Phần 23
Sau khi hai kẻ đó vừa khuất tầm mắt thì John bước ra ngoài, lòng hắn lúc này là một đống rối bời, không ngờ nhất chính là việc hắn sớm có thể gặp được Ralaw đến như thế, nếu Ralaw mà xuất hiện thì chắc hẳn những kẻ còn lại trong đội hộ vệ của hắn cũng sẽ xuất hiện ở đây và như thế việc giải cứu Akali sẽ trở nên nguy hiểm hơn rất nhiều.
“Giờ ta phải làm gì đây? Nếu không có kế hoạch thật tỉ mỉ e rằng đám Shen và Zed sẽ gặp nguy hiểm, thậm chí Akali cũng sẽ bị liên lụy.” – John lo lắng suy nghĩ.
Hắn nhìn quanh một vòng, bây giờ mà tiếp tục đi tìm chỗ của Akali trong khu biệt thự rộng lớn này e rằng quá khó khăn. Đã vậy cô nàng Jinx kia không biết khi không có mình bên cạnh sẽ gây ra chấn động lớn gì.
“O… o… o….” – Vừa với nghĩ đến Jinx xong ngay lập tức tiếng còi báo động vang lên inh ỏi khắp nơi.
“Cô ta lại làm ra chuyện gì rồi?” – John nhanh chóng sử dụng vô ảnh bộ lao nhanh về phía căn phòng chứa báu vật mà Jinx tìm được trước đó, vừa đến nơi đập vào mắt hắn là một căn phòng vô cùng bừa bộn, mọi thứ bị xới tung lên.
Ánh mắt hắn đảo ra phía bên ngoài, ở đó có rất nhiều tiếng người la hét truy đuổi.
“Bao vây cô ta lại!” – Hơn chục cảnh binh, nòng súng chỉa thẳng vào Jinx đang ở giữa. Cô nàng này khuôn mặt không chút biến sắc, nhìn đám cảnh binh mà nhe răng cười nói: “Các người thả ta đi, ta chia cho các người một phần.”
“Câm mồm, dám đột nhập vào biệt thự của ngài Sagittarius còn ở đó muồn thoát?” – Đám cảnh binh quát nộ.
Jinx nhếch môi bất mãn, cô đang liên tục suy nghĩ cách thoát thân đồng thời cũng oán hận John vì đã bỏ mặc cô lại một mình, để rồi trong lúc cô đang chôm chỉa đống đồ quý giá thì bị phát hiện.
“Vụt!” – Một cơn gió mạnh thổi đến khiến cả chục tên cảnh binh chao đảo lấy tay che mắt, khi cơn gió ngừng thổi cũng là lúc bóng dáng của Jinx hoàn toàn biến mất trước mặt bọn chúng.
“Cô ta đâu rồi?”
“Không biết! Vừa nãy vẫn còn ở đây cơ mà”
“Mau chia ra tìm mau, cô ta chắc chắn chưa thể thoát khỏi đây được đâu”
Ở một góc vườn, John ôm chặt Jinx trốn dưới đám bụi cỏ, cổ ngẩng cao quan sát động tĩnh xung quanh, khi thấy đám cảnh binh rời đi hắn mới cúi người xuống lắm mặt giận giữ nhìn Jinx nói: “Cô không gây rắc rối cho ta không được sao?”
Jinx tức giận đáp: “Nếu anh không để ta ở lại một mình thì ta liệu có bị bắt như vậy không?”
John hừ lạnh một tiếng, nơi này không thể ở lâu đặc biệt là khi hắn phát hiện ra ở đây không chỉ có duy nhất một hộ vệ của Ralaw.
Cả hai nhanh chóng uống nửa lọ thuốc còn lại khiến cả cơ thể teo nhỏ rồi chuồn ra ngoài một cách êm thấm.
Lúc này ở giữa khu vườn, Sagittarius cùng với người thanh niên mà John đã gặp lúc ở trong biệt thự đang đứng ở đây nhìn về phía trước.
