Phần 7
Cùng lúc đó, ở nhà của đại trưởng lão, John nằm trên giường từ từ mở mắt ra, hắn cảm thấy toàn thân nặng nề như mang cả tấn sắt thép.
“A, ngươi tỉnh rồi, tỉnh rồi” – Razer nhảy tưng tưng trên đầu giường khi thấy John tỉnh lại.
“Mình vừa trải qua một giấc mơ thì phải… a… a….” –
“Cuối cùng cậu cũng tỉnh lại.” – Hai vị trưởng lão được lệnh ở lại chăm sóc John cười nhẹ nhàng nói.
John nhìn hai lão già lùn lùn bên cạnh, hắn hỏi: “Tôi đang ở đâu?”
Vị trưởng lão bên trái đáp: “Cậu hiện tại đang ở nhà của Đại trưởng lão. Nhưng cứ yên tâm mà nghỉ ngơi. Độc trên người cậu đã bị loại bỏ toàn bộ rồi.”
John nghe được độc trên người mình đã bị loại bỏ toàn bộ thì cực kì vui mừng, hắn muốn ngồi dậy để cảm ơn bọn họ nhưng cơ thể hắn lúc này nặng nề vô cùng, không thể ngồi dậy được.
“Không cần cử động mạnh, cậu hiện tại vẫn còn yếu, cứ nghỉ ngơi đi, ta đi gọi thị trưởng đến đây.” – Hai vị trưởng lão mỉm cười rời khỏi phòng, Razer lập tức nhảy lên ngực hắn cười khà khà nói: “John, ngươi làm ta lo chết khiếp, lúc thấy ngươi bị 3 thanh kiếm ấy đâm vào người ta như muốn ngất đi luôn ấy.”
“Ba thanh kiếm? Á không lẽ không phải là giấc mơ?” – John tỏ ra kinh hãi, hóa ra những gì hắn cảm nhận được lúc đó đều là thật.
John hỏi Razer: “Ngươi đã thấy được những thứ gì?”
Razer không chút giấu diếm, kể lại toàn bộ sự việc đã diễn ra, sắc mặt John tỏ ra đầy kinh sợ, đến giờ hắn chỉ biết thứ ánh sáng kì lạ kia làm hắn thoát khỏi sự đau đớn và giải thoát hắn khỏi sự tranh chấp của những thứ sức mạnh kia, nhưng hắn biết những thứ ấy chỉ tạm thời ẩn mình đi đâu đó, không sớm rồi muộn nó cũng xuất hiện lại.
John tiếp tục hỏi: “Razer, đại trưởng lão đâu? Ta muốn nói lời cảm ơn với ông ấy?”
Razer gãi đầu đáp: “Không rõ lắm, sau khi có một con chuột lùn tịt đến và nói cái gì đó cướp biển thì lão già ấy lập tức rời đi.”
“Cướp biển ư? Không lẽ họ bị cướp biển tấn công?” – John suy nghĩ đầy vẻ lo lắng, chuyện xích mích giữa hai thành phố Bandle và Bilgewater city hắn đã biết từ lâu, nhưng từ những việc đã diễn ra trước đây hắn một lần nữa lo lắng rằng kẻ đứng sau những chuyện này lại có thể là lũ thuộc hạ của Ralaw.
“Cạch cạch” – Tiếng cửa mở ra, từ bên ngoài thị trưởng cùng với hai vị trưởng lão bước nhanh vào bên trong, vẻ mặt cả hai hiện nên sự lo lắng nhưng khi thấy John đều cố tỏ ra tươi cười, thị trưởng nói: “Cậu tỉnh lại thì tốt rồi, cảm thấy trong người thế nào?”
John gật đầu đáp: “Ngoài việc cảm thấy cơ thể nặng nề và mệt mỏi thì mọi thứ khác vẫn ổn.”
“Vậy là tốt rồi!” – Thị trưởng ngồi trên ghế cách John một khoảng, hiển nhiên ông ấy vẫn có chút sự e dè với thân phận đầy bí ẩn của John. Thị trưởng nói: “Nếu như cậu không phiền thì có thể ở lại đây tĩnh dưỡng vài ngày.”
John ồ một tiếng vội hỏi: “Ngài thị trưởng, có thể trả lời tôi một câu hỏi được không? Tôi cảm thấy mọi người ở đây ai ai cũng tỏ ra rất kính trọng ‘tên nhóc’ này, không biết lý do là vì sao vậy?”
