Phần 10
John thầm nghĩ: “Anh ta sao lại ở đây? Kể từ sau sự việc ở Ionia đến giờ mình chưa một lần gặp lại Yasuo…”
“Gừ” – Đột nhiên Razer đang say sưa ăn bên kia phát hiện ra mùi của Yasuo, nó phóng nhanh như một tia chớp xuất hiện trước mặt Yasuo, những chiếc vuốt sắc nhọn lộ ra hòng hăm dọa anh ta.
Yasuo giật mình, theo phản xạ nhảy về phía sau, kiếm cũng nhanh chóng rút khỏi vỏ để phía trước mặt.
Ánh mắt của Razer đầy vẻ hăm dọa, nó nghĩ Yasuo là một trong những kẻ đang muốn lấy mạng John cho nên lập tức ngăn cản.
“Con thú này? Mặc dù nhỏ nhưng thật đáng sợ, không được khinh thường nó” – Yasuo suy nghĩ trong đầu.
“Dừng lại, Razer, dừng lại” – John lập tức nhảy xuống đứng trước mặt Razer ngăn nó lại, Yasuo nhìn thấy John xuất hiện trước mắt mình liền tỏ ra vô cùng kinh ngạc, nhưng sau đó liền cười ha hả lao vào ôm chằm lấy John.
John cũng đáp lại tình cảm của Yasuo, cả hai ôm chằm lấy nhau như hai người anh em mà cười ha hả.
Razer thì không hiểu si nhê gì, nó gãi gãi đầu thấy không còn việc gì cho mình thì lập tức quay lại bên đống thức mà và tiếp tục thưởng thức.
“Đã lâu không gặp Yasuo! Sao anh lại ở đây?” – John vui mừng cười nói.
Yasuo cũng vui vẻ đáp: “Người anh em, là ta đi tìm cậu đấy, ha… ha… cậu thật làm ta lo lắng quá.”
“Ha… ha…” – John cười ha hả nói: “Yasuo, lại đây, chúng ta vừa uống rượu vừa nói chuyện.”
“Được được, sinh ta ra là cha mẹ ta nhưng người hiểu ta chỉ có mỗi cậu… nào!” – Yasuo sảng khoái cầm vò rượu ra cùng John vừa uống vừa nói chuyện.
Yasuo bắt đầu kể lại sự việc sau khi để lại John một mình trước khu rừng cấm: “Sau khi đánh lạc hướng được đám truy sát, ta lập tức quay trở về nhưng lại không thấy dấu vết của cậu ở đâu cả. Lúc ấy ta vô cùng lo lắng, trên người cậu đầy các thương tích lớn nhỏ, có thể chạy đi đâu được, một lúc sau ta phát hiện ra dấu vết của cậu dẫn vào bên trong khu rừng, lúc ấy ta thực sự rất lo lắng, cứ thầm mắng cậu quá ngu ngốc, không phải là đã dặn tuyệt đối không được tiến vào bên trong ấy rồi sao! Vậy mà cậu vẫn tiến vào!.” – Yasuo tỏ ra trách móc nói.
John lắc đầu cười đáp: “Sau khi anh rời đi, thì có một đám người khác xuất hiện, vì sợ bị bọn chúng bắt nên không còn cách nào phải tiến vào bên trong khu rừng ấy để trốn. Nhưng thật không ngờ, hai kẻ đuổi theo kia cũng liều mạng tiến vào bên trong…”
“Sau đó rồi sao!” – Yasuo hồi hộp hỏi.
John đáp: “Tôi bị bọn chúng phát hiện, rồi sau đó giết chết cả hai, tuy nhiên trước lúc chết bọn chúng cũng kịp báo tin về với đám người của Shen và rất nhiều Ninja đã tiến vào bên trong khu rừng.
“Hài” – Yasuo thở dài một hơi buồn rầu nói: “Ta cũng có tiến vào bên trong khu rừng, nhưng thật không may lại bị lạc, ở trong đó ta liên tục nghe thấy các âm thanh chấn động nhưng cứ đi được một đoạn là lại gặp những con quái thú đáng sợ, không còn cách nào khác là phải chạy trốn bọn chúng.”
