Phần 22
John kinh ngạc nhìn Jinx hỏi lại một lần nữa: “Cô thực sự muốn đi ăn trộm ở biệt thự của Sagittarius?”
Jinx gật đầu rồi đi một vòng quanh người John nhìn gì đó rồi cười cười nói: “Ta cảm thấy lạ nha, anh hình như có hứng thú với đám hộ vệ ấy. Này… nói nghe coi, nó có liên quan gì đến cái chuyện tên Scorpio ấy không?”
“Bụp” – John lập tức đẩy Jinx vào bờ tường cạnh đó, khuôn mặt hắn áp sát gần khuôn mặt của cô ta, ánh mắt hung dữ nói: “Ta khuyên cô nên quên chuyện đó đi, tốt nhất là quên luôn đi, nó chỉ làm hại cô mà thôi.”
“Hì… gần quá đấy!” – Jinx nhe răng cười nói. John lúc này mới chịu buông tay thả cô xuống, hắn hỏi: “Khi nào đột nhập?”
Jinx suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Hai ngày nữa là ở đấy tổ chức tiệc, quân đội sẽ canh phòng cẩn trọng lắm, với lại toàn mấy gã bự con xuất hiện nên sẽ rất khó khăn. Tốt nhất là tối nay làm luôn đi.”
“Được!” – John lập tức gật đầu, hắn đến đây không ngoài mục đích muốn giải cứu Akali, bây giờ nghe chuyện Jinx muốn đột nhập vào bên trong biệt thự của Sagittarius chính là cơ hội không gì tốt hơn. Sau những sự việc đã chứng kiến hắn có thể tin tưởng cô nàng này là một chuyên gia trong các vụ trộm cắp và quậy phá.
John và Jinx sau đó đi qua các con đường bí mật, ghé vài cửa hiệu nhỏ để mua một ít trang phục và thức ăn rồi về thẳng tòa nhà trung tâm.
John kể lại toàn bộ sự việc mà hắn trải qua lúc đi ra bên ngoài lại cho Yasuo nghe, lúc đầu anh ta rất tức giận chuyện Jinx dám đổ tội cho John rồi xíu chút nữa là làm hỏng đại sự, nhưng khi nghe đến việc John cần cô ta để đột nhập vào bên trong tòa biệt thự để nghe ngóng tình hình thì Yasuo buộc phải kiềm chế lại bản thân.
Vì việc đột nhập là việc bí mật và không nên đi quá nhiều người cho nên John quyết định tối nay chỉ có hắn và Jinx tiến vào bên trong biệt thự. Còn Yasuo dẫn theo Razer, truy tìm tung tích của đám người Shen ở Piltover này, bàn với họ kế hoạch giải cứu Akali thế nào trong 2 ngày tới.
Mọi kế hoạch đã được định sẵn, tối hôm đó tất cả lập tức tiến hành.
Bóng đêm càng lúc càng đậm hơn, bao phủ khắp tất cả mọi ngõ ngách. Đúng lúc này, hai bóng người mờ nhạt nhẹ nhàng đến gần một tòa biệt thự to lớn sang trọng ở một góc phía Nam thành phố.
Mặc dù ở đây xung quanh đều dày đặc các cảnh binh đi tuần và không ít trong số đó là những cảnh binh được rèn luyện chuyên nghiệp, nhưng hai bóng người đó dường như một bóng ma ảo ảo hoàn toàn hòa lẫn vào trong màn đêm đen sẫm.
Suốt dọc đường không hề có kẻ nào phát hiện ra tung tích của cả hai.
Quanh biệt thự có mười hai cái cửa đi vào. Tại mỗi cửa đều có bốn tên cảnh binh canh gác. Tên nào tên nấy vác vũ khí đầy mình, khuôn mặt lạnh lẽo như tảng băng, hiển nhiên đều là những kẻ được rèn luyện trong gian khổ mà ra.
Cơ bản mỗi cửa đều có một gã làm chỉ huy quản lý mọi việc tại nơi đó. Ngoài ra ở trên hai trụ mỗi cổng đều được trang bị các thiết bị tối tân và hiện đại nhất để chống các cuộc xâm nhập bí mật, Piltover vẫn không hỗ danh là thành phố của khoa học, bất cứ thứ gì cũng có sự hỗ trợ từ những món máy móc tiên tiến nhất.
