Phần 26
Trong lúc đó tại căn phòng đám người Shen bị giam cầm.
Rầm!
Một cơn thịnh nộ thực sự đang tỏa ra từ Shen và những người khác, Shen nhanh như chớp vung chân đạp thẳng Yasuo văng đi, va đập vào bờ tường cạnh đó. Yasuo vô cùng đau đớn nhưng vẫn không hề có ý chống trả lại.
“Ngươi đã lừa bọn ta!” – Shen giọng nói đầy phẫn nộ chỉ thẳng vào mặt Yasuo mà hét.
“Ta không có!” – Yasuo đầy kiên quyết gắng sức đứng dậy nói tiếp: “Các người đừng hiểu lầm, cậu ấy không phải là chúa tể hư không, tuyệt đối không phải.”
“Còn ở đó chối cãi!” – Shen biến mất tại vị trí rồi nhanh chóng xuất hiện trước mặt Yasuo, anh ta tung một cước đạp thẳng Yasuo nằm xuống mặt đất, chân đạp lên ngực Yasuo không rời, ánh mắt như loài dã thú hung tợn nói: “Nếu như không phải tấm bản đồ kia, bọn ta sao có thể mắc bẫy thế này được. Tất cả là cái bẫy do hắn ta bày ra, ngươi còn chối cãi!”
Yasuo lòng đầy phẫn nộ nhưng vẫn cố kiềm nén, anh ta nắm chặt lấy cổ chân của Shen hai mắt trợn lên đáp: “Cậu ấy tuyệt đối không phải là chúa tể hư không! Đúng, có thể khuôn mặt cậu ta giống với khuôn mặt của kẻ đã gieo rắc nỗi kinh hoàng 10 năm trước. Đúng, có thể tên của cậu ta trùng với tên của chúa tể, nhưng tuyệt đối cậu ấy không thể nào là tên sát nhân 10 năm trước được, làm ơn hãy tin tôi…”
“Rầm” – Shen bỏ ngoài tai những lời nói của Yasuo, anh ta vung chân đá Yasuo như đá một bao cát, cả người Yasuo văng đi đập mạnh vào đống bàn ghế gỗ cạnh đó, từ miệng chảy nhẹ ra một dòng máu đỏ thẫm.
Ánh mắt Yasuo tràn đầy vẻ phẫn nộ xen lẫn đau khổ.
Shen tức giận quát: “Ngươi nghĩ có thể lừa dối bọn ta sao? Ta còn nhớ rất rõ kẻ mà bọn ta truy sát lúc ở Ionia chính là hắn. Hắn chính là chúa tể hư không, bọn ta không thể nhầm lẫn được.”
“Không phải! Các người nhầm rồi!” – Yasuo gắng sức đứng dậy.
“Roger! Không phải ngươi bảo với bọn ta kẻ đưa tấm bản đồ là bạn của ngươi sao? Chính Lux đã thừa nhận rằng hắn ta chính là Roger, ngươi còn chối cãi?” – Wukong cũng tức giận quát lớn.
Yi lắc đầu buồn chán nhìn Yasuo nói: “Yasuo, lúc trước mặc dù ngươi là tội phạm bị truy nã tại Ionia nhưng ta vẫn luôn xem trọng ngươi vì trong người ngươi luôn mang trong mình danh dự và lòng kiêu hãnh của kiếm sĩ. Thế nhưng bây giờ ta mới nhận ra rằng, ngươi đã bán linh hồn cho quỷ dữ. Từ lúc nào vậy Yasuo? Từ lúc nào mà ngươi đã vứt bỏ đi tinh thần và danh dự của một kiếm sĩ để đi theo tên ác quỷ đó?”
“Đủ rồi! Tất cả đều là do hắn cùng với chúa tể hư không gài chúng ta vào đây.” – Shen vung tay ngăn Yi lại rồi rút song kiếm trên lưng xuống, ánh mắt đáng sợ nhìn Yasuo: “Để ta giết kẻ phản bội Ionia như ngươi!” – Shen lao nhanh về phía trước, song kiếm múa lên, vô số kiếm khí sắc lẻm lao đến chém tới tấp.
