Phần 19
– Cái… Gì… Gì… Cơ – tôi ấp úng nói.
Tôi không thể tin vào tai mình nữa, là em nói ra sao, đây là mơ hay thật đây.
– Em yêu anh ngốc ạ, huhu làm người yêu em nhé.
Em Phương ôm chặt tôi ngục mặt vào vai tôi, oà khóc, đây là thật không phải là mơ, em tỏ tình tôi.
Tiếng khóc hòa theo tiếng gió, những giọt nước mặt của em chảy ướt đẫm vai áo tôi, tôi chết lặng bởi hạnh phúc, cổ học ứa ghẹn lúc đó chỉ muốn nói ra 3 từ“anh yêu em” chỉ có 3 từ thôi mà sao lại khó nói vậy chứ.
– Anh huhu hức không yêu em à huhu.
– Có.. Anh… Yêu.. Em.
– Anh hức là đồ tồi huhu biết em đợi anh hức lâu lắm rồi hức không hả huhu.
– Xin.. Lỗi.
Tôi hôn nhẹ lên mái tóc em, mùi hương từ dầu gội và mùi thơm tự nhiên của em len lỏi vào mũi tôi, làm người tôi toát ra mồ hôi liên hồi.
Cảm giác ấm áp từ cái ôm thật chặt của em, em ôm tôi chặt làm, như kiểu là không muốn tôi chạy đâu mất.
Bờ môi đỏ mọng, ướt át của Phương chạm nhẹ vào môi tôi, em hôn tôi đó sao, em chủ động hôn tôi, 2 bờ môi hoà quện vào nhau, tôi ngắm nghiền đôi mắt để cảm nhận nụ hôn ngọt ngào và bờ môi nóng ấm đó.
Những giọt nước mắt của em lăn tăn trên má, những giọt nước mắt hạnh phúc đó chảy xuống bờ môi em và người thưởng thức hương vị của những giọt nước mắt đó là tôi, vị của nó có vẻ là hơi ngọt à mà không tôi không biết giọt nước mắt đó có vị gì nữa, vì tôi chỉ cảm nhận được vị ngọt từ bờ môi Phương.
Những cái mút môi nhẹ nhẹ của 2 đứa trao cho nhau, tôi cảm nhận được bờ môi và người em run run liên hồi, đây không phải là run vì lạnh mà là cảm giác tự nhiên do nụ hồn đầu đời tạo ra.
Hơi thở gấp gáp của 2 đứa, những luồng điện cứ chạy qua người tôi người tôi run liên hồi, tôi không thể làm chủ được bàn tay của mình, bàn tay tôi hết sờ soạng hết lưng em, lại đưa lên vuốt mái tóc óng mướt đang bay bay trước gió kia.
Hai đứa rời môi nhau ra, em Phương đỏ mặt ngục đầu xuống bả vai tôi để che đi sự ngại ngùng.
– Nụ hôn đầu của em.
– Ừ anh biết mà.
Nụ hôn nhẹ nhàng ngọt ngào đó, mãi khắc sâu trong tâm trí tôi, tôi sẽ không quên nó và sẽ giữ mãi ở trong tim mình, sẽ giữ nó ở một góc nào đó trong tim.
– Lần đầu của anh hả.
– Ừ.
Tôi ôm em chặt hơn, những cơn gió lạnh cứ thổi mạnh vào 2 đứa, nhưng bây giờ tôi không cảm thấy lạnh nữa, vì đã có em ở đây, hôn nhẹ vào mái tóc em.
– Anh ơi.
– Hả.
– Đừng bỏ em nhé.
– Ừ.
– Em yêu anh nhiều lắm.
– Ừ.
– Anh đáng ghét lắm.
– Ừ.
– Để người ta phải tỏ tình, ghét.
– Ừ.
Em Phương cắn nhẹ vào cổ tôi, mà đó không phải là cắn nói cách khác là ngậm.
– Chiều anh có phải đi làm không.
– Có.
– Hôm nào mệt thì nghỉ nha, đừng quá sức, em lo.
– Ừ anh biết mà.
– Về nhà em, em nấu cơm cho anh ăn nha.
– Thôi, còn bác giúp việc ngại lắm.
– Kệ đi, đi nào hihi.
Em ngồi sau se tôi, em ôm tôi chặt lắm, cảm giác hạnh phúc khó tả.
Nghĩ lại mà tôi thấy sợ, sợ tôi không lo được cho em hằng ngày, tôi đi làm chặt kín ngày thì đâu có thời gian ở bên em được, sợ một ngày nào đó em chán nản và bỏ tôi theo người khác.