“A…” – Razer khi nghe câu hỏi của John lập tức nhảy vào họng hắn mà nói: “Ta biết này, ở phía sau núi của thành phố có một vùng đất rất đẹp, ở đầy là nơi chôn mấy lão già đã chết, giữa nơi ấy có một tảng đá rất lớn và đẹp, tảng đá ấy có tạc hình giống y ta luôn!”
“Sao? Giống y như ngươi à?” – John giật mình kinh ngạc, sau đó nhìn sang thị trưởng như muốn có 1 câu trả lời chính xác.
Thị trưởng chỉ cười khổ một tiếng rồi gật đầu nói: “Đúng thật là phía sau núi có một tảng đá rất giống với ngài Razer, theo tổ tiên của tộc Yordle ghi chép lại thì đấy là vị cứu tinh của cả tộc Yordle, bọn ta chính là tôn thờ ngài ấy đến tận bây giờ.”
“Vậy thì ta hiểu rồi, nhưng sao bức tượng ấy lại giống với Razer nhỉ? Không lẽ đấy là cha mẹ của nó?” – John suy nghĩ như thế cảm thấy khá hợp lý nên hỏi Razer: “Razer, có khi nào đấy là cha mẹ của ngươi không?”
Razer nhảy dựng lên nói: “Không phải đâu, chắc chắn luôn, bức tượng ấy rất giống ta, từ kích thước đến những đặc điểm trên cơ thể, không sai một ly.”
“Đúng vậy, rất giống với ngài Razer đây, đến khi bọn ta đối chiếu tận mắt thì cũng không thể nào tin được chuyện này.” – Thị trưởng lắc đầu khó hiểu nói.
“Quái lạ, nếu là cha mẹ của nó thì không thể cũng nhỏ như vậy được? Thần thú thời cổ ngữ không lẽ lại bé như vậy sao? Sao lại như thế nhỉ?” – John như lạc vào mê cung, không thể nào có được câu trả lời chính xác nhất.
“Chắc chắn có kẻ mạo danh ta, làm gì có một Razer khác đẹp trai hơn ta được… John, ngươi phải lấy lại công bằng cho ta…” – Razer bu lên cổ áo hắn mà kéo kéo, khuôn mặt thì tỏ ra buồn khổ.
“John!” – Hình như hai vị trưởng lão và thị trưởng đều bị dị ứng với cái tên này, khi nghe Razer nói lại 1 lần nữa cả ba đều run nhẹ. John hiểu nhiên nhận ra, hắn sợ hãi lo lắng che miệng của Razer lại, nhìn sang ba người họ cười nói: “Ba vị không cần nghe những lời nói nhảm của nó, đừng nhớ gì cả.”
“Phì” – Razer dùng sức thoát khỏi tay John chỉ thẳng vào mặt hắn mà nói: “Ngươi điên rồi hả John? Sao lại bịt miệng ta lại?”
John trừng mắt nhìn nó, lúc đầu cu cậu không hiểu nhưng dần dần nó hiểu được vấn đề chính ở đây, hai chân trước che miệng, vài tiếng cười khà khà gì đó phát ra từ cuống họng, cu cậu lập tức xoay mặt đi chỗ khác như không có chuyện gì.
Thị trưởng cố gắng lấy hết can đảm nói: “Cậu thực sự tên là John sao?”
Đến nước này hắn sao có thể nói dối được, đành gật đầu, một cái gật đầu đầy nặng nề, hắn nhớ lại tình huống khi ở Ionia, không biết hiện tại mình có bị rơi vào hoàn cảnh như lúc đó hay là không?
“Cái tên này, đã bị nghiêm cấm sử dụng từ 10 năm trước rồi, vậy mà… không lẽ cậu….” – Hai vị trưởng lão sắc mặt tái nhạt nói.
John lập tức che dấu, giả vờ khù khờ: “Không không, ba người đừng hiểu lầm, chẳng qua là ta từ một bộ tộc thiểu số sống trong rừng, không hiểu rõ luật không sử dụng cái tên John, ta biết mọi người đang nghi ngờ ta có phải là chúa tể 10 trước hay không, nhưng mọi người thử nghĩ xem, hắn ta đã chết rồi, sao bây giờ có thể ngồi đây được chứ.”
