Phần 17
Ngày nào cũng như ngày nào, đều giống nhau hết, sáng trở Phương đi học, chiều đi phụ hồ, tối đi phục vụ quán cafe, những bưa cơm gia đình cùng thưa thưa dần không như những ngày bố mẹ chưa mất, nhiều lúc thấy tủi thân ngồi 1 mình ăn 1 bát mì tôm hảo hảo, nếu không có em Phương chắc cuộc sống của tôi thật nhàm chán.
Chả còn những buổi tối ăn cơm cùng chị nữa, thay vào đó là những buổi chạy loanh quanh quán cafe, những buổi thâu đêm cày game cùng anh em cũng bớt đi cả.
Trưa này ngồi ăn cơm với chị hiếm khi mới có ngày như vậy, hạnh phúc nhỏ nhoi của tôi là ngày nào cũng được quây quần ăn cơm cùng gia đình, không biết khi chị đi học đại học, ngôi nhà này chỉ còn mình tôi thì nó thế nào nhỉ.
– Phương thích em đấy.
Đang ăn thì chị Huyền nói câu này xuýt phun cơm ra ngoài.
– Em biết rồi.
– Em không thích Phương à.
– Có.
– Phương tốt lắm, cố mà giữ, xinh như vậy mất như chơi.
– Dạ.
Ăn cơm xong lên phòng nằm ngẫm nghĩ về câu nói của chị “xinh như vậy mất như chơi”chị nói quá đúng, em Phương xinh như vậy chắc nhiều vệ tinh lắm đây, nếu mà tôi không nhanh có thể sẽ mất em, nghĩ lại mình cũng ngu, yêu người ta mà còn ngại không giám tỏ tình, làm đàn ông phải nói trước chứ, ai lại đợi con gái tỏ tình mình.
Cứ đứa bạn tôi là con gái nó nói câu này, “tôi yêu một người mà không giám nói” tôi hỏi nó“ sao không” nó trả lời 1 câu mà tôi cũng phải ngẫm nghĩ mất nhiều ngày“mất giá”
Nếu mà trong tôi và em Phương chả ai chịu mở miệng ra nói lời yêu, thì sẽ ra sao nhỉ? Tôi sợ tới một ngày nào đó em không thể đợi tôi được nữa, em sẽ đi tìm hạnh phúc khác cho mình, em có thể đợi tôi 1 năm hoặc 2 năm, nhưng em cũng không thể đợi tôi cả đời được.
– Anh em thằng nào bỏ học đi net đê – thằng long nói.
– Ok đi.
– Đi anh em, học tiết này chán bỏ xừ.
6 Thanh niên chịu chơi giám bỏ tiết để ra quán nét, và tất nhiên trong đó có cả tôi nữa, ít cuộc vui của lớp nào mà tôi không đi.
Dù biết kiểu gì thứ 7 sinh hoạt cũng bị chủ nhiệm tuyên dương toàn lớp, thứ hai đứng tạo dáng cho ngàn học sinh xem, dù biết như vậy nhưng bọn tôi vẫn đi vì cuộc đời học sinh thiếu những món này thì đi học làm gì quá vô vị.
Tôi chưa bao giờ bỏ tiết 1 mình, bỏ tiết phải đông đông mới vui, đã có tội thì phải kéo đi đông lúc bị phạt mới không sợ, những ai còn đi học cấp 3, tôi khuyên mấy bác thật lòng, học cũng là một việc tốt nhưng đừng lúc nào lên lớp cũng cắm đầu vào sách vở làm gì, mà hãy tham ra hoạt động của lớp, bỏ tiết v. V, hãy tích cực tham gia vận đen sẽ tới và sẽ nhiều kỉ niệm để nhớ khi rời khỏi ngôi trường cấp 3.
Ra quán nét thì bọn nó toàn cf mỗi tôi chơi ninja online, tôi không ham mấy game như cf, liên minh, chỉ ham mấy game của teamobi thôi, vừa hay lại vui nữa.
– Adu tao bắt quả tang thằng kia xem phim bố láo nhé.
– Bé bé mồm thôi chủ quán vô bắt bố tắt máy chết mẹ.
– Thằng Dũng gọi 113 cho tao.
– Xinh vãi, tao xem với.
Đến chịu với thằng bạn, tính báo cả công an lên bắt thằng kia mà giờ lại xúm vào xem cùng nó.
– Về chúng mày – tôi nói.
– Tí nữa 15p nữa.
Ừ thì đợi 15p nữa cũng được.
– Về chúng mày – 15p sau tôi nói.
– Tí nữa 15p nữa.
Ừ thì lại đợi 15p nữa cũng được.
– Về chúng mày – 15p sau tôi nói.
– Về thì về mẹ đi việc gì phải gọi lắm thế.
– Phim đang hay mà cứ giục.
– Gần hết tiết 3 rồi.
– Bỏ luôn buổi hôm nay.
Nói bỏ 2 tiết mà chơi luôn 5 tiết, tí còn phải lai em Phương về nữa.