Hai cái bóng đen ẩn núp bên ngoài tòa biệt thự chính là John và Jinx. Hắn ngửa đầu lên, liếc mắt nhìn tòa biệt thự, trong đôi mắt lóe lên một tia sáng bí ẩn. Mặc dù trong lòng đang hết sức lo lắng nhưng đã quyết định như thế thì hắn sẽ không bỏ dở giữa chừng.
Hắn nhìn sang Jinx và hỏi nhỏ: “Ở đây canh phòng nghiêm ngặt như vậy làm cách nào để độp nhập vào bên trong?”
Jinx nhe răng rút từ trong túi ra hai lọ thuốc màu đỏ đưa cho hắn một lọ và nói: “Chúng ta sử dụng thứ này, uống một nửa thôi, còn một nửa là dùng khi thoát ra bên ngoài.
John cầm lấy lọ thuốc khó hiểu hỏi: “Nó là thứ gì vậy?”
Jinx lại nhe răng ra và nói: “Là một loại thuốc cấm ta lén mua được từ bọn thương nhân ở chợ đen đấy. Uống vào sẽ khiến cơ thể teo nhỏ lại như một con kiến vậy, thấy hay không, há há…” – Cô ta có vẻ vô cùng hứng thú với loại thuốc này.
Mới đầu nghe John cũng hết sức kinh hãi, hắn tự nhận kiến thức của mình vẫn còn quá nông cạn, một thứ thuốc như thế này có tồn tại trên đời mà hắn không hề hay biết.
Jinx hít một hơi thật sâu, cô uống một nửa lọ thuốc vào. Ngay lập tức, thân thể của cô từ từ nhỏ lại một chút. Quả thật là kì diệu, không ngờ loại thuốc này lại khiến con người biến thành nhỏ như một con kiến như vậy.
John cũng đánh liều lập tức uống thứ thuốc đó vào người, cảm giác đầu tiên chính là ‘ngứa’, toàn bộ cơ thể hắn ngứa một cách kinh khủng, kế tiếp đó là cái cảm giác như bị điện giật, các khớp xương bắt đầu kêu lên vài tiếng rắc rắc, do bắt đầu co nhúm lại, xướng rút lại như một cái lò xo. Cả cơ thể cao lớn bỗng chống hóa thành nhỏ xíu như con kiến, hắn đưa con mắt kinh ngạc nhìn cơ thể mình rồi nhìn Jinx.
Jinx cười ha hả đáp: “Kinh ngạc hả, thứ thuốc này hay lắm nhá, nhờ nó mà ta thực hiện thành công trót lọt rất nhiều vụ cướp đấy. Tuy nhiên nó chỉ tác dụng trong vòng 15 phút thôi, nhanh chóng đột nhập vào bên trong đi.”
Điều đặc biệt hơn nữa chính là bộ quần áo hắn và Jinx đang mặc trên người, đây là những bộ quần áo đặc chế. Mặc dù vóc người của hắn đã nhỏ đi một chút nhưng nó vẫn hoàn toàn ôm khít và biến đổi theo cơ thể. Giờ thì hắn đã hiểu vì sao lúc chiều Jinx cứ nằng nặc đòi vào một quán quần áo trông rất tồi tàn để mua cho được hai bộ quần áo này, hóa ra đấy là một quán quần áo trá hình, chủ yếu bán các sản phẩm bị cấm ở Piltover.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, John, Jinx tự tin bây giờ chỉ có quỷ mới có thể nhận ra mình mà thôi.
Cả hai nhẹ nhàng di chuyển thật nhanh xuyên qua 4 tên cảnh binh canh gác, hai cái máy dò tìm đặt trên hai chiếc trụ kia mặc dù rất hiện đại nhưng vẫn không thể nào phát hiện được hai ‘sinh vật’ bé như con kiến kia tiến qua cổng một cách đơn giản.
Tuy nhiên khi cả hai mới vừa bước qua cảnh cổng thì lập tức sắc mặt của họ biến đổi hoàn toàn, có vẻ Jinx chưa bao giờ luyện phép thuật nên không biết, nhưng John là người từng trải hắn hoàn toàn hiểu được, xung quanh khu vườn này đang được bao phủ bởi một tầng năng lượng phép thuật có lực khống chế cực cao, chỉ cần sơ sẩy một chút là lập tức bị tầng năng lượng này áp chế.
