Phần 16
Sally lập tức xoay người lao nhanh về phía cửa chính, hai lòng bàn tay nhanh chóng được bao bọc bởi năng lượng hư không cực kì mạnh mẽ đánh thẳng vào bức tường năng lượng đã được Leo dựng từ trước.
“Bùm” – Một tiếng nổ vang lên, cả căn phòng rung nhẹ, bức tường năng lượng kia vẫn không si nhê dù là một chút.
“Leo, cô ta cứ để đó cho tôi!” – Capricornus gầm lên một tiếng rồi phóng đến tấn công Sally, Leo bình thản đứng vào một bên để không cản trở người anh em của mình, ánh mắt đảo qua đảo lại quan sát từ đầu đến cuối, một nụ cười nở lên trên môi: “Sức mạnh hư không à, không ngờ vẫn còn người ở thế giới đó tại nơi này.”
Toàn thân hai người tỏa ra hào quang chói lòa, hào quang vừa là lá chắn năng lượng vừa là thể hiện sức mạnh của bản thân, uy lực mạnh mẽ va chạm nhau kịch liệt, Sally và Capricornus va chạm nhau liên tục khắp nơi trong căn phòng rộng lớn.
Ánh sáng quá rực rỡ.
Tay của Sally vung lên chém mạnh về phía Capricornus. Kiếm khí dệt thành một một dải ánh sáng xé gió lao đi.
Trong đôi mắt Capricornus bắn ra hai đạo ánh sáng lạnh lùng cả kinh nói: “Uy lực lớn thật.”
“Chết đi!.” – Sally lạnh lùng mà kiêu ngạo.
Capricornus rút ra đoạn đao ngăm đen chém ra liên tiếp mười tám đao.
“Canh canh canh…”
Âm thanh kim loại va chạm chấn thiên vang lên không ngừng. Đoạn đao cùng kiếm khí không ngừng va chạm với nhau. Từng chuỗi hỏa tinh xuất hiện liên tục.
Hết thảy những va chạm này xảy ra nhanh như thiểm điện. Đoạn đao và kiếm khí lại hóa thành những tia sáng xé rách không gian bay lên không trung. Nhường như từng thác nước thật lớn chảy ngược dòng. Đó chính là đao khí và kiếm quang hoành vũ khắp bầu trời. Khí thế to lớn, uy lực mạnh mẽ vô cùng.
Trần nhà xuất hiện hàng chục các vết nứt dài đến cả mét.
“Ô….”
Tia sáng lạnh lẽo hiện ra cùng lúc với Capricornus. Đoản đao được hắn huy động phát ra âm thanh chói tai vô cùng. Đó là do tốc độ quá nhanh phát ra âm thanh như quỷ khóc. Đao khí như một cơn đại hồng thủy điên cuồng gào thét chảy đến. Xu thế không gì ngăn cản. Lực lượng mạnh mẽ muốn chém nứt cả không gian này.
Lượng lượng mạnh mẽ không thể tưởng tượng được. Rung động mãnh liệt như có thể xé rách không gian bất kì lúc nào.
Một tia sáng xuất hiện trong mắt của Sally, từ hai lòng bàn tay một luồng năng lượng cực mạnh bắn ra ngăn cản đòn tấn công của Capricornus.
“Ó… ó…” – Bức tường ma thuật Leo dựng sẵn từ trước đột nhiên phát ra hàng tấn tiếng kêu như quỷ khóc ma tru, kế tiếp đó vô số linh hồn của đủ loại quái vật đáng sợ xuất hiện bao vây lấy Sally.
“Dính bẫy rồi!” – Leo bình thản mỉm cười nói với Capricornus: “Nhiệm vụ của cậu xong rồi đấy, cứ xuống đây, chuẩn bị vài sợi dây trói cô ta lại.”
Capricornus vừa nhìn vào thứ xuất hiện hiển nhiên là hiểu, hắn ta có hơi chút tiếc nuối vì không được đấu một trận thật sự thoải mái với Sally nhưng Leo là cấp trên lệnh của cấp trên thì không thể cãi lại được.
Trong khi Sally còn đang hoang mang không hiểu vì sao những linh hồn quái dị này lại xuất hiện và bao vây lấy mình thì bất ngờ từng linh hồn phát nổ, uy lực của vụ nổ quả thực cực kì khủng khiếp, nó chấn động đến thẳng cơ thể của cô, dù cho trên người đang có lá chắn năng lượng nhưng cũng không thể nào chống lại được cả trăm cái linh hồn đồng loạt nổ.
“Bụp” – Sally ngã từ trên cao xuống mặt đất, khuôn mặt trắng bệch, miệng liên tục nôn ra máu, ánh mắt cay độc nhìn Leo và Capricornus.