“Báo cao! Vẫn chưa tìm ra kẻ đã đột nhập.” – Một gã cảnh binh tiến lại báo cáo.
Sagittarius vội hỏi: “Kẻ đột nhập có phải là một thanh niên?”
Gã cảnh binh kia lắc đầu đáp: “Dạ không! Kẻ đột nhập là một cô gái, bọn thuộc hạ ai cũng biết cô ta. Đấy là Jinx, một trong những tội phạm mà chỉ huy Vi đang truy đuổi, cô ta đột nhập và lấy đi một số trang sức quý giá. Bọn thuộc hạ nhất định sẽ tìm ra cô ta và đem cố đồ bị mất về cho ngài.”
“Jinx? Nói chuyện này là cho Vi, để cô ta giải quyết, các người lui đi!” – Sagittarius vung tay nói. Hắn nhìn sang người thanh niên bên cạnh nói: “Không phải kẻ đó!”
“Hà hà!” – Không hiểu sao gã thanh niên kia lại cười rất tươi, hắn nhìn Sagittarius và nói: “Ngươi nghĩ vậy à?”
Sagittarius khó hiểu hỏi: “Ta vốn không thông minh, ngươi không cần úp úp mở mở vậy đâu.”
Gã thanh niên kia đáp: “Mọi chuyện đã được ta sắp xếp cả rồi. Kể từ khi hắn xuất hiện ở Piltover thì người của ta đã thông báo lại toàn bộ rồi.”
Sagittarius giật mình nói: “Ý ngươi là kẻ vừa rồi chính là hắn ta? Hắn đã giả thành Jinx kia?”
“Hài!” – Gã thanh niên kia thở dài một tiếng đáp: “Bảo ngươi là kẻ chậm hiểu quả nhiên không sai mà. Kẻ vừa rồi đột nhập chính xác là cô ả tên Jinx kia. Không lẽ ngươi không nghi ngờ việc tại sao cô ta lại có thể đột nhập vào trong này và tìm ra chỗ cất giấu của cải của ngươi một cách đơn giản vậy sao?”
“Á, đúng đúng… không lẽ ngươi đã…” – Sagittarius cảm thấy đầu óc như được đả thông.
Gã thanh niên kia cười đáp: “Chính ta đã đưa chô cô ta tấm bản đồ và dụ cô ta vào đây. Thực tế trước đó người của ta đã phát hiện ra kẻ đó đã cùng nhập bọn cùng với cô ả tên Jinx kia, cho nên ta mới nghĩ ra kế hoạch này.”
Sagittarius gật đầu vài cái rồi lắc đầu hỏi: “Nếu vậy đã dụ hắn vào tận đây tại sao không vây bắt hắn? Ta thấy ngươi tỏ ra rất thản nhiên à.”
Gã thanh niên kia cười lớn vài tiếng xoay người bước vào bên trong biệt thự vừa đi vừa nói: “Bởi ta đã gửi lại cho hắn một món quà từ những thứ cô ả Jinx kia lấy được.”
“Ngươi lúc nào cũng đầy mưu mô, thử nói ra xem, ta chẳng hiểu cái gì cả” – Sagittarius chạy vào trong và nói.
Sau khi rời khỏi biệt thự John và Jinx nhanh chóng về thẳng căn cứ bí mật.
Khi về đến nơi cả căn phòng tối om, Yasuo vẫn chưa trở về, hắn đứng từ trên cao nhìn quang cảnh Piltover trong đêm mà lòng đầy lo lắng.
Trái ngược với sự lo lắng của John, Jinx lại vô cùng thoải mái, cô lấy toàn bộ số đồ đã cướp được đổ hết lên bàn gỗ, nhìn đống trang sức lấp lánh trước mặt khiến miệng của cô ta không thể nào ngậm lại được.