Shen bây giờ nhường như không còn là Shen mà mọi người biết lúc trước, một con người điềm tĩnh nay đã thay bằng một kẻ nóng nảy, có thể chính việc Akali bị giam giữ cho đến việc Yasuo lừa dối bọn họ khiến Shen không thể kiềm chế được cảm xúc của bản thân.
“Phong kiếm” – Yasuo hô lên một tiếng, không khí xung quanh anh ta lập tức dao động mãnh liệt, ngay sau đó vô số phong kiếm được huyễn hóa được tạo thành ngăn cản toàn bộ số kiếm khí của Shen.
Shen phóng đến tấn công.
“Keng” – Song kiếm của Shen va chạm mạnh với thanh kiếm của trên tay Yasuo.
“Ngươi không thấy nhục nhã sao? Ngươi đã giết chết một trong những người quan trọng nhất của Ionia sau đó lại bán linh hình cho ác quỷ, ngươi còn sống để làm gì?” – Shen cay độc nói.
Yasuo trợn mắt nghiến răng đáp lại: “Các ngươi mới chính là những kẻ bán linh hồn cho ác quỷ. Đến bây giờ các người còn chưa nhận ra được đâu là trắng đâu là đen thì làm sao đủ tư cách nói chuyện với ta…”
“Keng keng keng” – Shen và Yasuo lao vào đấu nhanh với tốc độ không tưởng, kiếm thuật của hai bên đều thuộc hàng đứng đầu Ionia. Kiếm khí, kiếm ảnh xuất hiện khắp căn phòng.
“Bùng” – Năng lượng va chạm Yasuo và Shen bị bắn ra hai phía ngược nhau.
Yasuo vừa thở vừa nói: “Các người hãy xem lại mình đi, xem lại các người có não để suy nghĩ hay không. Cậu ấy có thể liều cả mạng sống chỉ để cứu những người không quen biết đến mình ư? Thậm chí là chấp nhận đưa bản thân vào nơi nguy hiểm nhất cũng không muốn những người bạn, những người anh em của mình bị nguy hiểm. Cậu ấy đối xử tốt với tất cả mọi người, người nào có nỗi buồn cậu ấy luôn sẵn sàng đến để sẻ chia. Từ sau khi rời Ionia, các người có thấy cậu ấy có bao giờ tỏ ra muốn quay lại đó báo thù hay không? Cho dù các người có làm gì cậu ấy ở đấy đi chăng nữa thì cậu ta vẫn không bao giờ muốn báo thù. Có lần cậu ta bảo với ta thế này: “Cho dù cả thế giới có hiểu lầm, những người bạn của cậu ta muốn giết cậu ta thì cậu ấy vẫn sẽ không ra tay để làm hại đến những người bạn của mình. Đấy chính là ‘đạo’ của cậu ấy”. Các người nghĩ thử xem, liệu chúa tể của 10 trước có làm được những điều mà cậu ấy đã làm hay không?” – Giọng nói của Yasuo ngày một đanh thép, chất chứa rất nhiều cảm xúc về John.
“Câm miệng!” – Shen tức giận, đầu óc của anh ta xem ra vẫn chưa thể nào chấp nhận được những gì Yasuo đã nói, Shen quát: “Yasuo, ngươi quá ngu muội. Trận chiến 10 năm về trước ngươi không tham gia thì làm sao hiểu được sự ác độc của chúa tể hư không? Hắn ta ngoài việc là một kẻ khát máu và đầy dã tâm ra hắn còn là một kẻ vô cùng thâm hiểm. Những điều ngươi vừa kể thực tế chỉ là suy tính của hắn mà thôi, ngươi đang bị hắn lợi dụng đấy Yasuo.”
“Lợi dụng? Ha…. ha….” – Yasuo bỗng nhiên cười ha hả nói: “Cho dù bị lợi dụng cũng chẳng sao? Ít nhất ta nhìn ra được cậu ấy không phải là chúa tể hư không. Ta nhìn con người cậu ấy bằng chính trái tim của mình chứ không phải như đám người các ngươi và cả đám người ngoài kia nữa, nhìn cậu ta bằng thứ con mắt mù lòa kia…”
“Khốn kiếp!” – Shen lòng đầy phẫn nộ lao vào tấn công Yasuo.
