Phần 3
Đột nhiên tiếng la thất thanh của Gnar vang lên khiến hai vị trưởng lão ở bên ngoài kinh ngạc, cả hai đồng thanh hỏi: “Gnar, có chuyện gì vậy?”
Chỉ thấy sắc mặc Gnar lúc này đầy vẻ hoảng hốt, nó lập tức nhảy xuống dưới đất, cả người run lên bần bật.
“Ầm” – Sau khi ổn định lại được trận pháp, hai vị trưởng lão lập tức tiến vào bên trong, đến cạnh Gnar hỏi: “Gnar, rốt cuộc ngươi bị làm sao vậy? Tự dưng lại hét toán lên.”
Gương mặt đáng yêu thường ngày của nó giờ đã đổi thành một vẻ mặt sửng sốt, cánh tay nhỏ bé chỉ về phía John mà nói: “Người này, ta đã gặp.”
“Đã gặp!” – Cả hai vị trưởng lão nhìn nhau, đều thầm kêu không hay, bọn họ nhanh chóng truyền âm để trao đổi: “Không tốt rồi, có khi nào nó biết gương mặt của cậu ta giống chúa tể hư không không?”
“Tôi cũng không chắc, rõ ràng nó bảo rằng nó mới thức tỉnh lại cách đây không lâu, chuyện 10 năm về trước đang lý nó không thể biết.”
“Thế tại sao nó lại tỏ ra sợ hãi đến như vậy?”
Cả hai vị trưởng lão đều thầm hiểu rằng nếu chuyện này mà truyền ra ngoài nhất định sẽ đem theo rất nhiều rắc rối, đặc biệt là chuyện này lại rơi vào miệng của thằng nhóc chuyên quậy quá Gnar này, cho nên dù bằng cách nào hai người họ phải nghĩ cách bịt miệng nó lại.
Một vị trưởng lão vội hỏi: “Gnar ngươi quen biết cậu thanh niên này sao? Từ lúc nào vậy?”
“Ực” – Gnar nuốt một ngụm nước bọt đáp: “Tất nhiên là ta biết người này rồi, bởi vì 1000 năm trước chính anh ta đã giúp cả gia đình bọn ta thoát khỏi sự truy sát của đám quái thú mà.”
“1000 năm?” – Cả hai lão già nhìn nhau, nếp nhăn trên trán gần như muốn nhăn hơn, họ hỏi lại: “Gnar, ngươi không nhớ nhầm chứ hả? Người này sao có thể sống 1000 trước được? Đấy là thời đại cổ ngữ đấy, ngươi không được đùa.”
“Ta không có đùa, rõ ràng là anh ta, trí nhớ ta rất là tốt” – Gnar bực mình đứng thẳng dậy chỉ vào mặt hai lão già mà quát.
“Vậy là không phải liên quan đến chúa tể hư không!”
“Thật may.”
Hai vị trưởng lão tiếp tục truyền âm bí mật nói chuyện.
Trong lúc đó, Gnar nhanh như chớp nhảy lên, đứng trên vách thùng gỗ nhìn gương mặt có phần nhợt nhạt của John mà thắc mắc: “Này! Hai lão già các ngươi đã làm gì anh ta vậy? Tại sao trông anh ta có vẻ yếu ớt đến thế?”
Vị trưởng lão bên trái cười đáp: “Cậu ấy đang bị thương, bọn ta đang chữa thương cho cậu ta, vừa nãy ngươi xông vào trận pháp bảo vệ, suýt chút là đã hại cậu ta rồi đấy.”
“Á” – Gnar kinh hãi ôm đầu nói: “Hai lão già, sao không nói ta từ trước?”
“Nói cái gì được, ngươi chưa chịu nghe bọn ta nói đã lao vào rồi!” – Vị trưởng lão còn lại trách móc.
Gnar vẻ mặt buồn bã đáp: “Vậy là lỗi của ta.”
“Được rồi, mọi chuyện đã qua, chúng ta mau ra ngoài trận pháp thôi.” – Cả hai vị trưởng lão cùng với Gnar nhanh chóng rời khỏi trận pháp.
Công việc chữa thương cho John lại 1 lần nữa tiến hành.
Cùng lúc đó, tại trung tâm thành phố, một buỗi tiệc lớn đang diễn ra vô cùng náo nhiệt, tiếng nhạc vang lên rộn ràng, tiếng người ca hát reo hò cứ hòa quyện vào nhau.