“Đúng vậy! Những con thú trong ấy rất đáng sợ” – John vừa nói vừa liên tưởng đến những con quái vật mà mình đã gặp, đến giờ hắn vẫn không khỏi lạnh xương sống.
Yasuo nói: “Sau đó ta bắt được 1 tên Ninja và hỏi ra được, cậu đã đột phá được vòng vây của đám người Shen, trốn đi mất. Cùng lúc đó ta cũng bị đám người truy sát đuổi đến, biết rằng Ionia này không còn là nơi có thể để ta dung thân nữa cho nên cũng rời khỏi ngay sau đó. Trên đường đi, ta liên tục hỏi thăm về tin tức của cậu, nhưng tiếc rằng vẫn không thể tìm ra được tin gì, đến khi nghe được tin Thủ đô Demacia có chiến tranh, ta mới nghi ngờ rằng cậu ở đó nên lập tức lên đường đến đấy. Không ngờ, không ngờ là gặp lại cậu ở trên lãnh thổ của tộc Yordle này.”
John mỉm cười gật đầu kể lại toàn bộ sự việc ở Demacia cho Yasuo nghe, khuôn mặt của anh ta thay đổi liên tục, nét mặt đầy vẻ phẫn nộ.
Yasuo hỏi: “Con thú lông trắng kia là thú nuôi của cậu à? Trông nó thật đáng sợ.”
John cười nói nhỏ vào tai Yasuo: “Đừng gọi nó là thú nuôi của tôi, nó mà nghe được sẽ không tha cho anh đâu.” – Yasuo hơi méo miệng nhưng cũng hiểu đại khái gật đầu, John cười nói tiếp: “Tôi tìm được nó ở trong khu rừng cấm trên Ionia đấy, nó đi với tôi từ lúc đó đến giờ, cũng giúp rất nhiều việc.”
“Thật không ngờ, vừa rời khỏi Ionia cậu lại gặp nhiều chuyện như vậy.” – Yasuo cảm thán uống một ngụm rượu nói.
John hỏi: “Bây giờ anh có dự định gì không?”
Yasuo suy nghĩ một lúc rồi nói: “John, tôi có chuyện này không biết có nên nói với cậu hay là không?”
John ngừng cười, lập tức nói: “Yasuo, chúng ta như anh em, anh không cần phải ấp úng như vậy.”
Yasuo gật đầu nói: “Ta biết cậu có mối thù lớn với Ralaw và những tên thuộc hạ của hắn, và chuyện ta sắp nói đây cũng liên quan đến hắn ta.”
“Là chuyện gì?” – Sắc mặt John hiện lên sự căng thẳng.
“Trước khi rời Ionia, ta có nghe được một tin, Ralaw đã phái một sứ giả đến học viện Ninja và ra yêu cầu muốn lấy Akali làm vợ, tên sứ giả ấy còn nói rằng, buổi lễ sẽ được tổ chức tại thành phố Piltover.” – Yasuo nói ra khiến máu của John như sôi sục, những chuyện thế này hắn cũng dám…….
“Ầm” – John tức giận đấm mạnh vào gốc cây gần đó, khiến cả gốc cây như muốn nổ tung thành nhiều mảnh.
“Lúc nào?” – John hỏi một cách ngắn gọn.
“Ngày 10 tháng sau!” – Yasuo đáp.
John hít sâu một hơi nói: “Vậy là còn đúng 20 ngày nữa, không lẽ đám người Shen và Zed lại để chuyện này xảy ra như vậy?”