“Hử?” – Jinx đột nhiên phát hiện có một thứ lạ nằm xen lẫn giữa đống trang sức ấy, cô cầm lên thì phát hiện ra đấy là một tấm bản đồ, lập tức gọi John qua xem, khi hắn cầm tấm bản đồ ngó sơ qua thì lập tức chấn động bởi hắn nhìn ra, tấm bản đồ ấy chính là tấm bản đồ vẽ toàn bộ đường đi bên trong biệt thự.
John nhìn Jinx hỏi: “Cô lấy thứ này ở đâu?”
Jinx đáp : “Nó nằm giữa đống châu báu này!”
“Ông trời giúp ta rồi! Ha ha…. có thứ này ta có thể đột nhập vào bên trong đó một cách đơn giản hơn để giải cứu Akali.” – John lẩm bẩm.
“Không lẽ anh định vào đó tiếp sao?” – Jinx nhìn hắn với con mắt kinh dị.
Chừng 15 phút sau Yasuo từ bên ngoài trở về, John lập tức tiến lại hỏi: “Mọi chuyện sao rồi? Có tìm ra nơi ở của đám người Shen và Zed không?”
Yasuo gật đầu rồi thở dài nói: “Tìm được bọn họ rồi, tất cả đều sẵn sàng để cứu Akali thoát khỏi đây.”
John nheo mắt nhận ra Yasuo đang có điều gì đó lo lắng nên vội hỏi: “Anh sao vậy?”
Yasuo thờ dài một hơi tiến đến ghế gỗ gần đó ngồi xuống nói: “Tôi gặp được đám người Shen và Zed, bọn họ vì chuyện của Akali cho nên cũng gạt chuyện truy sát tôi lại. Tuy nhiên từ chỗ họ tôi biết được, thông tin không một ninja nào của bọn họ có thể đột nhập vào bên trong biệt thự để tra xét thông tin và địa hình ở bên trong. Ngoài việc cướp Akali trực tiếp tại buổi lễ ra thì không còn cách nào khác. Bọn họ đều đang lo về việc này.”
“Ha… ha…” – John cười ha hả khoái chí lấy tấm bản đồ đưa cho Yasuo và nói: “Anh xem đây là cái gì?”
Yasuo cầm tấm bản đồ ngó trước ngó sau, hai con mắt mở to tròn lên kinh ngạc nói: “Bản đồ, vẽ địa hình, ngôi nhà… không lẽ đây là…”
John gật đầu đáp: “Chính xác, nó là bản đồ vẽ địa hình bên trong biệt thự của Sagittarius.”
Yasuo vội hỏi: “Làm sao cậu có được cái này?”
John nhìn sang Jinx đang tận hưởng đám trang sức sáng lấp lánh mà nói: “Là cô ta đã giúp chúng ta.”
“Ha… ha… Tuyệt vời! Có thứ này mọi kế hoạch có thể thực hiện một cách đơn giản rồi!” – Yasuo cười nói tiếp: “Cậu biết không, nghe đâu lần này giải cứu Akali không phải chỉ riêng mỗi đám Shen và Zed không thôi đâu, hình như có cả đám người của quân cách mạng nữa, bọn họ đã trà trộn vào khắp các nơi trong Piltover này rồi.”
John trước đây đã dự đoán chuyện này hắn thở ra một hơi rồi nói: “Trước đây chỉ là phỏng đoán, nhưng xem ra chuyện này là sự thật 100% rồi. Họ còn nói với anh chuyện gì nữa không?”
Yasuo gật đầu và kể lại toàn bộ cuộc nói chuyện của anh ta và đám người Shen và Zed.
Giữa đêm khuya.
Nhân lúc Jinx và Yasuo đang ngủ say John đặt một lá thư trên bàn rồi ôm Razer phóng lên cao, triển khai bay ra ngoài Piltover.
Xung quanh mờ mịt, xung quanh không thấy người ở, trong vòng mấy trăm km chủ yếu là núi hoang đầm lớn, Piltover giống như một viên ngọc toả sáng, toạ lạc giữa đất trời.