“Nào nào nào, ngài cứ ăn cho thật thoải mái.” – Các món ăn liên tục được đem đến trước mắt Razer, hai con ngươi to tròn đen láy trong trẻo trước kia không biết từ lúc nào đã chứa đầy các đĩa thức ăn, nó ăn như chưa từng được ăn, mặc cho cái bụng đang phình lên nhưng vẫn cố sức ăn tiếp, với nó bỏ phí thức ăn là một tội lỗi không thể tha thứ.
Ban đầu thị trưởng và đại trưởng lão cứ nghĩ vóc dáng của Razer nhỏ bé cho nên sức ăn cũng không bao nhiêu nhưng đến bây giờ mặt mũi hai người gần như méo xuống, sức ăn của Razer thật sực quá kinh khủng, một mình nó đến giờ ăn cũng phải bằng gần 100 người.
“Ợ” – Một tiếng ợ vang ra từ chiếc miệng nhỏ nhắn của cu cậu vang lên, nó nằm lăn ra trên bàn gỗ vẻ mặt sung sướng, trên môi còn dính đầy thức ăn.
Đại trưởng lão cười nói: “Ngài đã ăn đã chưa?”
“Đã, quá đã! Từ ngày đi với tên kia ta chưa bao giờ ăn đã thế này… quá sướng!” – Razer nhắm chặt mắt, vừa hưởng thụ vừa đáp.
“À mà đúng rồi!” – Razer đột nhiên mở bừng mắt, nó liếc nhìn đại trưởng lão và thị trưởng gần đó hỏi: “Ta có điều lạ, không biết vì sao mấy người lại đối xử tốt đối với ta nhứ thế? Có phải có âm mưu gì không?”
“Không có! Ngài đừng hiểu lầm!” – Thị trưởng Dension cười khổ nói: “Ngài không lẽ không nhớ gì sao? Cũng có thể là không phải ngài nhưng dù nhìn kiểu gì cũng thấy ngài rất giống với vị ân nhân đã cứu cả tộc Yordle chúng tôi.”
“Giống sao? Không lẽ còn có kẻ dễ thương và đẹp trai như ta sao?” – Razer hơi chút ngạc nhiên đáp.
Thị trưởng xoay sang hỏi đại trưởng lão: “Đại trưởng lão, có nên cho ngài ấy thấy bức tượng không?”
“Tôi cũng đang định hỏi ngài điều này đấy thị trưởng!” – Đại trưởng lão đáp lại thị trưởng rồi xoay sang nói với Razer: “Ngài hiện tại có thể đi được không? Chúng tôi muốn dẫn ngài đến một nơi, tôi nghĩ khi ngài nhìn thấy nó nhất định sẽ hiểu vì sao chúng tôi lại đối xử với ngài như vậy.”
Razer nhe rằng cười khì khì, hai chân trước vác chiếc bụng bự vẫn chưa tiêu hóa xong thức ăn lên, nó nhún mạnh một cái nhảy thẳng lên vai của thị trưởng Dension cười nói: “Đi thôi!.”
Mặc dù cơ thể Razer lúc này rất nặng nhưng thị trưởng cũng có học qua phép thuật cho nên có thể sử dụng phép thuật điều hòa sự chịu đựng của cơ thể, vẻ mặt cố gắng nở nụ cười nói: “Được rồi đi thôi!”
“Tính cách của ngài ấy, khá là giống với Gnar!” – Đại trưởng lão vừa đi vừa suy nghĩ.
Cả hai đưa theo Razer tiến thẳng ra ngọn núi phía sau thành phố, đi qua vài còn đường vòng vèo mục đích che mắt người ngoài, cuối cùng bọn họ cũng đến một nơi, ở đây bãi cỏ xanh mượt, chim, bướm đua nhau bay lượn, một vẻ đẹp khiến người người động lòng. Điều đáng nói hơn ở đây chính là vốn dĩ hiện tại đang là ban đêm nhưng ở đây lại sáng như ban ngày, quá mức khó hiểu!
“Há… há…. Không ngờ mấy lão già cũng có một chỗ đẹp thế này!” – Razer nhảy xuống lăn lộn trên bãi cỏ xanh mượt đầy hứng thú.
Đại trưởng lão cười đáp: “Nơi này là nơi an nghỉ của những vị trưởng lão và thị trưởng đời trước.”
