Phần 44
“Scorpio, thấy rõ rồi chứ? Boom không nổ, kể hoạch của ngươi thất bại rồi!.” – John nhìn thẳng vào khuôn mặt tràn ngập sự sợ hãi và kinh ngạc của Scorpio mà nói.
“Ọc ọc.” – Scorpio liên tục trào máu ra từ miệng, đột nhiên hắn thét lên một tiếng, cánh tay bọ cạp còn lại vung lên nắm chặt lấy cây kiếm đang găm trên bụng mình.
“Thả ra!” – John giật mình với hành động bất ngờ của Scorpio, hắn cố sức rút lại thanh kiếm nhưng không thể đượcm Scorpio kiên quyết giữ chặt thanh kiếm.
“Vù” – Ở bên ngoài, đột nhiên cánh tay Scorpio bị John chặt rơi lúc nãy bất ngờ cử động nó lao đến bám chặt vào mặt của John. Mọi việc kể ra thì thấy dài những thực tế thì chỉ diễn chưa đầy 2s. Scorpio cười lên điên cuồng nói: “Dù cho tay ta có bị chặt đi và không thể tái tạo nhưng ta vẫn có thể điều khiển nó… ha… ha…” – Kế tiếp là chiếc đuôi bọ cạp sắc bén phóng nhanh hơn cả một ngọn lao, đầu nhọn trên chiếc đuôi đâm “Phập” vào lưng của John. Một đòn phản công bất ngờ đến nỗi John không thể kịp phòng bị.
“Xoạt” – John phun ra một búng máu, xoay kiếm để vết thương trên bụng của Scorpio mở rộng ra hơn, một sự đau đớn khủng khiếp mà trước giờ Scorpio chưa từng cảm nhận được giờ khắc này thật kinh khủng.
“Ầm”
“Ta… sẽ… lôi theo…” – Hai con ngươi quỷ dị của Scorpio phát sáng cánh tay đang bám trên mặt của John và cái đuôi bọ cạp đang găm trên người hắn lập tức nổ tung.
“Bịch bịch bịch.” – John loạng choạng lùi về sau hai bước, kiếm trên tay nhanh chóng được rút khỏi bụng của Scorpio.
“Ha… hả…” – Scorpio đang định cười vì đã khiến John bị thương nhưng khi thấy khuôn mặt của John hắn ta lập tức kinh hãi.
“Rắc rắc..” – Lớp da giả bên ngoài bắt đầu nứt ra, từng mảnh từng mảnh một lần lượt rơi xuống để lộ khuôn mặt thật của John ra trước mắt Scorpio.
“Ngươi… ọc… là ngươi…” – Scorpio chỉ thẳng vào John vừa kinh ngạc vừa trào máu ra từ miệng, cả người run lên rồi tắt thở
“John… Không sao chứ?” – Razer nhảy lên vai của John hỏi thăm.
Giờ phút này John cũng tỏ ra vô cùng bàng hoàng, lớp mặt nạ giả bên ngoài đã hỏng, mọi người chắc chắn sẽ nhận ra hắn ta, cái sự thật hiện tại hắn chính là chúa tể hư không, kẻ gieo rắc nỗi kinh hoàng 10 năm về trước. Hắn không muốn lại có một truy sát như tại Ionia một lần nữa.
“Hử… có người đang tiến đến đây…” – Razer cảm nhận được tổng cộng có 3 luồng năng lượng đang phóng đến đây thật nhanh.
“Roger… anh đã giết được hắn… ơn này Demacia chúng tôi không bao giờ quên.” – Jarvan IV mặc dù tỏ ra rất đau đớn với vết thương nhưng mọi chuyện đã kết thúc, kẻ thù đã bị tiêu diệt, chừng đấy vết thương liệu có thấm tháp gì.
“Ầm ầm ầm” – Sau khi Scorpio chết những đám mây đen bắt đầu xuất hiện ngày một nhiều, những cơn gió mát lạnh nổi lên, những tiếng sấm ầm ầm nổ vang cả bầu trời.
“Mưa! Ha… ha… là mưa…” – Jarvan reo lên vui sướng, suốt mấy tháng qua Demacia không có chút mưa nào, bây giờ mưa đã xuất hiện, Jarvan IV vô cùng vui mừng. Những trận chiến khốc liệt bên ngoài cũng dừng lại vì sự xuất hiện của những đám mây đen.
“Roger, là mưa… mưa đã đến rồi… ha… ha…” – Jarvan IV vui mừng nói với John nhưng anh ta nhanh chóng cảm thấy kì lạ bởi vì John đang xoay lưng về phía mình.