Jinx biến sắc nhìn John và nói: “Chuyện gì thế? Sao ta cảm thấy cơ thể vô cùng nặng nề!”
John gật đầu giải thích: “Trong khu vườn này như có một thứ lực lượng thần bí, mang tính bài trừ rất lớn. Năng lượng đó không có tính công kích nhưng khi phản ứng quá mức nó sẽ gây ảnh hưởng lớn đến chúng ta và chúng ta sẽ bị phát hiện.”
Jinx lo lắng hỏi: “Vậy phải làm sao? Ta trước giờ chưa từng gặp chuyện này.” – Jinx hoàn toàn không có kinh nghiệm trong việc đối phó với đám năng lượng phép thuật này nên vô cùng lo sợ.
John bình tĩnh nhìn quanh, thấy trong khu vườn này mặc dù được năng lượng phép thuật bao phủ nhưng đám cảnh binh đi tuần vẫn có thể di chuyển một cách rất nhẹ nhàng như không có chuyện gì. Hắn lập tức nghi ngờ rằng trên người của bọn chúng sẽ có một loại công cụ nào đó giúp bọn chúng có thể chống lại thứ sức mạnh phép thuật đang tồn tại xung quanh.
Nhíu mày, biến cố này đã làm rối loạn toàn bộ kế hoạch của hắn.
Hắn nhìn về phía cửa đi vào. Đám cảnh binh canh gác ở đây cơ bản là không hề phát hiện ra thứ gì xung quanh. Mà có lẽ cũng chỉ có người ăn gan hùm mới dám lẻn vào trong biệt thự.
John nhìn Jinx sau đó nắm lấy tay cô, một lớp màng năng lượng phép thuật lập tức bao phủ cơ thể của cả hai vào bên trong, lớp màng năng lượng này không phải thứ gì khác chính là thứ năng lượng hư không mà lúc trước Sally đã trao cho hắn. Từ sau cái chuyện đó hắn cũng đã suy nghĩ rất nhiều, hắn hoàn toàn chưa có câu trả lời chính xác về cơ thể của bản thân, rõ ràng hắn đã mất đi toàn bộ khả năng sử dụng phép thuật, nhưng bây giờ lại có thể sử dụng nó. Hắn đã thử đưa ra giả thuyết rằng sau sự việc đại chiến giữa các thứ năng lượng trong cơ thể và việc chiếm đoạt cơ thể từ ba thanh kiếm trong tam hợp kiếm đã khiến cho cơ thể hắn biển đổi, nhưng nếu như vậy thì tại sao lúc đấu với Pantheon hắn lại không thể sử dụng được một chút sức mạnh nào? Quá kì lạ và quá khó hiểu, hắn không thể nào giải thích được.
Sau khi Jinx được John phủ lên bên ngoài một lớp năng lượng màu tím thì cơ thể của cô nhanh chóng trở về trạng thái như bình thường, cô ta kinh ngạc ngoáy nhìn hắn cười vài tiếng rồi nói: “Đi thôi, đột nhập kiếm thứ gì quý giá, ta sẽ chia anh nhiều hơn một chút, 7 – 3 nhé, ta bảy anh ba.”
“Phụt” – John muốn hộc máu với cô nàng này, mới vừa rồi còn tỏ ra sợ hãi mà sao lúc này tỉnh vậy? Còn đủ thời gian để bàn chuyện chia chác sao?
John vội nói: “Đừng tốn thời gian, sắp hết thời gian biến hình rồi!”
Jinx gật đầu vài cái rồi dẫn hắn tiến về phía trước, cứ như cô ta đã có sự chuẩn bị mọi đường đi nước bước từ trước vậy.
Xung quanh biệt thự là một khoảng đất trống trải. Xung quanh đó được trồng rất nhiều loại cây cỏ quý hiếm. Ngoại trừ mười hai con đường lớn dẫn vào, tất cả những khoảng đất còn lại đều được phủ kín bởi các loại cây cối.
Đó cũng là nguyên nhân mà John, Jinx có thể dễ dàng tiến vào sâu bên trong mà không có người nào phát hiện.