“Rầm” – Đầu Razer như bị nện một tảng đá cực lớn, nó phóng thẳng lên vai của thị trưởng giọng nói run run: “Nơi này là chỗ dành cho người đã chết à? Mấy lão già khốn kiếp, sao không nói sớm…”
“Ha… ha….” – Đại trưởng lão và thị trưởng đều cười một cách sảng khoái, không nói gì lại cứ đi tiếp vào sâu bên trong.
Càng vào sâu bên trong phong cảnh càng đẹp, nơi này tựa như chốn tiên cảnh, đi được một lúc Razer phát hiện trước mặt có rất nhiều các tảng đá cẩm thạch đủ loại màu sắc, các tảng đá không phải nằm bừa bãi mà được sắp xếp theo một trật tự nhất định. Khi đi ngang qua những tảng đá cẩm thạch kia Razer phát hiện bên trên bề mặt của tảng đá được điêu khắc rất nhiều hình ảnh, nó nhìn qua không hiểu chút gì.
Đại trưởng lão vuốt râu nói: “Những hình vẽ trên các tảng đá này đều là những sự việc trọng đại mà tộc Yordle đã trải qua trong quá khứ.”
Razer nghiêng đầu bên này lại nghiêng đầu biên kia, nó nhìn ngắm những hình ảnh điêu khắc trên các tảng đá một cách say sưa.
“Đến rồi!” – Giọng nói của Đại trưởng lão vang lên.
Razer lúc này mới kinh ngạc nhận ra, ở trước mặt của cu cậu là một bức tượng to lớn được điêu khắc hết sức tinh xảo, từng đường nét thể hiện tài năng của người đã làm ra chúng. Không một sai sót, không một lỗi nào cho dù là nhỏ nhất, bức tượng quá hoàn hảo. Nhưng Razer không kinh ngạc việc bức tượng quá đẹp mà nó đang kinh ngạc hình dáng và khuôn mặt của bức tượng kia rất giống với gương mặt và hình thù của nó. Một Razer được tạc bằng đá cẩm thạch bảy màu sáng rực rỡ, nét mạnh mẽ hiếm có, sự uy nghi của bậc đế vương… tất cả đều hội tụ trong bức tượng đang tỏa sáng rực rỡ trước mặt.
“Thế này là sao?” – Razer nhảy xuống mặt đất thất thần ngắm nhìn bức tượng, bởi nó quá giống mình, giống đến mức không thể tả.
“Này, hai lão già, giải thích đi, tại sao ở đây lại có bức tượng giống ta đến thế?” – Razer quát lên.
Thị trưởng điềm tĩnh đáp: “Bức tượng này là do tổ tiên của bọn ta làm ra, sau khi được vị ân nhân đó cứu giúp cho nên đã tạo ra bức tượng này như một sự tưởng nhớ công ơn của người. Về sau, qua những đời thị trưởng và tộc trưởng của tộc Yordle đều xem bức tượng này như một vị thần hộ vệ của tộc, tất cả đều tôn thờ và truyền nhau công ơn của ngài ấy đối với tộc Yordle bọn ta.”
“Ta không cần biết điều đó, cái ta muốn hỏi là tại sao bức tượng này lại giống ta như thế?” – Razer quát, nó cũng không thể hiểu được lý do vì sao.
Đại trưởng lão lắc đầu đáp: “Có thể đấy là cha mẹ của ngài… dù sao thì chuyện này cũng đã xảy ra hơn 1000 năm trước rồi!.”
“Không thể nào! Tuyệt đối không phải, bức tượng này chính là ta…” – Razer phóng thẳng lên đỉnh đầu bức tượng chỉ vào lỗ tai bên trái và nói: “Các ngươi nhìn xem, lỗ tai bên trái của ta có một chữ V khuyết, lỗ tai bên trái bức tượng này cũng như vậy. Còn nữa, ánh mắt của ta và ánh mắt của bức tượng này quá giống nhau… thực ra là sao?”
“Chuyện này!” – Cả Đại trưởng lão và thị trưởng đều cứng họng nhìn nhau, nghe Razer nói ra mới để ý, tại sao nó và bức tượng lại giống nhau đến như thế. Nếu bảo rằng Razer đã sống hơn 1000 năm thì khó lòng mà họ tin được, đặc biệt là nhìn qua cái hình dáng của nó không thể tin rằng sau 1000 năm nó lại như một con thú con như vậy.
