Phần 3
Trong giờ học chả có gì đặc sắc, nên tôi tua luôn đến về nhé, về nhà ăn cơm xong xuôi thì tôi đi ngủ, ngủ tới 3h tôi rắt xe máy đi lượn phố.
Ngắm nhìn con phố mà 16 năm qua đã sống ở đây, càg ngày càng đẹp, những ngôi nhà từ thấp bé giờ đã to lớn, những cây từ thấp tí giờ đã trở thành những cây to vươn, chải dài khắp vỉa hè.
Trời tự dưng có những hạt mưa, từ nhỏ rồi thành nặng hạt, tôi tính phóng xe về tắm mưa luôn, nhưng đột nhiên tôi nhìn thấy một người con gái rất quen thuộc, đang đứng trú mưa ở cổng của một ngôi nhà nào đó, đó là Phương, áo Phương ướt hết, trên tay vẫn ôm lấy quyển sách nào đó, thỉnh thoảg thấy em lấy tay tháo kính ra lau, rồi lại đeo, thấy cơ hội đã tới, tôi tạt xe vô đấy trú mưa.
Tôi với em rất hay gặp nhau, hay đấy là duyên trời, ông trời xe duyên cho tôi với em gặp nhau, hôm qua thì quán cafe, hôm nay thì tại cổng của một nhà nào đó.
2 đứa đứng đấy mà tôi chả biết nói gì, tính nói thì lại sợ em không trả lời, suy nghĩ một lúc tôi cũng mở miệng ra nói:
– Trú mưa hả – câu nói ngu nhất trong ngày hôm đó của tôi.
– Ừ.
Lúc đó tôi lại cứng mồm, cố mở thêm vài câu nữa nhưng không được, lúc đó tôi chỉ ước, ước cơn mưa kéo dài lâu hơn, để tôi được đứng cạnh em lâu hơn, nhưng ước mơ chả thành hiện thực, cơn mưa tạnh sau 10p mà tôi ước, thấy tạnh mưa em Phương bước đi, tôi nói:
– Nhà ở đâu lên xe mình chở về, cả tí mưa to đấy.
– Cảm ơn, nhưng tôi tự về được rồi.
Ừ thì cũng đúng tôi với em còn chưa thành bạn, mà chưa nói chuyện được mấy, mà tôi đòi trở về thì em từ chối là đúng rồi.
Tôi phóng xe về nhà, về nhà thì thấy chị tôi ngồi ở ghế, thấy tôi chị chạy ra mở cửa và nói:
– Lên thay đồ đi cả ốm.
– Dạ.
Tôi lên tắm, tắm xong xuống ăn cơm rồi lên phòng nằm vắt tay lên trán suy nghĩ.
Tuy tôi mới gặp Phương được hơn tuần nhưng tôi đã cảm thấy tôi yêu em rồi, yêu nhiều lắm, yêu tới lúc ngày nào cũng phải suy nghĩ về em, phải làm sao mới làm quen được với em, phải làm sao để em yêu tôi, phải làm sao, làm sao, mải suy nghĩ tôi ngủ lúc nào không hay
Ngồi ở lớp đầu óc tôi không chú tâm được vào việc học mà là đang suy nghĩ một việc khác, suy nghĩ xem làm cách nào để làm quen Phương, làm quen một cô tiểu thư đúng là rất khó, rồi có một giọng nói vang lên“em thưa cô, em đến đưa sđb”ghe rất quen thuộc, hình như tôi đã nghe ở đâu rồi, ngước mặt lên xem là ai.
Thì ra là em Phương, em đến đưa sổ đầu bài cho cô giáo ký, lúc tôi ngước mặt lên thì em đã đi đến cửa lớp rồi, tôi hận mình không ngước mặt lên sớm hơn, để được nhìn em lâu hơn, tôi cố đưa đôi mắt nhìn em, nhìn đến lúc dáng người đó khuất đi mới thôi.
Lại một giọng nói của con hậu ở lớp tôi vang lên.
– Bạn tôi năm cấp2 đó, ông nào muốn làm quen không, tôi có sđt nè.
Một luồng suy nghĩ rất nhanh hiện ra, đây chính là cơ hội để có sđt em, xé vội tờ giấy, viết thư gửi cho con hậu xin sđt, lần này tôi không vò nát thư như những lần tôi gửi thưa cho bọn trong lớp nữa, mà là gấp cẩn thận.
Một lúc sau con hậu cũng hồi âm lại “098xxxxxxx” đó là thư nó gửi, tôi vui mừng vì đã có sđt của em Phương, việc còn lại thì để tôi.
Tôi lấy điện thoại viết tin nhắn để gửi cho em Phương, đang tính bấm gửi nhưng tự nhiên lại có 1 dòg suy nghĩ lóe lên, bây giờ là giờ học chắc em cũng không trả lời được đâu nhỉ,
Thôi để trưa vậy.
Hôm đó tôi chỉ mong về thật nhanh, nhưng càng mong, thời gian trôi qua càng lâu, tôi ngồi trong lớp bồn chồn đến khó tả, rồi cái gì cũng đến trống hết tiết 5 vang lên, tôi chạy thật nhanh ra cổng, vào quán gần trường để lấy con wave, hôm nay chị tôi có bạn tới đón nên tôi đi một mình.
