đâu, sao lần nào tôi gọi ôg đều nghe vậy…
– Phương đang có việc, có gì không.
– Không, tôi hỏi nó mấy chuyện linh tinh thôi, lúc nào Phương hết bận bảo nó gọi cho tôi nha.
– Ừ.
Tôi tắt máy cầm điện thoại mang xuống phòng khách, đặt ở dưới bàn, rồi vào phòng vệ sinh, VSCN xong xuôi tôi bước ra phòng khách…
Phương thì đang ngồi ở bếp xào nấu gì đó, chắc là đang rang cơm, tôi ra phòng khách ngồi, cầm điện thoại của em nghịch.
Login facebook thì chả có gì hót, em không đăng một cái ảnh nào, thoát facebook, điện thoại gì mà chả có gì hay ho cả, game thì chả có game nào đi được vào lòng người….
– Anh ơi vào ăn cơm.
– Ờ.
Tôi đặt điện thoại xuống bàn, đi vào bếp, vừa vào tới bếp đã ngửi thấy mùi cơm rang rồi, 2 bát cơm rang trứng đặt ở bếp, tôi ngồi xuống ghế, cầm đũa, cầm bát, và ăn
– Lúc nãy ai gọi em vậy.
– Con dương gọi.
– Nó bảo gì vậy.
– không biết, chuyện linh tinh gì ý.
Tôi và em ăn xong bát cơm rang, em rửa bát còn tôi đứng cạnh em, Phương thỉnh thoảng cứ nhìn tôi cười, chắc bị chậprồi nên mới cười nhiều như vậy
Để lại một bình luận