Razer biết hai lão già kia cũng không thể nào giải thích được gì, nó lập tức nhớ ra: “Đúng rồi, John, hắn có thể giải thích cho ta, hắn rất thông minh… John… John…. ta bị mạo danh rồi…” – Nói xong Razer phóng như một mũi tên, bay thẳng đến chỗ John đang chữa thương, lúc này Razer vô cùng hoảng, nó không còn biết John đã tỉnh lại chưa, hay hành động này của nó có thể gây hại gì trong quá trình trị thương của John hay không, lúc này nó rất hoảng.
“Cái gì?” – Cả hai lão già nhìn nhau, sắc mặt tái mét, họ ngoáy ngoáy lỗ tai sợ rằng mình nghe nhầm, nhưng sau khi kiểm tra xong thì biết tất cả đều là sự thật. Đại trưởng lão thốt lên: “Cậu thanh niên kia tên John, đấy là tên của chúa tể hư không, cả gương mặt cũng rất giống, vậy không lẽ.”
“Vậy sao lúc kiểm tra lại không phát hiện ra điều gì? Nguy rồi, mau đuổi theo…” – Cả hai nhanh chóng đuổi theo Razer, tốc độ được đẩy lên tối đa để có thể đến chỗ John đang trị thương một cách nhanh nhất.
Quay trở lại quá trình trị thương của John, lúc này Gnar và hai vị trưởng lão đều ở bên ngoài trận pháp quan sát một cách tỉ mỉ những biến chuyển trên người của hắn.
“Này Gnar, ngươi gặp anh ta chắc chắn là chuyện của 1000 năm trước chứ hả? Hay là ngươi nhận nhầm người? Chuyện người này giống khuôn mặt người kia cũng không phải hiếm có gì đâu.”
Gnar lắc đầu kiên quyết: “Chắc chắn không nhầm, anh ta là người ta đã gặp 1000 năm trước… chỉ có điều sau lần đó ta không thể nào tìm ra anh ta một lần nào nữa. Nhưng không ngờ rằng sau khi ngủ một giấc ngủ dài và thoát khỏi sự giam cầm trong ngục băng ta lại gặp được anh ta.”
“Ầm ầm ầm” – Đột nhiên trận pháp bảo vệ xung quanh rung động đầy mãnh liệt.
“Chuyện gì nữa vậy? Không lẽ có ai đó đột nhập vào nữa sao?” – Gnar giật mình nói.
“Không phải, không phải là thứ gì ở bên ngoài tác động mà là… sự tác động từ chính bên trong.”
Vừa nói xong, chiếc thùng gỗ chứa chất lỏng mà John đang ngâm bên trong bất ngờ vỡ tung, cả cơ thể của hắn lơ lửng giữa không trung, đôi mắt vẫn nhắm chặt.
“Ầm ầm ầm” – Trận pháp bên ngoài rung chuyển ngày một kịch liệt, những tiếng ầm ầm do va đập các năng lượng phép thuật vào nhau tạo nên từng đợt rung chuyển trên mặt đất.
“Hai lão già, chuyện gì xảy ra vậy? Không phải lỗi của ta nữa chứ?” – Gnar nhảy liên tục lo lắng nói.
“Không lẽ quá trình trị thương đã xong rồi sao? Nhưng chỉ mới có hơn nửa ngày mà thôi, sao lại nhanh đến như thế?” – Cả hai vị trưởng lão đều kinh ngạc, họ muốn lao lên nhưng lại không biết nên làm gì sau đó.
“Vù vù vù” – Ánh trăng sáng lập tức bị các đám mây đen che lấp, gió thổi lên mỗi lúc một mạnh mẽ.
“Ú….” – Tiếng sói tru từ tận sâu trong rừng xanh vọng ra.
“Ta có một cảm giác hơi sợ hãi!” – Vị trưởng lão bên trái buộc miệng nói ra.
Cái cảm giác rùng mình lúc này là cái cảm giác mà ai đang ở đây đều có thể cảm nhận được, một sự uy áp cực kì mạnh mẽ, giống như nỗi sợ khi nhìn thấy một thứ gì đó cao lớn uy phong không thể kiềm chế được sự sợ hãi trong lòng.
“Vụt” – Từ trên đỉnh đầu của John, tam hợp kiếm bắt đầu hiện lên, hào quang tỏa ra đầy rực rỡ bao phủ lấy toàn bộ cơ thể của hắn.
“Á” – John đột nhiên mở bừng mắt, hắn hét lên một tiếng thật lớn.
Để lại một bình luận