Leo bước từng bước nhẹ nhàng tiến đến cạnh Sally và nói: “Đang thắc mắc không biết mấy thứ đó từ đâu ra hả? Để ta nói cho cô biết, thứ đấy vốn đã được ta chuẩn bị sẵn cả rồi, chỉ cần nó cảm thấy năng lượng dao động bên trong phòng này gia tăng đạt đến một mức nhất định thì sẽ lập tức kích hoạt. Cô mạnh thật đấy, lại còn mang trong mình sức mạnh hư không nữa, nhưng thật tiếc, bọn ta không có nhiều thời gian để ‘chơi’ với cô.”
“Ngươi…” – Sally muốn nói gì đó nhưng lời còn chưa ra hết thì đã bất tỉnh.
Leo lạnh lùng nói: “Trói cô ta lại rồi giam vào ngục tối.”
Capricornus nhận lệnh nhanh chóng đem Sally đi, khi Capricornus vừa rời đi thì cũng là lúc Ralaw từ bên ngoài bước vào, ánh mắt đầy vẻ hứng thú nói với Leo: “Ngươi giải quyết rất tốt!”
“Chủ Nhân!” – Leo cúi người cung kính khi thấy Ralaw.
Ralaw mỉm cười nói: “Ngươi có tin rằng kẻ đó đã quay trở lại chưa?”
Leo thở dài một hơi giống như một sự chấp nhận bất đắc dĩ: “Lúc đầu nghe ngài nói tôi cũng không dám tin, nhưng bây giờ khi thấy nội gián lại là một người có sức mạnh hư không thì tôi đã tin rồi.”
“Thật không ngờ, vốn dĩ đây chỉ là cảm giác cá nhân nhưng lại là một điềm báo, hắn đã quay trở lại nhất định sẽ làm hỏng chuyện đại sự của ta, bằng mọi giá phải giết chết hắn ta.” – Ralaw lạnh lùng nói.
Leo suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ngài đã có kế hoạch nào chưa?”
“Ha… ha…” – Ralaw cười ha hả một lúc rồi nhìn Leo nói: “Đương nhiên là có, không phải ở Piltover tên Sagittarius đang muốn tổ chức tiệc cưới với Ninja của Ionia là Akali đấy sao?”
“Việc này ngài cũng biết!” – Leo hơi kinh ngạc, bình thường Ralaw không ra ngoài, chỉ ở trong phòng, nhưng không có chuyện gì có thể giấu được hắn ta.
“Ngươi tự hiểu công việc của mình sẽ là gì chứ?” – Ralaw đưa con mắt đầy vẻ ẩn ý nhìn Leo và nói.
“Thuộc hạ hiểu! Piltover sẽ là nơi chôn xác của hắn!” – Leo xoay người nhanh chóng rời rời khỏi phòng.
“Phù…” – Một đám khói đen hiện ra ngay bên cạnh Ralaw, giọng nói đầy vẻ âm u đáng sợ xuất hiện: “Đúng như dự đoán, hắn đã quay lại, bằng mọi giá phải trừ khử mối họa này.”
“Theo thông tin nhận được thì sức mạnh của hắn bây giờ còn thua xa với năm đó, hắn lấy cái gì để chống lại chúng ta?” – Ralaw bực tức nói.
“Không được xem thường, qua chuyện của Cancer và cả Scorpio ngươi còn chủ quan được sao? Có thể sức mạnh hiện tại của hắn không bằng năm xưa nhưng hắn như một quả boom nổ chậm, một khi đã phát nổ thì mọi thứ mà chúng ta gây dựng sẽ hoàn toàn sụp đổ.”
“Sức mạnh? Hắn có được sức mạnh gì? Theo thông tin trước lúc chết mà Scorpio truyền về thì hắn ta không còn sức mạnh cổ ngữ hay hư không như trước kia nữa. Vả lại đám chiên binh huyền thoại trong Liên Minh ấy giờ kẻ thì chết, kẻ thì chịu sự quản lý của ta, hắn lấy gì để chống lại?” – Ralaw đầy kêu ngạo và cuồng vọng đáp trả.
“Ralaw, ngươi quá xem thường hắn, cái chết của Chúa tể Hư Không chính là minh chứng rõ nhất cho sự xem thường một con người tưởng chừng như yếu đuối đấy. Hắn là kẻ duy nhất có thể khôi phục lại sức mạnh của Liên Minh, một khi để hắn có lại được sức mạnh đó, kế hoạch của ngươi và của ta sẽ đổ vỡ.”
“Vậy ngươi muốn sao?” – Ralaw có chút không cam tâm hỏi.