“Keng keng keng” – Hai bên tiếp tục kịch chiến không phân cao thấp.
“Á” – Đột nhiên tiếng hét của Akali vang lên, khiến Shen phân tâm lập tức lùi lại.
Zed ở cạnh Akali giữ chặt vai của cô, đây là lần đầu tiên Zed thấy được sự sợ hãi cùng cực trên đôi mắt của Akali. Nấm đấm bóng đêm vang danh Ionia giờ đây không khác gì một cô gái yếu đuối đang sợ hãi.
“Akali! Akali! Rốt cuộc em bị sao vậy? Akali…” – Zed liên tục lay chuyển Akali nhưng nhường như đôi mắt kia đã trở nên vô hồn.
“Bóng tối, sự dối trá… á…. á….” – Akali ôm chặt đầu mình mà rên rĩ.
Yi, Wukong và Zed ở bên lo lắng vô cùng, Wukong tỏ ra tức giận nói: “Nếu chúng ta dẫn theo Soraka hoặc Karma thì giờ đây chắc chắn mọi chuyện với Akali sẽ đỡ hơn rất nhiều rồi.”
Shen nhìn Akali như vậy vô cùng đau lòng tay nắm chặt kiếm nhìn Yasuo càng thêm căm hận, anh ta một lần nữa muốn lao vào sống chết với Yasuo.
“Đủ rồi! Dừng lại đi!” – Từ đầu đến cuối Lee sin vẫn là người điềm tĩnh nhất, ông nói: “Shen! Cậu đang đánh mất sự bình tĩnh vốn có của mình. Điều quan trọng nhất lúc này đối với chúng ta chính là thoát khỏi đây chứ không phải là đánh nhau cho đến lúc một trong hai ngã xuống.”
Shen nghe Lee sin nói vậy cảm thấy bản thân thật sự quá nóng nảy, anh ta hít lấy một hơi xoay người lại đến bên cạnh Akali xem xét. Sắc mặt cô trắng bệt, cả người run lên bần bật giống như trúng phải một loại ma thuật gì đó.
Shen nhìn Lee sin hỏi: “Ngài cũng từng học và luyện qua nhiều loại phép thuật liệu có biết được cô ấy bị gì không?”
Lee sin mặc dù mất đi đôi mắt nhưng không vì thế mà ông không phát hiện ra được mọi chuyện đang diễn ra xung quanh, ông ấy đặt tay lên trán của Akali cảm nhận một lúc rồi nói: “Ta nghĩ cô ấy đang bị một loại thuật làm ám ảnh tâm trí. Trước tiên cứ đánh ngất cô ấy trước rồi chúng ta sẽ tính tiếp.”
Nghe vậy Zed không chút ngần ngại đánh nhẹ một cái phía sau gáy khiến Akali lập tức bất tỉnh, anh ta không muốn nhìn cảnh Akali gào khóc trong đau đớn như vậy một chút nào.
Yasuo ngồi dựa lưng vào tường, anh ta bây giờ đầu óc rối lên không biết làm cách nào để thoát ra khỏi đây đến giúp đỡ John, hiện tại người bạn duy nhất trên Ionia này đang gặp nguy hiểm mà anh ta không thể giúp, điều này thực sự khiến anh ta cảm thấy vô cùng xấu hổ.
“Giờ chúng ta phải làm cách nào mới thoát khỏi đây?” – Yi nhìn quanh một vòng cảm thấy vô cùng thất vọng, căn phòng này toàn bộ các lối ra đều đã bị bịt kín.
“Bưng bưng bưng” – Wukong lại một lần nữa lao đến cánh cửa chính tung sức ra nện vài gậy thật mạnh nhưng vẫn không thể nào làm nó bị chút hư hỏng.
“Ầm ầm ầm ầm…” – Đột nhiên cả căn phòng trở nên rung chuyển dữ dội.
“Két két két” – Hai bức tường hai bên bắt đầu dịch chuyển lại vào nhau, diện tích căn phòng ngày một thu hẹp. Tình cảnh của đám người Shen lúc này vô cùng nguy cấp, chỉ trong vòng ít phút nữa thôi, nếu không thoát khỏi đây bọn họ sẽ trở thành ‘bánh mỳ kẹp thịt’.