Ngoài thành là rừng nguyên thuỷ liên miên không dứt, John tìm được một mảnh đất bằng phẳng cảnh sắc đẹp đẽ trên đỉnh một ngọn núi cao bèn hạ xuống.
Trên một ngọn núi hùng vĩ phía trước, một ngọn thác phát ra âm thanh đinh tai nhức óc như động đất, thẳng xuống ba ngàn mét, từ trên vách đá dựng đứng đổ thẳng xuống chân núi.
Ở ba hướng kia, núi xanh tươi tốt, tiếng dã thú gầm gừ bên tai không dứt, thỉnh thoảng lại có man thú thoáng hiện thân ảnh.
Thần sắc John rất nghiêm túc, quay lại bảo Razer: “Ta muốn tập luyện ở đây, đừng cho các loại thú đến gần, bảo vệ ta cho an toàn!”
Tiểu thú trắng muốt thờ ơ chớp chớp đôi mắt to rồi sau đó gật đầu, thân thể trắng như ngọc lưu tại mảnh đất trên đỉnh núi một cái tàn ảnh, đi xem xét hoàn cảnh chung quanh. Razer thông qua tâm linh thấu hiểu được sự lo lắng của hắn, nó không tức giận vì hắn đã làm mất giấc ngủ của bản thân mà ngược lại còn muốn giúp hắn hết mức có thể.
John buông lỏng để cho thân thể và tâm hồn đắm chìm trong một trạng thái kỳ ảo, hư vô mờ mịt khởi lên rất nhanh, phảng phất như dung nhập vào trong thiên nhiên, cùng ngọn núi hoà thành một thể.
Tiểu thú trắng muốt Razer xúc động chớp chớp đôi mắt to sáng ngời ra vẻ kỳ quái, thấy cây cối cỏ hoa bốn phía không ngừng rung động, rất nhiều sức mạnh phép thuật tự nhiên ẩn chứa trong cỏ cây xuất ra, phảng phất từng luồng ánh sáng màu xanh đang phiêu động.
Khu rừng thật sum xuê, khắp nơi đều là thảm thực vật tràn ngập vô cùng vô tận sức sống cỏ cây, từng luồng ánh sáng xanh biếc thật nhỏ bị John dẫn vào trong cơ thể, bừng bừng chuyển động. Thế nhưng đột nhiên từ tận sâu bên trong cơ thể của hắn một thứ gì đó vô cùng mạnh bẽ đầy ích kỉ đẩy ngược toàn bộ thứ năng lượng phép thuật tự nhiên kia ra bên ngoài không để hắn tiếp tục thu nhập vào bên trong.
Ánh mắt John bừng tỉnh hắn thở dài một hơi, vốn dĩ chỉ muốn thử cách luyện tập phép thuật lúc trước mình đã học được nhưng xem ra vẫn không thể nào áp dụng được như trước. Cơ thể này chỉ có thể sử dụng mỗi loại năng lượng hư không mà Sally đã trao.
Đôi mắt lại nhắm chặt, cơ thể hắn đứng yên trên đất, nhưng bỗng nhiên lại xuất hiện vô số các ảo ảnh của hắn ở khắp nơi trong bầu trời bắt đầu múa chân múa tay luyện các bài quyền đầy biến ảo.
Theo thời gian trôi qua, một mảng sương mù màu tím dày đặc lượn lờ chung quanh John.
Ánh trăng mông lung, chiếu rọi sáng tỏ, mặc dù xa xa thú kêu rống từng hồi thế nhưng John vẫn đứng yên như pho tượng. Giờ phút này trong lòng hắn là một mảng tĩnh lặng, Hư không năng lượng không ngừng hướng về trong tâm hải của hắn, làm cho sự giác ngộ của hắn càng thêm sâu sắc.
Lúc đầu hắn có cảm giác như có 3 thứ gì đó chống phá sự tập trung bên trong tâm thức nhưng sau một lúc thì cả ba thứ này biến mất, hư không năng lượng lại một lần nữa di chuyển khắp nơi trong cơ thể tăng cường gân cốt và thể lực của bản thân.
