Phần 32
Ngày Valentine…
Sáng thực dậy đưa Phương đi học, Phương thì ngồi sau xe cứ cười xuốt, không biết hôm nay em có gì vui nhỉ.
– Anh ơi.
– Giề.
– Biết hôm nay là ngày gì không.
– 14/2.
– Nhưng là ngày gì cơ.
– 14/2 Là ngày gì.
– Anh đáng ghét.
14/2 Là ngày gì nhỉ, có ngày lễ nào vào ngày 14/2 đâu(hồi đó ngu ngơ không biết ngày 14/2 là valentine)
Tới trường, Phương hầm xuống xe đi luôn vào, không như mọi hôm em toàn đứng đợi tôi rồi mới vào, lại giận gì đây.
Gửi xe ở quán nước ven đường, rồi đi vào trường vừa đi tới cửa lớp thì bọn bạn kéo xuống căn-tin.
Xuống căn-tin tìm bàn ngồi rồi gọi nước uống.
– Tao buồn quá chúng mày ạ – thằng long nói.
– Nhà vệ sinh hôm nay lấy phí à, buồn thì vô nhà vệ sinh mà giải quyết – thằng mạnh nói.
– Mạnh không được trêu em con, buồn gì mày.
– Hôm qua nhắn tin với em lớp trưởng, tao rủ nó đi chơi mà nó không đi, buồn quá.
– Hải còi mày đi gọi bảo vệ ra đây, hỏi ông ý xem, nhà vệ sinh hôm nay lấy phí phải không?
– Thằng này không trêu em con.
Bọn kia thì khua tay múa chân kể quà tặng người yêu hôm nay, hôm nay ngày gì mà lũ này hẹn đi chơi tập thể à, thằng nào cũng nói đi chơi với người yêu, tôi thì chả hiểu gì sớt.
Trống trường vang lên chúng, tôi thì sống đẹp nên chạy lên lớp trước cho bọn nó trả tiền, từ xa vẫn còn nghe thấy tiếng nói của bọn nó“ơ tiền mày tiền”
Vào lớp ngồi yên vị một chỗ, người run run lên cầu mong cô giáo vào lớp sớm để đỡ bị bọn nó cho ăn hành
Bọn nó lên lớp, mặt thằng nào cũng hầm hầm nhìn tôi, kiểu này bị hội đồng rồi, bọn nó đang tính xông tới cho tôi một trận thì cô gái nào trẻ trẻ vào lớp nên bọn nó tha, ngắm gái là chủ yếu, đánh bạn thì lúc nào cũng được
– Cô tên thanh, 27 tuổi, giáo viên mới của trường, từ hôm nay cô sẽ dạy lớp này môn văn – cô thanh nở nụ cười hiền chào cả lớp.
Nhìn thì cũng gọi là xinh, dễ thương.
Bọn lớp tôi thì hò hét ầm lên, bọn nó vui là đúng rồi từ năm lớp 10tới giờ toàn cô giáo già dạy chưa được cô nào trẻ dạy bao giờ bây giờ mới được thì bọn nó vui là đúng rồi
Bắt đầu vào học, cả lớp thì ai cũng im thin thít, thích thoảng bọn nó giở chứng, tôi cũng hay hay
Chán nản lại nằm ngủ tiếp, không chép bài thế này kiểu gì tí Phương về cũng cho ăn đủ, nhưng kệ đang buồn ngủ
Trưa đi học về rồi lăn ra giường năm ngủ tới 1h30 dậy đi phụ hồ, làm tới tối rồi về ngồi ăn cơm với chị thì chị hỏi.
– Hôm nay valentine nên chị đi chơi vs anh dương, em đi chơi thì cứ khóa cửa lại rồi chị về thì chị mở.
– Ơ dạ.