Sau khi vượt qua đám cây cối rậm rạp, John và Jinx lặng lẽ nhìn chung quanh. Trong đầu hắn có chút do dự, không quyết. Nếu lọt vào trong đó mà bị phát hiện thì chắc chắn hắn chẳng có đường để mà lui.
“Phù phù” – Cơ thể của cả hai bắt đầu có những biến đổi, John thất sắc nhìn Jinx và nói: “Không hay rồi, thuốc bắt đầu hết tác dụng.”
Jinx lập tức nói: “Trốn vào trong đám bụi cây đằng kia.”
Cơ thể của cả hai nhanh chóng trở lại như lúc ban đầu, Jinx tỏ ra khó chịu nói: “Không ngờ lại hết công dụng nhanh như vậy, chắc mua phải loại gần hết hạn. Hừ để ta gặp lại bọn thương nhân ấy chắc chắn sẽ không tha cho tên nào!”
John chỉ cười nhẹ một tiếng rồi đáp: “Đừng nghĩ ngợi nữa, có phải vào bên trong kia là chúng ta ta có thể đột nhập vào biệt thự ?” – John chỉ về phía cái cổng nhỏ có hai người canh gác, hắn phải thừa nhận rằng nơi này của gã Sagittarius ấy được canh phòng cẩn mật đến khủng khiếp.
Jinx gật đầu rút từ túi áo ra một tấm bản đồ tự vẽ bảo: “Qua cánh cửa ấy, đi theo lối đường gạch đá hai mươi bước chân, rẽ trái ở ngã tư đường, rồi đi thẳng sẽ đến căn phòng chứa các báu vật.”
John kinh ngạc nhìn tấm bản đồ nói: “Cô lấy thứ này ở đâu ra vậy?”
Jinx nhe răng cười kì dị nhưng không nói cho hắn biết. Thôi thì đành vậy, cô nàng này một khi đã muốn dấu thì có kiếm cách nào cũng không khiến cho cô ta mở miệng ra được. Tiến vào sâu bên trong một chút nữa, cả hai tiếp tục quan sát động tĩnh xung quanh, cơ thể của cả hai giờ đã trở lại như trước cho nên không dám quá manh động.
Chừng 10 phút sau quan sát, John nhận ra rằng cứ cách 5 phút thì lại có một đợt lính tuần tra đi ngang qua cánh cổng phía trước mặt, xem ra để lọt vào sâu bên trong kia không chút đơn giản.
Jinx khuôn mặt đầy vẻ khó chịu nói: “Sao bọn chúng đông thế. Đột nhập bằng cách nào?”
John trêu đùa: “Ta nghĩ cô biết cách chứ. Chuẩn bị kĩ thế kia mà!”
Jinx làm mặt khó chịu nhìn vào tấm bản đồ đáp: “Trong này đâu có ghi có bao nhiêu gã canh gác đâu.”
“Các người chờ ta một chút, ta đi vệ sinh!” – Đột nhiên lúc này không biết ở đâu một gã cảnh banh lăng xăng chạy đến chỗ bụi cỏ mà John và Jinx đang ẩn nấp, hắn ta tiến lại gần bụi cỏ, tụt quần xuống, sắp giải quyết chuyện riêng tư thì ngay lập tức bị Jinx lao đến đánh mạnh một phát vào đầu và bất tỉnh.
“Định tiểu vào mặt ta à!” – Jinx nhếch mũi tức giận nói.
John nhìn gã cảnh binh bị Jinx đánh bất tỉnh lập tức nảy sinh ra một ý tưởng rất hay, xoay đầu nói gì đó vào tai của Jinx chỉ thấy khuôn mặt của cô ta trở nên tươi roi rói, một nụ cười có phần tinh nghịch hiện lên.
“Yên tâm, cứ để ta lo!” – Jinx nói xong thì xoay người rời đi. John ở lại đây bắt đầu quậy lên khuôn mặt của gã cảnh binh kia, hắn lấy đất bôi bẩn khuôn mặt hắn biến gã cảnh binh thành một gã trông vô cùng tội nghiệp.
Rất nhanh Jinx đã quay trở lại, trên tay cô ta lúc này cầm theo một cái túi, ở bên trong có rất nhiều thứ gì đó đang nhúc nhích.