“Giết hắn ta, nhưng không phải đám thủ hạ của ngươi ra tay mà phải chính tay ngươi làm chuyện đó, nếu ngươi làm không được ta sẽ làm, hắn sống ngày nào chúng ta càng không thể ngủ ngon ngày ấy.”
Vách ngăn vĩ đại.
John, Yasuo và Razer vẫn tiếp tục tìm cách rời khỏi vách ngăn vĩ đại, sáng thì ẩn nấp ở những khe núi kín đáo, đến đêm thì rời đi. Vùng đất này thuộc quyền sở hữu của tộc người Rakkor và những tộc nhỏ liên minh, sau khi nhận được lệnh truyền về của Pantheon, rất đông các chiến binh ở tất cả các tộc trong vùng đã chia nhau ra truy lùng bọn họ, hầu như mọi con đường quan trọng đều bị chặn đứng.
John, Yasuo và Razer nấp sau một khối đá lớn nhìn vào con đường trước mặt, lúc này đèn đã được thắp sáng, một con ruồi hay muỗi bay qua đám chiến binh kia cũng có thể thấy rõ như ban ngày.
Yasuo nói nhỏ với John: “Bây giờ chúng ta phải làm sao đây? Bọn chúng biết chúng ta cần ra khỏi nơi này nên đã canh gác ở tất cả các nơi quan trọng.”
John cũng cảm thấy vô cùng khó xử, nếu đây là một khu rừng hoặc là một địa điểm khác thì hắn có thể đã nghĩ ra nhiều cách để thoát nhưng tiếc rằng đây là một dãy núi, xung quanh đều là núi cao, vách đá lởm chởm, quá khó để tìm con đường khác để thoát ra.
John đáp: “Cứ tìm một nơi trốn rồi chúng ta sẽ nghĩ cách sau.”
“Xử lý đám này cũng đơn giản thôi mà, cần gì phải tốn sức!” – Razer đang muốn lao lên xử lý đám chiến binh đang canh gác kia nhưng lập tức bị John giữ lại, hắn nói: “Tính ngươi còn quậy phá, không biết lúc nào nên dừng lại, đám người kia không có thù oán với ta việc gì phải làm hại họ.”
“Sao rắc rối thế, không phải chỉ cần làm bọn chúng ngủ một giấc là xong à?” – Razer gãi đầu nói.
Hai mắt John tròn xoe kinh ngạc, hỏi lại: “Ngươi có thể làm cho bọn họ ngủ say sao?”
“Được, dễ hơn gặm xương” – Razer quả quyết nói.
Yasuo vui mừng lên tiếng: “Vậy thì tốt rồi, nếu như thế chúng ta có thể dễ dàng thoát khỏi chỗ này.”
Không chút chậm trễ John ra lệnh cho Razer lao ra sử dụng con mắt huyết nhãn của mình thôi miên gần chục tên chiến binh đang canh gác.
“Oa…” – Tiếng ngáp vang lên liên hồi.
“Bịch Bịch bịch” – Toàn bộ số chiến binh nhanh chóng ngã gục xuống mặt đất.
“Đi mau!” – John thúc giục.
“Chíu… ầm” – Bầu trời đêm bỗng nhiên sáng rực như ban ngày, một luồng năng lượng sáng nóng cháy rực từ trên cao bắn thẳng xuống chặn đường John và Yasuo.
“Ầm” – Một tiếng nổ vang lên, một chiến binh với bộ giáp chói lòa như ánh mặt trời, khuôn mặt lạnh băng đầy xinh đẹp, ánh mắt chăm chú nhìn John và Yasuo.
“Đừng hòng chạy thoát!” – Giọng nói đanh thép của cô ấy vang lên.
“Để ta ru ngủ luôn cô ta!” – Razer hét lớn lao đến con mắt huyết nhãn xoay chuyển liên tục, khả năng ru ngủ nhanh chóng được thể hiện nhưng thật quái lạ, Razer không thể nào ru ngủ được cô ta.
“Xèo” – Hai con mắt của cô gái ấy sáng rực như hai mặt trời nhỏ, ánh sáng chói lòa khiến Razer nheo mắt lại đầy kinh ngạc.
“Không được, lui mau!” – John lao đến ôm lấy Razer rồi cùng với Yasuo xoay người chạy đi.
“Còn muốn chạy? Đuổi theo!” – Kiếm vung lên, giọng nói đầy vẻ lạnh lùng của cô gái, từ trên các vách núi, hàng trăm chiến binh với vũ khí đầy người phóng xuống truy đuổi.
“Không được để bọn chúng trốn thoát!”
Để lại một bình luận