Valantine là ngày gì thế nhỉ, tôi vừa ăn cơm vừa nặn óc suy nghĩ làm gì có ngày lễ nào tên valentine, lịch sử học từ cấp 1 tới giờ có thấy nói ngày nào tên là valentine đâu nhỉ, hay mình không nhớ nhỉ, chắc valentine là ngày thắng trận nào đấy của việt nam, ừ chắc vậy, kệ không quan tâm
Ăn cơm xong tôi lên phòng ngủ luôn, hôm nay cũng hơi mệt, nên nằm phát ngủ luôn
Hơn 5h sáng tỉnh dậy với tay tìm cái điện thoại mở lên thì mười mấy cuộc gọi nhỡ(điện thoại để im lặng, nên không biết) của Phương vài tin nhắn của em nữa “anh là đồ đáng ghét, đồ tồi”mười mấy tin nhắn như thế, tôi thì tôi chả hiểu gì, tự nhiên nhắn tin mắng tôi là “đồ tôi” lại giận gì nữa đây
Tôi bấm nút gọi lại em, em tắt máy luôn, gọi lại lần nữa em vẫn tắt.
Dậy đánh răng rồi mặc quần áo, rắt xe phóng qua nhà em, mở cửa phòng chị tôi, xin phép chị tôi câu, cả chị lại tưởng tôi mất tích đi tiềm kiếm thì khổ.
Vào phòng chị thì thấy chị vẫn ngủ, chăn đắp có ngang bụng, sợ chị lạnh tôi đi chầm chầm lại kéo chăn cho kín cổ chị, chị ngủ nhìn thật đẹp.
Rắt xe ra khỏi cổng, khép cổng cẩn thận rồi phóng xe tới nhà em.
Ngoài đường giờ vẫn còn vắng, chỉ có những bà giao hàng, bán bánh mì, nghĩ lại mình, mình còn xướng chán
Tới nhà em, bấm chuông thì bác hậu ra mở cửa, tôi rắt xe dựng ở sân bác hậu ở sau nói.
– Cháu lên phòng Phương xem nó thế nào, hôm qua nó khóc cả đêm bác dỗ mãi không nín.
– Ờ dạ, bác thức cả đêm chắc mệt rồi, bác vào phòng ngủ đi.
Tôi bước lên phòng em, có chuyện gì với em à, sao em lại khóc nhỉ? Tôi có lỗi gì đâu, hay là tôi có lỗi gì nhỉ?
Lên tới phòng, tôi mở cửa bước vào, thấy em đang nằm trên giường, đắp chăn kín đầu
Tôi lại giường em ngồi, đặt tay lên người em lay lay gọi em dậy.
Phương nghe thấy tiếng tôi thì ngồi bật dậy nói.
– Hức anh tới đây làm gì – Phương thấy tôi thì nước mắt lại chảy, mắt em xưng húp lên.
– Trời sao mắt xưng lên thế kia, có chuyện gì kể anh nghe – tôi ôm em vào lòng thì em đẩy tôi ra.
– Huhu…. Hức… Đồ… Đáng ghét.. Hức.. Anh về đi.. Huhu – Phương vừa khóc vừa nói.
Tôi ôm chặt em vào lòng, em lấy hai tay đẩy mạnh tôi ra, mặc kệ em đẩy tôi cứ ôm, em đẩy tôi ra một lúc nữa rồi tay buông thõng xuống đệm.
– Anh có lỗi gì, nói anh nghe, anh còn sửa.
– Hức… Huhu… Mấy người.. Hức hông biết… Hôm qua.. Là.. Valentine hả hức.
– Valentine là ngày gì – tôi ngu ngơ hỏi lại.
– Anh… Hức… Không.. Biết valentine.. Là ngày gì hả – Phương nín khóc ngước mắt lên nhìn tôi nói.
– Không, ngày gì.
– Hihi hức đồ ngốc hihi – tiếng cười của Phương lẫn tiếng nấc.
– Ngày gì.
– Là… Hức.. Ngày lễ tình yêu đó.. Ngốc ạ hức.
– Có ngày này à, anh học lịch sử có nói đâu.
– Anh lên google mà xem.