Không trung sáng chói, một vì sao xẹt ngang qua không trung, ngắn ngủi mà huyễn lệ, tâm của John tuỳ theo đó mà động, cảm giác đời người như giấc mộng, giống như vì sao băng, tính mạng tầm thường bất quá chỉ trăm năm, lúc đến vội vã, khi đi cũng là vội vã, so với thiên địa vũ trụ, thực sự là quá ngắn ngủi.
Vật đổi sao dời, xưa nay vẫn đều đặn trôi đi, ai còn nhớ được tính mạng ngắn ngủi kia, so sánh với trời đất vĩnh hằng, đó chỉ là từng đoạn kinh nghiệm thực sự quá nhỏ bé không đáng kể.
Nhưng, ngắn ngủi mà xinh đẹp, đời người như vì sao xẹt, cũng vì va chạm mà phát ra áng sáng chói lọi, chiếu rọi về một hướng xa xôi.
Những ảo ảnh đang chuyển động khắp nơi trên không trung bắt đầu trở nên vô cùng thực, quyền cước của bọn chúng đấm vào không khí gây nên những vụ nổ nhỏ làm chấn động không khí xung quanh.
Hai ngày nữa thôi, tại nơi này, sẽ xảy ra cuộc chiến khủng khiếp nhất và tàn khốc nhất, hắn đang gánh trên vai những trọng trách nặng nề nhất mà con người bình thường không thể nào hình dung nổi. Cuộc chiến ấy hắn không thể thất bại, vì bạn bè của hắn, vì những người hắn yêu thương, vì tất cả, vì Valoran, hắn không thể thất bại.
Tình thần của John như hòa hợp với mặt đất và bầu trời!
Dường như hắn có thể nghe được tiếng lòng của cây cối hoa cỏ, có thể hiểu được tiếng kêu của chim thú, có thể cảm ứng được cả nhịp đập của mặt đất rộng lớn. Hắn tựa hồ thực sự dung nhập vào trong thế giới của quang vinh và tươi tốt, đã hoá thành một chiếc lá, một đoá hoa, một thân cây, một ngọn núi. Hắn phảng phất đã ở tại chỗ này từ xưa đến nay.
Ánh trăng nhu hoà như sóng nước, làm cho cánh rừng như bao phủ một lớp lụa mỏng nhàn nhạt, John đứng trên đỉnh núi, nhìn lên bầu trời vô tận, hắn phảng phất xuyên qua cách trở của thời không, tiến nhập vào không trung vô tận kia.
Vậy là hai ngày với hắn đã trôi qua nhanh chóng như một cái chớp mắt.
Một tia nắng sớm, vẽ nên ánh bình minh.
Từng luồng sáng vàng chiếu rọi khắp cánh rừng nguyên thuỷ, mở ra sinh cơ vô hạn, vượn hú hổ gầm. Chim hót ve kêu, thế giới chân thật sinh động hiện lên trong mắt John, hắn đã hoàn hoàn tỉnh táo.
Ngửa mặt lên thét dài một tiếng, hắn cảm thấy cơ thể mình lúc này tràn đầy sức mạnh, hư không năng lượng không biết từ lúc nào đã tạo thành một chiếc áo giáp màu tím phủ lên toàn bộ cơ thể hắn, trông hắn lúc này không khác gì một chiến thần oai phong lẫm liệt.
“Đi thôi, chúng ta nên trở về Piltover, Razer… ngươi ham ăn, không chịu bảo vệ cho ta, không ngờ chạy đi tìm thú rừng.” John ôm Razer lên, mà Razer thì một chân đang ôm một cái đùi gà rừng nướng phưng phức, một chân thì cầm nhân sâm lâu năm.
“Ta thích! Có ta ở đây thì con nào dám lại.” – Razer kháng nghị.
“Hôm nay sẽ là ngày quan trọng đấy! Chúng ta mau quay về thôi.” – John triển khai bay về Piltover.
Để lại một bình luận