Phần 20
Nếu chỉ bàn về quy mô, Piltover này cũng không làm cho người ta phải kinh hoàng thất sắc đến như thế. Điều làm cho người ta kinh hãi chính là từ đầu đến cuối thành phố đều hoàn toàn bao phủ bởi một màu của công nghệ tân tiến, nhìn thôi ai ai cũng phải nghĩ rằng đây chính là thành phố của tương lai. Dưới ánh trời chiều chiếu xuống lại giống như gương, phản xạ ánh hào quang nhàn nhạt.
Có thể đây là lần đầu tiên Yasuo đến một thành phố lớn và đầy các công nghệ hiện đại nên anh ta có phần bị choáng ngợp, cái cổ không bao giờ yên một chỗ mà trái phải cứ xoay liên hồi. Bộ đồ trên người Yasuo cũng khiên rất nhiều người để ý đến, bởi trông nó khá là quê mùa đối với cách ăn mặt của những người đang đi lại trong thành phố.
Jinx đi trước dẫn đường, bước chân không nhanh không chậm dẫn hai người họ đi qua những con đường vắng, vòng vèo giữa những dãy nhà cao tầng.
John vội hỏi: “Gần đến chỗ của cô chưa?”
“Gần rồi!” – Jinx trả lời đầy cộc lốc.
Đi đến cuối con hẻm, John và Yasuo kinh ngạc bởi đây là con hẻm cụt không còn bất cứ con đường nào cả, Yasuo tức giận quát: “Cô giỡn với bọn ta sao?”
Jinx nheo mày tỏ ra bực tức nói: “Mấy người sao lại nóng vội như vậy!” – Nói xong cô dùng chân đạp mạnh vào tảng đá bên dưới, một tiếng cóc cách của động cơ vang lên, một cánh cửa dưới mặt đất nhanh chóng mở ra để lộ một chiếc cầu thang đá dẫn xuống bên dưới.
“Một con đường bí mật!” – John kinh ngạc.
“Đi!” – Jinx nhếch môi rồi đi thẳng xuống bên dưới, John và Yasuo nhìn nhau sau đó cũng đi theo.
Thang đá này không sâu lắm, thực tế hai người họ bước chừng mười mấy bước là chạm được mặt đất bên dưới, đây là một con đường hầm được xây dựng dưới lòng đất, không biết vì mục đích gì nhưng có vẻ nó đã bị bỏ lâu rồi.
“Con đường này dẫn chúng ta đi đâu?” – John thắc mắc hỏi.
Jinx chỉ tay về phía trước trả lời: “Nó sẽ đưa chúng ta vào bên trong tòa nhà trung tâm của Piltover, cũng là tòa nhà cao nhất, căn cứ của ta nằm trên đỉnh của tòa tháp. Khà khà… đấy là lý do vì sao không ai có thể tìm ra nơi ta ẩn nấp cả.”
“Cô cũng biết chọn lựa thật đấy” – John khen Jinx một câu khiến lỗ mũi của cô lập tức phồng to. Được người khác khen mình là điều gì đó khiến cô tỏ ra vô cùng hứng thú.
Cả ba nhanh chóng đi theo lối cầu thang bí mật do chính tay Jinx tự thiết kế, rất nhanh cả ba đã lên đến đỉnh tháp. Một căn phòng to lớn với đầy các cửa kính trong suốt hiện ra trước mặt bọn họ.
Yasuo kinh ngạc thốt lên: “Ở đây có nhiều cửa thật, cô ở chỗ này mà không bị phát hiện kể cũng lạ.”
“Ha… ha….” – Jinx nghe câu hỏi này của Yasuo thì ôm bụng cười lăn lốc trên sàn nhà, Yasuo khuôn mặt hơi đỏ khó chịu hỏi lại: “Sao cô cười?”
“Không có gì, không có gì. Bọn họ không dám lên đây vì ai ai cũng nghĩ ở chỗ này có ma.” – Jinx cười nói.
John nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ở bên dưới là thành phố Piltover rộng lớn, hắn nói: “Chắc chuyện ở đây có ma là do cô đồn ra nhỉ?”
“Khì khì…” Jinx gật gù không phủ nhận. Cô tiến lại chỗ cửa sổ, một chân đặt lên ban công và nói: “Tôi chỉ hứa dẫn các anh đến đây thôi, các anh không có quyền kiểm soát tôi. Muốn đi đâu thì đi… tôi đi chơi đây…”
John nhếch môi nói: “Tất nhiên bọn tôi không có quyền kiểm soát cô nhưng cô cũng biết một số chuyện không nên biết, chỉ cần cô để lộ ra thì không cần biết là ở bất cứ đâu trong Piltover này cô sẽ không yên đâu.” – Giọng điệu của hắn có chút hù dọa hơn là khuyên bảo.
