Phần 11
Xin lỗi anh em tôi không thể kể chi tiết được hôm đám tang của bố mẹ tôi, tôi chỉ tóm tắt qua loa thôi nhé, vì tôi không muốn nhớ tới ngày hôm đó nữa, chính ra tôi đã chôn sâu vết thương đó xuống tận đáy lòng rồi, nhưng hôm nay tôi lại phải moi nó lên để viết cho trọn vẹn một cuốn nhật ký.
Ngày đưa bố mẹ tôi về nơi yên nghỉ cuối cùng, sáng hôm đấy trời đổ cơn mưa nhẹ, ông trời chắc cũng thương hại cho số phận của tôi, xót xa cho những con người xấu số mất đi bố mẹ, nên hôm đó ông trời mới cho đổ một cơn mưa phùn.
Những hạt mưa bay như nước mắt của chị tôi khóc, những giọt nước mặt và tiếng khóc của chị tôi ngày hôm đó tôi không thể nào quên được, nó như in sâu hẳn vào tâm trí vào trái tim tôi, trái tim của tôi đã sứt nẻ, nó nhói lên liên hồi, tại sao, tại sao tôi lại phải chịu những cơn đau khủng khiếp như thế này HẢ.
Những người bên đường nhìn tôi với ánh mắt thương hại, nhiều người còn đưa ánh mắt khinh bỉ về phía tôi, những đứa vô học nó dẫm đạp lên nỗi đau của người khác, bọn nó chưa rơi vào hoàn cảnh như tôi lúc này nên đâu có thể biết tôi đau như thế nào.
“Đợi đi, đợi khi chúng mày rơi vào hoàn cảnh như tao thì chúng mày sẽ biết, đừng đưa ánh mắt khinh bỉ cho tao”
Yên nghỉ đi bố mẹ nhé, đứng trước mộ của bố mẹ con hứa, con ở nơi đây con hứa con sẽ sống tốt và chăm sóc cho chị thật tốt, bố mẹ đừng lo cho con, con sẽ không làm thằng ăn bám bố mẹ nữa, mà con sẽ kiếm việc làm để nuôi chị, con hứa đấy, con sẽ không làm chị phải buồn phiền, bố mẹ ở thế giới bên kia đừng lo cho con và chị nhé.
Chắc giờ bố mẹ tôi đã ở bên kia bầu trời, ở một nơi mà được gọi là cuội nguồn, yên nghỉ đi bố mẹ nhé.
Con đường từ nghĩa trang về nhà hôm nay thật dài, anh dương rìu chị tôi đi, từg bước từng bước đi nặng nhọc của chị tôi, chị tôi vẫn khóc đôi mắt đã sưng húp lên, nhìn chị tôi mà tim tôi đau thắt lại, tôi ước tôi có thể làm gì để cho chị tôi bớt đau buồn, tôi thật vô dụng.
Những đứa bạn của tôi và cô giáo cũng tới, có cả em Phương nữa, em đi cạnh tôi và nắm tay tôi, bàn tay em siết nhẹ lấy tay tôi, hôm đó là lần đầu tôi được nắm tay một người con gái, mà đấy là người con gái tôi yêu thương nữa, nhưng tôi chả có tâm chí yêu đương gì lúc đó cả, vì đầu óc tôi đang có một màu đen che phủ, một nỗi buồn rất lớn.
Nhiều lúc tôi vô tình liếc nhìn em Phương, đôi mắt an ủi dành cho tôi, gương mặt em cũng hiện dõ một nỗi buồn, chắc em cũng tiếc thay cho thân phận tôi.
Về tới nhà chị tôi vẫn khóc, tôi cũng muốn khóc lắm nhưng tôi không thể khóc vì ở đây còn có người cần tôi che chở, tôi không thể yếu đuối lúc này.
Đã qua 1 ngày từ khi bố mẹ tôi mất, chị tôi cũng không khóc nữa, nhưng tôi biết chị tôi vì thương tôi nên không muốn rơi nước mắt trước mặt tôi, có những đêm tôi nghe vảng vảng tiếng khóc từ phòng chị phát ra, tôi chỉ biết lặng thinh đau đớn.
Đã 12h đêm rồi, 1 mình tôi ngồi trên tầng 3 ngắm nhìn những vì sao trên trời, có người nói “người chết đi sẽ biến thành những ngồi sao trên trời” vậy bố mẹ là ngồi sao nào trên 1ngàn ngôi sao kia hả.
Anh dương kể là bố mẹ tôi mất là vì tai nạn giao thông khi trên đường về nhà, bệnh viện không thể cứu được, mẹ tôi lúc đó còn sót lại chút hơi thở cuối cùng, bà muốn gặp tôi, muốn gặp người con trai của bà, anh dương có gọi điện cho tôi tới, nhưng mà điện thoại lúc đó của tôi hết pin.
Haizz tôi lại hận mình nữa rồi, hận vì tính bất cần của tôi, lúc thì hết pin lúc thì quên nghe máy, tôi hận mình không được gặp mẹ lần cuối.
Bất chợt một cơn gió lạnh thoáng qua, cơn gió lang thang kia ơi, ngươi có thể đưa lời xin lỗi của thằng con bất hiếu này lên tới trời cao cho mẹ ta không hả.
Một bóng người con gái nào đó đứng sau tôi, tôi quay đầu lại thì ra là em Phương.
Mấy ngày nay em Phương luôn ở nhà tôi, trưa đi học về lại sang nấu cơm cho chị em tôi ăn rồi về, đến tối lại sang nấu cơm cho chị em tôi ăn, có hôm thì ở qua đêm ngủ cùng chị tôi, có hôm thì về.
– Hải đừng tự trách bản thân mình nữa – em Phương ngồi cạnh tôi nói.
– Ừ.
– Phải cố lên, Hải còn có chị mình mà, và còn……
– Còn gì…
– Ừ ừm – mặt em đỏ lên, không biết có phải đỏ không, vì lúc đó tối quá nhìn khó.
– Không ngủ hả.
– Không ngủ được.
– Xuống ngủ đi.
– Hải cũng xuống nhé.
– Tí nữa mình xuống.
– Vậy thì mình đợi.
Tôi với em cứ ngồi vậy, đã 2h sáng rồi cô gái đó vẫn ngồi cạnh tôi, chắc em cũng buồn ngủ rồi, mắt nhắm, mắt mở, đầu ngật ngù, cảm thấy thương em nên tôi và em xuống ngủ………………
Tôi là đàn ông, nhưng thật sự tôi rất dễ khóc khi gặp một chuyện buồn nào đó, cũng như hôm nay tôi viết những dòng này mà nước mắt cũng chảy khá nhiều, đến bây giờ tôi vẫn ân hận vì không được gặp mẹ lần cuối, tính bất cần của tôi bây giờ cũng vẫn còn, bao giờ tôi mới sửa được đây haizzz
Các bạn hay cố gắng trân trọng những gì mình đang có, hãy thường xuyên nói chuyện với bố mẹ nhiều hơn, dù bố mẹ có hay chửi mắng mình, nhưng không ai yêu thương mình mãi mãi như bố mẹ mình cả, một tình cảm dành cho con cái được gọi là bất diệt, nhớ nhé đừng để khi đến lúc hối hận không kịp đấy.
Để lại một bình luận