Chơi game cũng chán mở phim trung quốc lên xem, hình như bọn này cũng chán game hết rồi mà đứa nào cũng mở phim lên xem, đang xem thì nghe thấy tiếng khịt khịt mũi của thằng nào đấy, quay đầu về bên trái thì xuýt đứng tim thằng bạn tôi đây sao.
– Anh em ơi thằng trung khóc nè.
– Đâu đâu.
Cả lũ xúm lại máy nó.
– Vâng anh ý rất men lỳ.
– Dùng x – men à mày.
– Thánh xem phim cũng khóc gay mẹ rồi.
– Chúng mày biết cứt gì, xem cảm động bỏ mẹ.
– Nó gay rồi anh em tránh xa nó ra.
Ở lớp nhìn nó đô con men lỳ thế mà cũng xem phim hàn quốc, nhờ nó mà tôi cũng rút được bài học là, đừng nhìn bề ngoài mà đoán mò.
– Về chúng mày gần hết tiết 5 rồi.
– Thôi về.
– Đợi bố xem nốt đã.
– Tắt máy về học con ơi.
6 Thằng khoác vai nhau ra khỏi quán nét, tuy trong 6thằng này tôi cũng chỉ thân với mỗi thằng Dũng, nhưng mà đã là bạn học cùng lớp thì đều là anh em với tôi hết.
– Thứ 7 chủ nhiệm chém.
– Hôm ý mang bông nhé mấy cu.
– Ai tên chim trả lời nó kia, chim ơi ai tên chim.
Hahahahaha tiếng cười giòn tan những đứa học sinh cá biệt, hiếm khi tôi mới có ngày vui vẻ như vậy.
– Tao sợ quá Dũng ạ – nó ôm thằng Dũng, đưa tay âu yếm thằng Dũng.
– Kút, thằng gay.
– Quên rồi, lúc nãy chụp kiểu ảnh nó khóc đăng lên facebook thì chắc nhiều like phải biết.
Lượn ra sau trường, 6 thằng tường vào trường thì thấy trường đã tan rồi, từ xa tôi nhìn thấy thân hình mỏng manh giống em Phương, mắt tôi cận nên không nhìn dõ không biết có phải em không nữa.
Chạy thật nhanh lên lớp lấy cặp, chạy ra cổng trường thì thân hình đó đúng là em Phương thật, tôi chạy lại chỗ em nói.
– Về thôi Phương.
– Ừ sao lâu vậy.
– À có việc phải ở lớp tí mà hehe.
Tôi chạy qua quán nước gần trường lấy xe rồi đề ga đi lại chỗ em đứng.
– Lên xe đi.
– Ừ đi thôi – em Phương nhẹ nhàng ngồi lên sau xe.
Theo lời tiên chi của tôi thì thứ 2 kiểu gì cũng bị hiệu trưởng ghi danh bảng vàng tuyên dương với toàn thể học sinh 6 học sinh ưu tú giám bỏ học để lo cho việc quốc gia, suy nghĩ tôi đúng rồi đấy.
Tôi đứng trước toàn trường mà cảm thấy mình nổi tiếng làm sao, hàng nghìn cặp mắt nhìn mình, hàng trăm lời khen.
Mà hiệu trưởng chơi rất thâm cho bọn tôi đứng ngay trước lớp 11a1, em Phương thì thỉnh thoảng cứ lườm lườm tôi nhìn sợ phát khiếp.
Lớp chọn thì bọn nó cứ chê này liên hoàn nào là đại trà toàn lũ “hư, học dốt, nghịch tướng v. V” 5thằng bạn nhìn mặt thằng nào cũng tỏ vẻ ức chế, cứ thế này kiểu gì tí nữa cũng sảy ra oánh nhau.
Em Phương thích thoảng mặt lại nhăn nhăn lên, không biết em tức do tôi bỏ tiết hay là tức những lời mỉa mai của bọn kia.
Hiệu trưởng ngẫu hứng gọi bọn tôi lên để phỏng vấn.
– Tại sao các em bỏ tiết em này nói trước.
– Dạ tại thằng này bắt em bỏ tiết – bạn bè tốt.
– Vậy còn em.
– Em có bắt nó đâu, tại thằng này nó bắt em.
– Vậy còn em.
– Tại thằng này nó bắt em bỏ tiết cô à.
Thằng này thì nói bị thằng kia bắt bỏ tiết, toàn anh em tốt cả hoạn nạn có nhau thế đấy, tôi là thằng đứng cuối cùng nên chả bảo được ai bắt cả.
– Sao em bỏ tiết – hiệu trưởng giơ mic trước mặt tôi, tôi thì ấp úng chả nói được câu nào.
– Em nói đi.
– Mấy anh tính trêu tôi à, lên đây mà còn nhơn nhởn với tôi à, đi xuống hết cho tôi, tí 6 cậu xuống phòng bảo vệ mượn xô dọn hết phòng vệ sinh cho tôi.
Để lại một bình luận