Jinx liếc mắt nhìn hắn một cái, không biết cô đang nghĩ gì, nhưng ngay sau đó cô ta phóng người nhảy thẳng xuống bên dưới. Chỗ này cách mặt đất bên dưới cũng phải 70 – 80 mét vậy mà cô ta vẫn dám nhảy.
“Bùm” – Cây súng trên vai bỗng chốc hóa thành một chiếc tên lửa đẩy ngược cả cơ thể của cô ta bay lên bầu trời, hướng thẳng về phía đông của thành phố.
Thấy được những chuyện thế này Yasuo lắc đầu ca thán: “Đúng thực là không có gì để tả nổi. Những chuyện thế này ở Ionia không bao giờ có được.”
“Ha… ha…” – John cười đầy sảng khoái rồi đáp: “Ở đây vẫn còn nhiều thứ sẽ khiến anh ngạc nhiên lắm. Yasuo, ta nghĩ anh nên kiếm một bộ đồ khác đi thì hơn. Mặc bộ đồ này ra đường người ta sẽ chú ý vào anh nhiều lắm đấy.”
“Cậu nói cũng đúng, lúc nãy trên đường có rất nhiều người để ý đến ta.” – Yasuo gật đầu.
John nhìn sang Razer đang đùa giỡn với đống người máy hình khỉ của Jinx đặt trên bàn rồi nói: “Razer, ở lại đây với Yasuo, ta ra ngoài thám thính tình hình một chút.”
Razer có vẻ rất thích thú với đám đồ chơi ấy nên không chút bận tâm lời nói của John. Hắn cũng không thích nói nhiều, lập tức rời khỏi tòa nhà trung tâm thành phố, cảnh đường xá tấp nập xe người qua lại khiến hắn không khỏi nhớ về những chuyện xưa kia. Một thời quẩy tung Piltover khiến cả thành phố không yên, quả thật cứ mỗi lúc nhớ đến cảnh ấy hắn lại không thể nhịn cười.
Đường phố được trang trí vô cùng bắt mắt có lẽ là vì sự kiện sắp đến.
John vừa đi vừa nghĩ: “Không biết Akali hiện tại ở đâu nhỉ? Còn đám người Shen và Zed nữa, chắc chắn họ đã đến đây nhưng không biết ở đâu cả.”
“Mau lên! Mau lên!” – Bất chợt từ phía trước có rất nhiều người dân tỏ ra vội vã, họ chạy thật nhanh về phía sau lưng của John, cảm thấy kì lạ hắn nhanh chóng giữ lại một người và hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Người dân được John giữ lại lập tức đáp: “Đoàn người của Demacia, Noxus đã đến rồi.”
Chỉ nhiêu đó thôi là đã hiểu, cả hai đoàn người đại diện cho cả 1 quốc gia đang tiến đến Piltover, chắc chắn sẽ gây không ít náo nhiệt. Lý do đơn giản, thứ nhất Noxus và Piltover vốn dĩ trước nay không mấy thân thiện với nhau, lần này các đại diện cấp cao của quốc gian này đến Noxus sẽ gây rất nhiều sự chú ý. Thứ hai là về phía Demacia, ai mà không biết chuyện quốc gia này vừa xảy ra nội chiến, uy tín và danh dự của họ so với các quốc gia khác sẽ bị ảnh hưởng ít nhiều. Thứ 3 là mâu thuẫn truyền kiếp giữa Noxus và Demacia, lần này cả hai cùng có mặt tại đây không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
John cũng mau chóng đi theo đám đông tiến về cổng phía Tây của thành phố. Đoàn người của Noxus bao gồm: Swain, Darius, Draven và Riven. Ngoài ra sau lưng họ là gần 30 lính tinh nhuệ được đào tạo bài bản có thể một chấp 5, kẻ nào kẻ nấy mặt mày vô cùng đáng sợ, đúng kiểu của Noxus.
Ngược lại với bên kia là đoàn người của Demacia, dẫn đầu là Xin Zhao, Garen, Lux và Fiora những người họ dẫn theo đều là những chiến binh tinh tú nhất trong binh đoàn thép. Khuôn mặt của Xin Zhao đầy vẻ bình tĩnh khi nhìn bên cạnh là đoàn người của Noxus.
Cả hai đoàn người Noxus và Demacia cùng đi chung trên một con đường, từ hai đoàn người kia ẩn ẩn hiện hiện hai luồng khí căng thẳng bao trùm theo những bước chân họ đi qua.