Mọi người đều kinh hãi thất sắc, Lee sin nói: “Phải mau chóng nghĩ cách thoát ra khỏi đây bằng không chúng ta sẽ bị bốn bức tường này kẹp đến nát mất.”
“Két két két” – Hai bức tường vẫn tiếp tục tiến lại vào nhau, diện tích ngày một thu hẹp.
“Rầm rầm rầm” – Khốn kiếp, Wukong nóng nảy liên tục đánh vào các bức tường nhưng vẫn không thể nào làm gì được, cả gạch đá dùng để xây dựng nên căn phòng này cũng không phải loại tầm thường.
Zed nhìn quanh, vốn dĩ với căn phòng thế này anh ta có thể dễ dàng thoát ra nhờ kĩ thuật bóng đêm của mình, hóa thành bóng tối và xuyên qua các khe hở để thoát ra ngoài, thế nhưng như vậy thì cũng chỉ có mình anh ta thoát ra được còn những người khác, đặc biệt là Akali thì không thể, Zed tỏ ra vô cùng rối trí đấm mạnh xuống mặt đất khiến lớp gạch đá vỡ ra bắn lên tung tóe.
Đôi mắt Zed trợn tròn kinh ngạc hét lớn: “Wukong, thử phá sàn nhà xem.”
Wukong nghe vậy không co thời gian suy nghĩ nhiều lập tức làm theo, cây thiết bổng vung lên đánh xuống, sàn nhà lập tức nổ tung, một chiếc hố hiện ngay trước mặt tất cả.
“Lớp sàn nhà có thể bị phá hủy!” – Shen và những người khác mừng rỡ lên mặt.
“Mau lên, đào một cái hố thông ra bên ngoài!” – Shen lập tức nói lớn, Wukong cũng có ý như vậy nên lập tức nhảy đến, miệng hắn ta lâm râm đọc một thần chú gì đó khiến cây thiết bỗng trên tay hóa thành một chiếc máy đào đất.
Một chiếc hố xuyên ra bên ngoài nhanh chóng được Wukong tạo nên. Khi tất cả đang chui xuống chiếc hố ấy để ra ngoài thì Shen đột nhiên sử dụng vô ảnh bộ xuất hiện đến bên cạnh Yasuo, một loại phép thuật giữ chân yểm lên người của Yasuo rất nhanh khiến anh ta không kịp trở tay.
“Shen… ngươi…” – Yasuo gầm lên phẫn nộ, đôi chân nặng trĩu không thể nhúc nhích.
Shen xoay người lạnh lùng nói: “Kẻ phản bội Ionia thì không nên còn sống trên đời.”
Nói xong anh ta tiến xuống hố cùng những người khác tiến ra bên ngoài, trước khi đi không quên để lại một loại phép thuật khóa lại miệng hố, triệt tiêu toàn bộ cơ hội dù là mỏng manh nhất của Yasuo.
“Két két két” – Hai bên bức tường vẫn tiếp tục tiến sát lại vào nhau, bây giờ chỉ còn cách Yasuo chừng 10m.
“Khốn kiếp! Ta không thể chết ở đây được! Ta phải ra ngoài đó, ta phải giúp cậu ấy! Khốn kiếp!” – Yasuo liên tục cựa quậy hòng thoát khỏi sự ràng buộc của ấn chú.
Tại đại sảnh.
Một bầu không khí căng thẳng đến nghẹt thở, John bị hàng trăm gã binh sĩ bịt mặt kì lạ bao vây, đám binh sĩ thì tỏa ra một loại khí rất đặc biệt, khá giống với tử khí của người đã chết.
Vi nhìn đám binh lính đang bao vây John vội hỏi: “Đây không phải là cảnh binh của Piltover. Bọn chúng là ai?”
Leo cười nhạt đáp: “Tất nhiên không thể là cảnh binh ở Piltover được, đám cảnh bình yếu đuối đó làm sao đủ sức ngăn cản hắn ta.” – Lời nói này của Leo chạm rất nhiều vào lòng tự ái của Vi, bởi hầu hết cảnh binh ở đây đều chịu sự quản lý và huấn luyện của cô, thế mà hắn bảo cảnh binh ở đây yếu đuối, chẳng khác nào bảo Vi cũng yếu đuối như thế.