“Cậu ấy nói cũng đúng, nhìn quần áo có phần quê mùa như vậy cũng hiểu được.” – Hai vị trưởng lão cúi người nói với thị trưởng.
Thị trưởng trầm ngâm suy nghĩ một hồi rồi nói: “Cũng phải, hắn ta đã chết rồi, nhưng cậu không nên sử dụng cái tên này để tránh những rắc rối về sau.”
John mỉm cười gật đầu, thở phào nhẹ nhõm, cũng may mà họ không nghi ngờ.
“Được rồi, cậu cứ ở đây nghỉ ngơi, ta còn nhiều công việc cần giải quyết nữa.” – Nói xong thị trưởng và hai vị trưởng lão rời khỏi phòng.
Tiến ra bên ngoài cửa, thị trưởng thay đổi sắc mặt, căn dặn hai vị trưởng lão: “Hai ngài hãy để ý đến cậu ta, mặc dù cậu ta đã nói không phải là chúa tể nhưng chúng ta không thể vì thế mà mất cảnh giác. Bây giờ đại trưởng lão đang ra trận đánh đuổi bọn cướp biển, chúng ta cứ giữ cậu ấy ở lại đây chờ đến ngày đại trưởng lão quay về hãy tính tiếp.”
“Vậy có nguy hiểm quá không? Giả sử như cậu ta là chúa tể thật thì phải làm thế nào?” – Một vị trưởng lão lo lắng nói.
Thị trưởng lập tức đáp : “Hiện tại vết thương của cậu ta vẫn chưa khỏi, chúng ta cũng chỉ nên chữa thương 1 cách cầm chừng mà thôi, để tránh việc cậu ta khỏe lại quá sớm rồi trở mặt.”
“Thị trưởng suy nghĩ thật chu đáo.” – Hai vị trưởng lão cười nói.
“Được rồi, tôi về xem có tin tức gì của đại trưởng lão hay không? Nhớ đừng rời mắt khỏi cậu ấy đấy.” – Thị trưởng bước đi thật nhanh rời khỏi tòa nhà của đại trưởng lão.
Ở bên trong, John chỉ có thể cười khổ nhìn Razer đang đùa giữ với cái đuôi của mình, mọi thứ bên ngoài từ nãy giờ hắn đều nghe thấy, dù 3 người họ nói chuyện rất nhỏ nhưng vẫn không thể thoát khỏi lỗ tai của hắn.
John nói với Razer: “Xem ra chúng ta không thể ở lại đây lâu được!”
“Sao? Phải rời đi tiếp à?” – Razer tiếc nuối, ở đây nó được ăn một cách thỏa thích, được người khác kính trọng, nói chung là sướng hơn rất nhiều khi đi với John.
John gật đầu nói: “Phải rời đi thôi! Nơi này không còn an toàn cho chúng ta nữa. Razer, nếu ngươi muốn ở lại thì cứ việc, dù sao đi với ta ngươi cũng khổ cực rất nhiều, ở lại đây vừa được ăn vừa được mọi người kính trọng.”
“Tất nhiên là không rồi!” – Razer nhảy lên đầu của John cười nói: “Ngươi nghĩ ta ngốc à? Ngươi định bỏ ta lại đây rồi sau đó ra bên ngoài kia kiếm các cô gái xinh đẹp chứ gì? Ở đây ăn ngon thật đấy, nhưng xung quanh thì cũng chỉ toàn mấy lão già và mấy tên lùn lùn, căn bản không có cô gái nào xinh đẹp kia, ngươi nghĩ ta sống làm sao?”
“Vậy ý của ngươi là…” – John thực sự không thể nhịn được cười với con thú này, nó thật khó đoán, muốn gì làm nấy không bao giờ có một trật tự nhất định.
“Khi nào chúng ta lên đường?” – Razer hỏi.
John trả lời: “Mấy người kia sẽ tăng cường canh giữ chỗ này, e rằng hơi khó, chắc là phải đợi cho đến khi ta có thể đi lại được.”
“Quyết định vậy” – Razer gật đầu.
Ba ngày sau, trong 1 đêm tối yên tĩnh, với sự hỗ trợ của Razer, John đã trốn thoát khỏi thành phố Bandle một cách êm đẹp.
Để lại một bình luận