Sau đó John ném cái thân thể của gã cảnh binh bị bất tỉnh ra phía trước mặt hai gã canh cửa. Hai gã cảnh binh quái lạ nhìn nhau, vũ khí trên tay thủ sẵn để có thể giao chiến bất cứ lúc nào.
“Xem thử hắn ta bị gì vậy?” – Gã cảnh binh bên trái nói.
“Hắn ta mặc đồ giống chúng ta…” – Gã cảnh binh bên phải tiến lại, đẩy cơ thể của cái gã nằm trên mặt đất ngửa ra, đập vào mắt của hắn lúc này là một khuôn mặt đen đên với đầy các vết thâm.
“Chít chít chít” – Ngay sau đó từ chỗ bụi cỏ John và Jinx đang ẩn nấp, cả hai lập tức thả ra cả đống chuột từ trong chiếc bao mà Jinx đem đến ra, lũ chuột vô tư chạy qua chạy lại trước mặt hai gã cảnh binh. Gã cảnh binh bên trái nhìn lũ chuột, sau đó lại nhìn tên đang nằm trên mặt đất, khuôn mặt gã tái mét, một cục nước bọt nuốt xuống cái ực, lắp bắp nói: “Khuôn mặt thâm đen, chuột xuất hiện cả đàn… có khi nào…”
“Mẹ ơi! Là dịch hạch, dịch hạch quay trở lại rồi, mau lên… mau báo lại cho những người khác biết.” – Cả hai sợ hãi đến nỗi mặt không còn tí máu lập tức bỏ chạy, cái tên dịch hạch đã không còn quá xa lạ gì với người dân Piltover, còn nhớ trong quá khứ thứ bệnh này đã từng cướp đi sinh mạng của cả ngàn người ở thành phố này.
“Thành công rồi! Anh thật là tài, ta khâm phục!” – Jinx nhảy ra khỏi đám bụi cỏ cười sung sướng.
John khẩn trương nói: “Đừng ồn ào, đem cái thân thể này dấu lại vào bụi, còn chúng ta mau chóng đột nhập vào bên trong.”
Đi theo những gì Jinx đã chỉ dẫn, cả hai nhanh chóng tiến đến trước một căn phòng lớn mà theo cô đấy chính là nơi cất dấu báu vật. Tuy nhiên mục đích của hắn đến đây không phải đơn giản chỉ là muốn ăn trộm ăn cướp mà chính là thám thính xem Akali hiện tại đang ở đâu hoặc ít nhất là những điểm đột nhập để có thể nói lại cho đám người Shen và Zed biết.
“À há.. đây rồi!” – Jinx với kinh nghiệm trộm cắp chuyên nghiệp nhanh chóng tìm ra chỗ cất dấu số châu báu. Ngay khi cô ta xoay người định nói với John là mình tìm được rồi thì đã không thấy hắn ở trong phòng.
Lúc này sắc mặt Jinx có chút khó coi nhưng cô tự nói với bản thân mình: “Hừ, để lại ta một mình ở đây thì ta tự ra, số châu báu này ta lấy hết!” – Nói xong cô nàng tham lam hốt sạch toàn bộ số châu báu.
Trở lại với John, sau khi đột nhập thành công vào biệt thự của Sagittarius hắn bí mật đi tìm hiểu địa hình xung quanh, nơi này rất rộng lại được trang bị các loại vật dụng tân tiến nhất để chống trộm cho nên hắn phải cẩn thận vô cùng.
“Rốt cuộc Akali có phải bị giam ở trong này hay không nhỉ?” – John vừa đi vừa lẩm bẩm.
“Bịch Bịch Bịch” – Tiếng bước chân vang lên ngày một lớn khiến hắn giật nảy mình, nhanh chóng tìm một chỗ đến ẩn nấp.
Hai bóng người bước ngang qua chỗ hắn trốn, một gã nửa người nửa ngựa, một gã thì rất anh tuấn, mái tóc vàng cùng với ánh mắt sắc bén khiến cho ai ai cũng phải có chút gì đó e dè.
“Hai kẻ kia, một gã chắc chắn là Sagittarius còn gã còn lại là ai?” – John lẩm bẩm.
“Hãy chuẩn bị mọi chuyện thật chu đáo, lần này đích thân ngày Ralaw sẽ xuất hiện…” – John sửng sốt với những gì mình nghe được.
Để lại một bình luận