Phóng thật nhanh để về nhà thật sớm, phóng xe qua một bóng người nào đó đang rắt xe đạp, rất quen thuộc, tôi dừng xe lại, quay đầu về phía sau, thì giật mình đó là em Phương, em Phương đang đi từng bước nặng nhọc, hai tay cầm hai bên tay lái, rắt xe đạp của mình, xe em bị gì thế nhỉ?trán em lấm tấm mồ hôi, tóc mái của em ríng hết trên trán, thời tiết tháng 10 nóng kinh khủng mà một người con gái mỏng manh rắt xe đạp giữa trời nắng chang chang của thời tiết mùa hè, mải suy nghĩ tôi quên mất đó là cơ hội làm quen tốt nhất, tôi quay đầu xe, đề ga đi tới cho em, tới cho em tôi nói:
– Xe bị gì vậy bạn.
– Hỏng – em Phương nói mà không quay sang nhìn tôi, chỉ một cái liếc cũng không.
– Hỏng gì thế?
– Tuột xích.
– Đưa đây mình lắp cho.
Tôi xuống xe, để lắp xích cho em, mới đầu tôi nhìn ánh mắt của em Phương còn hơi lưỡng lự, nhưng một lúc rồi thì cũng thôi, em giữ xe cho tôi lắp xích, loay hoay một lúc thì cũng lắp xong, tôi nói:
– Xong rồi đó, xe tuột xích sao không lắp, việc gì phải rắt bộ thế.
– Tôi không biết, cảm ơn nha.
– Không có gì – mặt tôi lúc đó hiện dõ vẻ vui xướng.
– Tôi về đây.
– Ừ đi cẩn thận.
Tôi vui mừng ngồi lên xe máy, phóng về luôn, về nhà tôi vui quá tranh hết việc làm của chị tôi, quét sân quét nhà, ăn cơm xong tôi lại tranh rửa bát chị tôi chắc thấy tôi lạ quá, lấy tay sờ lên trán tôi và nói:
– Có nóng đâu nhỉ, chị lấy thuốc sốt cho nha.
– Khỏe mà việc gì phải uống thuốc.
– Hôm nay tự nhiên làm mấy thứ này, không ấm đâu thì gì.
– không có gì, chị lên phòng ngủ đi.
– Ừ chị lên ngủ đây, rửa bát xong đi ngủ, cấm chơi game, chị mà biết là chị đánh.
– Biết rồi.
Rửa bát xong tôi lên phòng bật quạt lên tíng ngủ, à mà còn việc nhắn tin cho em Phương nữa, suýt quên, mang điện thoại ra, tôi cứ viết rồi lại xóa chả giám gửi, lạ thật lúc đi đườg tôi quyết tâm gửi thế này thế kia, mà giờ còn chả giám gửi, rồi tôi viết“phương à”bấm gửi mà ngón tay cứ run run, nhắn tin với gái cũng có rồi, sao lần này lại vừa hồi hộp vừa run run thế nhỉ.
Một lúc sau thì em Phương cũng hồi âm lại, sau đây những tin nhắn tôi với em Phương gửi cho nhau.
– Ừ ai vậy – em Phương hồi âm lại.
– Mình lúc trưa vừa gặp nè – tôi viết mà tay cứ run run.
– À bạn là người lắp xích đó hả.
– Ừ mình nè.
– Có gì không?
– không nhắn hỏi xem, lúc về xe còn tuột xích nữa không.
– Không, mà sao biết số tôi vậy.
– Xin của đứa bạn cùg lớp.
– Ừ, cảm ơn nha.
– Không có gì, Phương ăn cơm chưa.
– Rồi, mà sao biết cả tên tôi vậy.
– À hỏi con bạn cùg lớp.
– Ừ mà hỏi ai vậy.
– Con hậu đó.
– Ừ thôi bye.
– Ừ bye.
Tôi chán nản vì nhắn tin còn chưa đủ 15p, vứt điện thoại ra một góc, nằm lại suy nghĩ về em, hình như từ lúc biết em tôi nằm ngủ lúc nào cũng phải suy nghĩ về em đầu tiên rồi tôi mới ngủ được, em thật là đẹp, vẻ đẹp thánh thiện, vẻ đẹp tự nhiên của một cô con gái việt nam 17 tuổi, em không phải là những đứa con gái ăn chơi, uy nhà em cũng rất giàu(nghe bọn bạn bảo thế) mái tóc em màu đen óng ả, thời đấy ra đườg đa số con gái mặc đồ thì toàn quần 5 cm, áo hở rốn, còn em, em lại khác ra đườg em chỉ mặc những chiếc quần dài, áo dài tay, tuy tôi chỉ gặp em một lần ở quán cafe những tôi vẫn biết, em đúng là người con gái mà hằng đêm tôi vẫn mơ ước.
Nghĩ về gia đình nhà em, nghe bọn bạn nói là nhà em rất giàu, tuy nhà tôi cũng không phải là nghèo, mà cũng không phải là giàu, không biết em có đồg ý yêu thằng như tôi không, tương lai tôi không biết đi về đâu mù mịt quá, nếu em đồng ý yêu tôi, thì không biết bố mẹ em có chấp nhận mối tình của chúng tôi hay không, hay là lại cố gắng ngăn cản, tôi chỉ là một thằng có chiều cao có 1m65, học vấn thì rốt.
Em lại là một cô gái giỏi giang, dáng đẹp, tôi đứng với em thì tôi với em bằng nhau.
Nhưng không vì mấy thứ kia mà tôi không thử tán em, tôi yêu em nhiều lắm, yêu từ cái nhìn đầu tiên, yêu hơn chính bản thân tôi, chưa có một người con gái nào mang lại cho tôi cảm giác khó tả như vậy, tôi sẽ quyết tâm, quyết tâm tán đổ em, dù chỉ thử những cách nhỏ bé nhất, tôi cũng phải tán được em, dù cho em là một nàng tiểu thư kiêu kì lạnh lùng tới đâu tôi cũng phải tán đổ em bằng được, nhất định là thế….
Để lại một bình luận