Darius nhếch môi cười nói: “Đã lâu rồi không gặp, Tể tướng Xin Zhao! Không biết hoàng đế của các người đâu rồi?”
Xin Zhao vẫn giữ được vẻ mặt lạnh lùng của mình trả lời: “Cảm ơn sự quan tâm của ngài, hiện tại Hoàng đế của chúng tôi đang bận lo chuyện của quốc gia nên không thể có mặt.”
“Em nghĩ cậu ta sẽ có mặt ở đây không?” – Garen xoay nhìn Lux và hỏi.
“Có thể!” – Lux gật đầu rồi nói tiếp: “Max đã nói rằng anh ấy có khả năng sẽ xuất hiện ở đây mà thôi, tuy nhiên anh chắc hiểu rõ mục đích của chúng ta đến đây rồi chứ?”
“Tất nhiên là không quên!” – Garen đáp lại.
“Dừng lại!” – Một cô gái với thân hình cao lớn, đôi tay mang một bao găng tay bằng sắt, đôi mắt sắc lạnh nhìn về hai đoàn người trước mặt và nói: “Người của Noxus và Demacia hãy đi theo tôi. Tôi sẽ dẫn mọi người về khách sạn nghỉ ngơi.”
“Làm phiền cô rồi Vi!” – Xin Zhao cười nhẹ nhìn cô gái trước mặt và nói.
Vi – Người đứng đầu đội cảnh binh Piltover, là một trong những sĩ quan ưu tú nhất của thành phố mà ai ai cũng ngưỡng mộ, mặc dù trước mặt cô đều là những kẻ đứng đầu của cả 1 quốc gia nhưng có thể thấy cô không tỏ ra chút gì sợ hãi hay dè chừng.
“Đội trưởng!” – Bỗng nhiên một người lính chạy từ bên ngoài vào nói gì đó vào tai của cô khiến đôi chân mày lập tức nhíu lại. Vi nhìn Xin Zhao và Darius nói: “Thật xin lỗi! Tôi có việc bận cần đi giải quyết, người của tôi sẽ dẫn mọi người về khách sạn nghỉ ngơi.”
Swain đáp: “Nếu có công việc thì cứ đi, đường lối trong thành phố này bọn ta đều biết rõ cả.”
Vi gật đầu rồi xoay người rời đi nhanh chóng, một đám lính cảnh binh với trang bị đầy đủ các loại vũ khí cũng nhanh chóng bám theo sau.
John đứng giữa đám người bên đường quan sát hết toàn bộ sự việc, suy nghĩ một lúc rồi cũng nhanh chóng đi theo Vi để xem có việc gì khiến cô ta phải từ bỏ cả việc hộ tống hai đoàn người của hai đại đế quốc để rời đi như vậy.
John đi theo đám người của Vi hướng về phía Đông thành phố.
Lúc đi qua con đường bao quanh con sông trong thành phố hắn thấy có năm sáu người đang vội vã lật đật chạy lên cầu vượt giữa sông.
Hắn chặn một người lại hỏi: “Có chuyện gì thế ?”
Người đó nói”Ở phía đông thành phố, con điên ấy lại xuất hiện, lần này là đi cướp tiệm kim hoàng.”
“Cái gì?” – John kinh ngạc há hốc mồm, không hiểu sao khi nghe người kia nói 2 chữ: “Con điên” thì hắn lại liên tưởng ngay đến cô gái tên Jinx hắn vừa biết.
Người đó dáng vẻ cũng rất kinh hãi, nói xong vội chạy đi.
Trên đường John cũng gặp mấy người đã gặp phải ‘Con điên’, nhìn những người đó trông rất thảm thương, toàn thân cháy đen thui vừa nhìn đã biết đó là do bị boom lửa hoặc đạn pháo gây ra.
“Cô ta thật là ngông cuồng mà, ngang nhiên quậy phá ngay tại thành phố được xem là kĩ luật nhất Valoran.” – John liên tục giật mình kinh hãi với những gì đang xảy ra trước mắt mình.
Đến phía đông thành phố, những tiếng boom nổ, khói đen nhanh chóng đập vào mắt của hắn, một cô gái với hai bím tóc xanh dài đến tận eo ngang nhiên cưỡi trên một chiếc tên lửa có thể điều khiển lượn vòng vòng trên trời, điệu cười quái dị không lẫn vào đâu được cứ vang lên khiến người dân bên dưới nổi cả da gà.
“Cướp đây! Cướp đây! Hãy mau giao nôp tiền bạc ra đây, thứ càng quý càng tốt… hú hú…” – Jinx nói đầy rõ ràng cho những người bên dưới nghe.