“Lên!” – Một tiếng hú vang lên, hàng trăm gã chiến binh kia lập tức lao đến tấn công John, những mũi thương nhọn hoắc đâm đến tạo thành một luồng sóng khí cực mạnh chấn động không gian xung quanh.
“Vút”
John nhanh như chớp phóng người lên cao, chân vung lên quét một cước hình bán nguyệt, năng lượng hư không được hắn truyền vào chân được dịp thi triển bắn ra thành một lưỡi liềm cắt làm đôi hơn chục gã chiến binh như thế.
John đáp xuống mặt đất vốn định hét lớn bảo đám Sagittarius có ngon thì vào đây đánh nhưng lời chưa kịp nói ra thì đã phải nuốt lại. Bởi vì đám chiến binh bị John cắt làm đôi kia vẫn chưa có chết, cả hai phần thân thể cử động đứng dậy rồi lại dính vào nhau như chưa có gì xảy ra.
“Cái gì vậy?”
“Đám chiến binh đó không chết”
“Hoan hô… hoan hô… thuộc hạ của ngài Sagittarius thật là mạnh mẽ…”
Đám đông reo hò, tung hô đầy khoái chí.
“John… ngươi không thể nào giết được bọn chúng đâu, đơn giản là vì bọn chúng đã chết rồi… ha… ha….” – Leo cười ha hả đầy tự tin với đám chiến binh kia nói.
John kinh hãi nheo mắt nghĩ thầm: “Thây ma ư… không ngờ bọn chúng lại đem đến cả thứ này. Không được rồi, nếu cứ như thế này thì biết bao giờ mới thoát khỏi được đây?”
“Tấn công!” – Leo ra lệnh, đám chiến binh kia lại một lần nữa cuồng bạo lao vào tấn công, lần này bọn chúng còn tấn công điên cuồng hơn cả lân trước. Dù John có chặt chém bọn chúng thế nào thì bọn chúng vẫn sống lại và lại càng chiến đấu điên cuồng hơn.
“Chúa tể đang thất thế kìa!..”
“Chúng ta sắp giết được chúa tể rồi!”
Đám người bên ngoài lâm râm bàn luận.
“Rống” – John gầm lên một tiếng, uy lực mạnh mẽ chấn bay toàn bộ đám chiến binh sang một bên, hắn liếc mắt nhìn quanh sau đó hô lớn: “Razer!”
“Bừng” – Cu cậu Razer sau khi đánh chén no say thì đang nằm phơi bụng ngủ dưới một chiếc bàn, khi nghe được tiếng gọi của John nó lập tức mở bừng mắt phóng như một mũi tên xuất hiện trên vai của John, ánh mắt ngơ ngác nhìn cảnh vật xung quanh.
John nói: “Razer, mọi chuyện dài dòng ta không tiện kể, ngươi xem có thể vỡ được cái cửa sắt kia không.”
Razer nhìn cánh cửa sắt ấy chớp chớp đôi mắt một cái, cả người nó nhanh chóng được bao phủ bởi một hào quang năng lượng chói lòa.
“Ầm” – Razer phóng đến tông thẳng vào cánh cửa sắt, một tiếng nổ lớn vang lên, cánh cửa móp méo ngay tức thì.
Thấy cảnh này Leo, Sagittarius mặt đầy vẻ kinh hãi, bọn chúng nhìn nhau như muốn hỏi con thú lông trắng kia rốt cuộc là loại thú gì mà lại mạnh mẽ đến như thế?
“Mày được đấy Razer, phá hủy cánh cửa ấy đi!” – John thấy Razer có thể khiến cánh cửa ấy biến dạng liền tỏ ra sung sướng, bây giờ việc của hắn chính là cầm chân đám kia để Razer có thể chuyên tâm phá cánh cửa.
“Không thể để con thú ấy phá cánh cửa, chúng ta cũng lên thôi!” – Leo và Sagittarius quyết định lao lên tham gia trận chiến.
Để lại một bình luận