Yasuo lắc đầu nói: “Tất nhiên là họ không đồng ý rồi, nhưng cậu biết đấy Ralaw bây giờ không phải là Ralaw ngày xưa mà ai cũng biết, hắn ta sẽ “xử” bất cứ nơi nào làm trái ý hắn. Những người đứng đầu Ionia vì muốn bảo vệ vùng đất này mà không còn cách nào khác là chấp nhận lời yêu cầu kia. E rằng bây giờ đoàn người chính quyền Ionia dẫn theo Akali đang trên đường đến Piltover. Mặc dù có chút không ưa đám Ninja kia nhưng Akali là một cô gái rất mạnh mẽ, tôi rất hâm mộ những cô gái mạnh mẽ như vậy nên cũng muốn đến đó hỗ trợ.”
“Hỗ trợ! Ý anh là?” – John hơi giật mình hỏi.
Yasuo gật đầu đáp: “Là cùng với Shen, Zed và những anh hùng khác tại Ionia cướp lấy Akali khỏi tay Ralaw.”
“Vậy là đám người Shen cũng sẽ tới đây!” – John nói tiếp: “Xem ra bọn họ đã lên kế hoạch này từ trước rồi.”
“Phải! Bọn họ không đồng ý chuyện Akali được gả cho Ralaw nên đã âm thầm tập hợp lực lượng để giải cứu cô ấy.”
John đứng dậy nói: “Không nên chậm trễ, từ đây đến Piltover rất xa, chúng ta phải lên đường ngay. Khụ khụ…” – John ho khan vài tiếng, hiển nhiên vết thương trong người vẫn chưa hoàn toàn khôi phục.
Yasuo lo lắng nói: “Nhìn sắc mặt của cậu chắc hẳn vừa mới lành vết thương, đừng nên cử động nhiều… hay là chúng ta cứ nghỉ ngơi vài ngày rồi hãy lên đường.”
John lắc đầu nói: “Đừng chậm trễ, để đến Piltover, chúng ta phải đi qua vách ngăn vĩ đại, ở đấy đường núi hiểm trở, nếu không đi mau sẽ chậm trễ mất.”
Yasuo có nói thế nào John cũng nhất quyết phải đi cho bằng được, không còn cách nào cả hai cùng với Razer lập tức lên đường, tiến đến Piltover để giải cứu Akali.
Hắn cũng không cần quan tâm ngày diễn ra lễ ấy có bao nhiêu tên thủ hạ của Ralaw ở đó, hắn chỉ cần biết, gặp 1 tên ta giết 1 tên, gặp 100 tên ta lại giết 100 tên.
Yasuo trên đường đi vội hỏi: “Bọn họ từng muốn lấy mạng cậu, thế nhưng tại sao cậu lại muốn giúp họ?”
John chỉ đáp lại ngắn gọn nhưng đầy cảm xúc: “Vì họ là anh em của tôi.”
Thành phố Bandle, sau khi giải thoát cho toàn bộ người dân Yordle ở các ngôi làng bị cướp biển tấn công, đại trưởng lão cùng với toàn bộ số quân đội của mình quay trở về thành phố. Thị trưởng thành phố Bandle đã đứng đợi sẵn trước cổng thành phố sau khi nghe tin quân ta toàn thắng.
“Đại trưởng lão, chúc mừng ngài đã đánh lui được đám cướp biển.” – Thị trưởng mừng rỡ tiến lại tiếp đọn đại trưởng lão cùng với toàn bộ binh sĩ.
Đại trưởng lão không chào hỏi gì mà lập tức hỏi: “Cậu thanh niên kia và ngài Razer đâu rồi?”
Nghe câu hỏi này thị trưởng liền tỏ ra phiền não, ông ấy lắc đầu đáp: “Đại trưởng lão, thật xin lỗi, ngài Razer và cậu thanh niên kia đã trốn mất khỏi thành phố…”.
“Ra là vậy!” – Đại trưởng lão cười vài tiếng, chuyện này vốn ông đã đoán ra từ trước rồi.
“Vậy đúng là ngài ấy rồi!” – Mấy vị trưởng lão ở phía sau bàn tán với nhau.
Thị trưởng không hiểu chuyện gì vội hỏi: “Có chuyện gì vậy? Sao mọi người có vẻ thất thần như thế?”