Ở dưới mặt đất, mọi người run sợ lập cập, lôi hết tiền bạc đặt xuống đất, như thể đang gặp ma quỷ muốn mau chóng trốn thoát. Có lẽ ai ai trong cái thành phố này cũng biết tính cách điên điên khùng khùng của Jinx, trước đây có vài kẻ từng làm trái ý của cô ta và sau đó nhanh chóng ăn vài quả boom cay vào mặt, sống không bằng chết, cho nên bây giờ không ai dám làm trái cả.
John cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, đây là lần đầu tiên hắn thấy một tên ăn cướp mà lại công khai đi ăn cướp giữa thành phố thế này, đã thế còn hù cho đám dân thành phố này sợ hãi nữa chứ.
“Jinx, chịu trói đi, cô không trốn được đâu!” – Vi nhanh chóng xuất hiện chỉ thẳng tay về phía Jinx mà hét lớn.
“Khà khà… cảnh binh Vi, đến rồi à? Sao chị đến chậm thế… hắc hắc….” – Jinx không hề tỏ ra sợ hãi mà ngược lại còn trêu chọc Vi.
“Chị? Hai người này là chị em à?” – John giật mình lần nữa.
Jinx sử dụng một loại súng có tính năng không khác gì một cái máy hút bụi, nhanh chóng hút toàn bộ các vật dụng quý giá trên mặt đất cho vào túi rồi nhìn Vi và nói: “Chị Vi này, sau này muốn ngăn chặn ta thì cố gắng xuất hiện sớm sớm chút… ta đi nhé.” – Nói xong Jinx lái chiếc tên lửa hình cá mập của mình định rời đi, nhưng Vi đâu đơn giản để một kẻ đã phạm tội trốn thoát được chứ, từ cánh tay sắt một cây súng laze được thiết kế đặc biệt trồi ra bắn thẳng vào chiếc tên lửa mà Jinx đang lái.
“Bùm” – Chiếc tên lửa nổ tung hất văng Jinx rơi xuống mặt đất.
“Ui choa! Đau!” – Jinx xoa xoa lưng của mình mà rên, cô nhìn Vi với con mắt bực tức nói: “Sao bà chị ra tay nặng vậy? Lỡ gãy lưng thì sao?”
“Jinx, cô… vẫn còn ăn cướp à ? Đến bao giờ mới chịu dừng mấy chuyện này lại?” – Vi bực mình nhìn Jinx phía trước mặt và nói. Đám cảnh binh xung quanh cũng nhanh chóng bao vây lấy cô.
“Lần này cô ta bị bắt thật rồi!”
“Thật tuyệt vời!” – Đám dân chúng xung quanh bàn tán.
Jinx cảm thấy mình đã bị dồn vào chân tường, cô không nghĩ rằng Vi lại có thứ súng Laze chết tiệt kia, đột nhiên ánh mắt tinh ranh kia phát hiện John đang đứng trong đám đông, hai con người xoay 360 độ, một nụ cười gian trá hiện ra.
“Hu… hu… Chị Vi tha cho, em làm như vậy từ trước đến giờ đều là do có kẻ sai khiến… hu hu…” – Jinx quỳ xuống giả vờ khóc lóc. Mà nói thật, với cái khả năng đóng kịch này cô ta xứng đáng nhận giải Oscar chứ chả chơi, nước mắt không biết từ đâu chảy đầm đìa trên mặt.
Vi nheo mắt, cô cảm thấy hơi chút hoang mang, trước giờ truy bắt Jinx chưa bao giờ thấy cô ta khóc lóc như vậy, nhìn cũng có chút thành thật, Vi vội hỏi: “Điều này là thật?”
Jinx gật đầu vừa khóc lóc vừa nói: “Là thật, hắn ta sai khiến em đi ăn cướp và đánh boom thành phố… chị Vi nếu em chỉ hắn, chị sẽ tha cho em chứ?”
Vi suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nếu chỉ ra hắn ta, thì tội của cô sẽ giảm nhẹ.”
“Hắn kìa!” – Jinx không chút ngần ngại chỉ thẳng vào cái mặt John đang đứng, đám người xung quanh lập tức phân chia thành hai hướng tránh xa John 5 bước với vẻ mặt đầy sợ hãi.
“Bà nội cha nó! Cô ta chơi mình!” – John giờ mới biết mình đã bị Jinx chơi vào mặt, oán hận không thôi.
Vi nhìn John thật kĩ, hai con mắt nheo lại, cô lập tức ra lệnh: “Bao vây lấy hắn. !”
Để lại một bình luận