Em ngồi sau xe tôi, hết lấy ngón tay chọc chọc vào bụng tôi, rồi lại vò đầu tôi đến chịu với cô nàng này.
– Nghịch lắm, ngã giờ.
– Kệ em hihi.
Đến nhà em thì em xuống xe, bấm chuông 1 hồi thì một lúc sau bác giúp việc tầm 40 hoặc 45 tuổi ra mở cổng, nhìn vẫn trẻ có già lắm đâu, hay đến nhà em mà giờ mới nhìn thấy bác giúp việc nhà em, bí ẩn ghê.
– Ơ ai đây Phương.
– Dạ bạn cháu hihi.
– Ừ cháu vào nhà đi(nói tôi).
Tôi rắt xe dựng ở sân rồi bước vào nhà em, vào nhà thì bác giúp việc nói.
– Cơm bác nấu để dưới bếp rồi đó, 2 cháu xuống ăn đi.
– Bác không ăn hả.
– Không bác không đói.
Bác giúp việc nhà em rất tâm lý, để không gian riêng cho tôi và em Phương.
– Anh đợi em, em lên thay đồ rồi xuống ăn nhà, anh vào bếp đợi em trước nha.
Em Phương nói xong thì chạy tót lên lầu, để mình tôi ở dưới này, tôi đi xuống bếp nhà em, đồ ăn cũng được dọn sẵn ra bàn rồi, thịt kho, rau muống luộc.
Một lúc sau thì em Phương chạy lạch bạch xuống bếp, em mặc cái quần ngẵn cũn để lộ đôi chân trắng dài miên man không có một vết sẹo nào cả, trắng không tì vết, áo thun, có đàn ông ở nhà mà ăn mặc tự nhiên ngớm, phòng mở điều hòa nên cũng không lạnh.
– Hi anh, mình ăn thôi – em Phương ngồi vào ghế cạnh ghế tôi, cười nói.
– Ừ, đói ghê.
– Nè anh – em Phương đưa tôi bát cơm.
– Anh ăn cơm.
Em Phương thì gắp đồ ăn tôi lia lịa, chưa ăn hết em đã gắp rồi, bát cơm thì chả thấy cơm đâu mà toàn thấy rau vs thịt.
– Ngon không.
– Ừ ngon, mà cũng có phải em nấu đâu.
– Hôm nào em nấu cho anh ăn còn ngon hơn bác hậu(bác giúp việc)
– Tự tin gớm.
– Hihi, mà anh không ăn nữa à mới có 2 bát mà.
Tôi có cái tính là dù cơm ngon đến đâu cũng chỉ ăn được có 2 bát là no, chả hơn được, chắc cũng vì thế mà người tôi gầy là phải.
– Thôi no rồi.
– Mới có 2 bát mà no.
– Ừ, no rồi mà.
– Không tin, chả chịu ăn gì cả, thảo nào người gầy là phải.
Ngồi nhìn em Phương rửa bát mà hạnh phúc lắm, thỉnh thoảng em lại cười khúch khích mà tôi cũng chả biết em cười vì gì nữa.
Rửa bát xong em kéo tôi lên phòng em chơi, lên phòng em tôi cởi bỏ áo khoác ngoài tắt bỏ điều hoa rồi lên giường trùm chăn nằm.
Em Phương gối đầu lên tay tôi, rúc đầu vào ngực tôi, vuốt mái tóc đen óng mượt của em, hôn nhẹ lên mái tóc đó, mùi thơm của em lại xộc lên mũi tôi.
– Anh ơi.
– Gì.
– Mai em đi mua cho anh áo khoác nha, nhìn thấy anh mặc áo khoác mỏng kìa em đau.
– Thôi khỏi nhà đầy áo mua về cất đâu.
– Nhưng…
– Không nhưng gì hết, cấm mua.
– Dạ.
– Ở nhà mà mặc đồ ngắn thế này à.
– Anh là người yêu em, có bị gì đâu mà.
– Có thằng đàn ông nào đến phải lên thay đồ kín ngay biết chưa.
– Dạ, em biết rồi.
Nằm ôm em thêm một lúc nữa thì tôi cũng phải dậy để đi làm, em tiễn tôi ra cổng rồi em nói.
– Đi cẩn thận đó.
– Ừ anh đi đây, vào nhà đi cả lạnh.
– Dạ hi chụt.
Em kiễng chân lên và hôn chụt vào má tôi, rồi đỏ mặt chạy biến luôn và nhà quên cả đóng cửa nữa, làm tôi lại phải xuống xe đóng cửa lại cho em.
Để lại một bình luận