Đại trưởng lão lắc đầu nói: “Chúng ta cứ vào trong rồi hãy nói tiếp.”
Thị trưởng gật đầu cùng với Đại trưởng lão và những người cấp cao khác trong thành phố tiến thẳng về tòa nhà trung tâm. Trên đường đi đại trưởng lão kể lại đầu đuôi mọi chuyện đã xảy ra ở ngoài kia cho thị trưởng và những người khác biết.
Nghe xong câu chuyện thị trưởng Dension tỏ ra kinh ngạc vô cùng, ông cứ nghĩ sau khi John và Razer trốn khỏi đây sẽ chạy đến nơi nào đó thật xa để tránh sự truy tìm của họ nhưng thật không ngờ họ lại giúp đỡ đại trưởng lão đánh đuổi cướp biển.
Thị trưởng lên tiếng: “Đại trưởng lão, chuyện này càng lúc càng phức tạp, vậy rốt cuộc cậu ta có phải là người mà chúng ta suy nghĩ hay không”
Đại trưởng lão vuốt râu bạc suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Lúc đợi mọi người đến giúp đỡ khi vừa kết thúc cuộc chiến kì lạ ngoài thành phố, ta có thử kiểm tra xem quá khứ và vài điểm sáng về tương lai cả cậu ta nhưng ngài biết ta đã nhìn thấy điều gì không?”
“Đại trưởng lão mau nói” – Thị trưởng lắc đầu thúc giục.
Đại trưởng lão cười vài tiếng có phần khó hiểu đáp: “Ta không thể nhìn thấy gì cả, quá khứ của cậu ấy như một bóng tối bao trùm tất cả, không thể nhìn xuyên qua được. Tương lai cũng như vậy, mặc dù ta nhìn thấy có rất nhiều ánh sáng chói lòa nhưng vẫn không thể nhìn ra bất cứ một điều gì. Quá kì lạ phải không.”
Thị trưởng giật mình thốt lên: “Một người không thể nhìn thấu được quá khứ và tương lai, vậy rốt cuộc cậu ta là người như thế nào?”
“Báo….” – Trong lúc hai người họ đang nói chuyện thì từ bên ngoài một người lính Yordle chạy vội vào bên trong cúi người nói: “Thưa thị trưởng và đại trưởng lão, có ngài Right từ phía quân cách mạng muốn gặp hai ngài.”
“Right! Mau lên, mau mời cậu ấy vào bên trong này!” – Đại trưởng lão và Thị trưởng lập tức đứng dậy, cả hai đều tỏ ra khá khẩn trương.
Phòng Khách!
Người thanh niên xuất hiện ở đây đúng là Right, một trong những thủ lĩnh của quân cách mạng, nhưng tại sao người của quân cách mạng lại xuất hiện ở Bandle đã vậy còn được thị trưởng và đại trưởng lão đón tiếp nồng hậu như vậy? Tất cả chỉ có 1 câu trả lời, thành phố Bandle đã trở thành thành viên trong liên minh của quân cách mạng!.
Đại trưởng lão tươi cười nhìn Right hỏi: “Không biết ngọn gió nào đưa thủ lĩnh đội trinh sát quân cách mạng đến nơi này?”
Right cười nói: “Hai vị xin đừng xưng hô như vậy, cứ gọi tôi là Right được rồi, tôi đến đây là muốn đưa một thông tin cho 2 vị và muốn nhờ mọi người ở Bandle này cùng giúp chúng tôi 1 tay.”
Đại trưởng lão và thị trưởng vội hỏi: “Không biết là chuyện gì?”
Right móc từ trong người ra một bức vẽ đưa cho cả hai và nói: “Tìm giúp chúng tôi người trong ảnh này, đấy là cha của chúng tôi.”
“Hả!” – Cả hai vừa nhìn vào bức ảnh lập tức sắc mặt kinh ngạc, mắt mũi gì trợn ngược cả lên.
Để lại một bình luận