Tôi lấy máy em để ở đầu giường lên google xem valentine lày ngày gì, giật nảy mình valentine ngày 14/2 ngày lễ tình yêu, tôi cảm thấy hơi áy náy, tại cái thói ngu ngờ của mình nên mới không biết hôm qua là ngày đặc biệt của các cặp đôi yêu nhau, thảo nào hôm qua bọn ở lớp ai cũng đi chơi
– Anh xin lỗi, anh không biết – tôi ôm Phương vào lòng nói.
– Dạ hức… Em cứ tưởng anh biết… Hức.. Rồi nhưng lại quên – Phương nín khóc rồi nhưng thỉnh thoảng vẫn nấc ghẹn.
– Anh xin lỗi, sao không bảo anh.
– Hôm qua em gọi điện cho anh, anh có nghe đâu.
– À, anh xin lỗi, tại hôm qua mệt nên ngủ sớm nên không biết.
Tôi nâng cằm em lên, hôn lên hai đôi mắt xưng húp của em, vén lại mấy sợi tóc đang dính trên mặt em, nhìn em thật tội nghiệp.
Phương rời vòng tay tôi, đi lại bàn học lấy hộp quà mang, rồi lại đi lại giường ôm tôi nói.
– Tặng anh nè.
– Hả ngày gì mà tặng.
– Ngốc hôm qua valentine mà.
– Ừ anh.. Cảm ơn.
– Em cấm anh nói từ cảm ơn với em biết chưa.
– Ừ biết rồi.
Tôi mở hộp quà ra xem, thì thấy một cái bánh socola hình trái tim mặt bánh có chữ Hải “trái tim” Phương được em Phương viết bằng bơ.
– Tự em làm đó đẹp hông.
– Ừ đẹp.
– Hihi.
Tôi bẻ một miếng cho lên mồm nếm thử, cảm giác thì đắng vs ngọt, đắng nhiều hơn ngọt tôi thì ghét cái vị đắng bỏ xừ nên ăn miếng thôi luôn
– Sao đắng thế.
– Đâu đưa em ăn thử.
Tôi đưa miếng socola đang cắn dở cho em, em ăn xong rồi nói.
– Socola là tượng trưng cho tình yêu, Mà tình yêu có lúc đắng lúc ngọt giống như socola vậy vừa đắng vừa ngọt.
– À ừ, thế để anh ăn.
Tôi và Phương ngồi đút cho nhau ăn hết cái bánh socola hình trái tim đấy, cái bánh tự tay em làm, làm tôi thấy hạnh phúc hơn.
Em Phương lại bước xuống giường lấy một hộp quà nữa mang lại chỗ tôi, sao lắm quà thế nhỉ.
– Hi tặng anh nè.
Tôi cầm hộp quà mở ra xem, toàn truyện là truyện, tôi lười đọc sách nhưng lại rất thích đọc truyện.
– Hi em biết anh thích đọc truyện, nên em mua tặng anh đó.
– Nhiều thế – cỡ phải 20 quyển.
– Dạ hi, mua nhiều cho anh còn đọc.
Tôi cũng có quà dành cho em, cái vòng tay tôi mua từ hôm kia, để ở túi áo khoác, tính hôm đó đưa cho em luôn, nhưng chả biết thế nào lại quên.
Vòng tay cũng rẻ có vài chục ngàn, cái vòng tuy rẻ nhưng lại đẹp, có những viên đá màu tím rất đẹp, tôi thò tay vào túi lấy ra đeo vào tay trái cho em.
Mắt Phương lấp lánh hiện dõ niềm vui và hạnh phúc, em ôm chặt lấy tôi rồi nói.
– Đẹp quá anh ơi.
– Có vài chục nghìn à.
– Hi đẹp quá.
Phương nâng tay trái lên, em lấy tay phải sờ vào cái vòng tay, mắt thì lấp lánh nhìn, miệng cười xuốt, nhìn em hạnh phúc như vậy tôi cũng bớt đi cảm giác áy náy phần nào.
Để lại một bình luận