“Jarvan IV, anh cầm lấy cái này.” – John biến ra một quả thủy tinh cầu nhỏ ném cho Jarvan IV ở phía sau lưng.
Jarvan IV chụp được thủy tinh cầu kia vô cùng khó hiểu hỏi: “Cái này là gì?”
John đáp: “Là bằng chứng, chứng minh những tội ác của Scorpio, lúc nãy hắn nói ra tất cả, tôi đã thu âm lại.”
“Hay quá! Demacia sẽ không bao giờ quên ơn của anh đâu Roger, tối nay chúng tôi sẽ đãi tiệc cảm ơn sự giúp đỡ của anh và những người khác.” – Jarvan IV hớn hở nói.
John vẫn xoay lưng về phía Jarvan IV, khuôn mặt thật của hắn đã lộ ra hoàn toàn, nếu Jarvan IV mà thấy được e rằng….
John lắc đầu nói: “Jarvan IV, cảm ơn ý tốt của anh, nhưng xem ra tôi không thể ở lại đây lâu hơn được rồi.”
“Đi? Roger, cậu rời đi sao? Nhưng tại sao?” – Jarvan IV kinh ngạc cố gắng lếch đến chỗ hắn níu giữ không cho ân nhân của cả đế quốc Demacia phải rời đi.
John nhìn về phía bên phải ở đó có ba luồng năng lượng đang tiến đến gần, hắn có thể nhận ra kẻ đang gần nhất chính là Taurus hai người đuổi theo sau một người là Garen và người còn lại là Max. Con bò kia mà đến đây hắn sẽ khó lòng rời khỏi, John hít sâu một hơi cười vài tiếng thê lương và nói: “Jarvan IV, chúng ta là từng là động đội của nhau à không phải nói là những người anh em cùng sống chết với nhau, việc ngày hôm nay tôi làm, anh không cần phải ghi nhớ gì cả. Tạm biệt!” – Nói xong hắn phóng người lên cao bay đi để lại 8 chữ: “Một kiếm vung lên, vạn người cúi đầu.”
“Ầm” – câu nói như tiếng sấm nổ vang tai, Jarvan IV kinh hãi nhận ra anh ta đã từng nghe qua câu nói này trước đây.
“Scorpio” – Taurus đáp xuống, nhìn xác Scorpio đang bắt đầu hóa thành cát bị gió cuốn bay đi.
“Rống” – Taurus điên cuồng gào rống thật mãnh liệt, chấn động toàn bộ khuôn viên của cung điện, đôi mắt đỏ rực đầy gân máu.
“Phì phì phì” – Hai chiếc mũi bò bắn ra liên tục những làn khói đen, Taurus đang thực sự phẫn nộ, hắn ta nhìn quanh một vòng liếc thấy Jarvan IV như người mất hồn đang nằm trên mặt đất, nhưng hắn không thèm ra tay với anh ta, ánh mắt lại đảo đi nơi khác. Taurus gầm lên hét vang: “Ta sẽ giết ngươi để báo thù cho Scorpio!”
“Vù” – Taurus nhún người bay đi, lần theo hơi thở của John mà bám theo.
“Jarvan IV” – Max và Garen có mặt ngay sau đó, cả hai lo sợ rằng Taurus đến trước sẽ làm gì đó với Jarvan nhưng thật may là hắn không làm gì cả.
Garen tiến lại đỡ lấy Jarvan IV lo lắng nói: “Jarvan IV, cậu sao rồi? Jarvan IV…”
“Một kiếm vung lên, vạn người cuối đầu”- Garen cậu thấy câu nói này quen không?”
“Cái gì?….” – Vẻ mặt kinh hãi của Max hiện lên, lần đầu tiên Garen chứng kiến vẻ mặt đầy kinh hãi của Max như vậy.
Garen còn chưa kịp hỏi chuyện gì với cậu ta thì Max đã xoay người phóng đi về hướng những người anh em của mình.
“Là Cha…. là cha…. cha đã quay về… câu nói quen thuộc của cha mà các mẹ vẫn thường truyền lại…”
Garen nhìn Max rời đi sau đó lại nhìn Jarvan IV và nói: “Nếu tôi nhớ không nhầm thì đấy là câu nói của Ralaw, không lẽ cậu ấy đã xuất hiện ở đây hay sao?”
Jarvan IV lắc đầu: “Không phải Ralaw, tuyệt đối không phải cậu ta. Garen… cậu có nhớ cách đây 4 năm, chúng ta cũng đã từng nghe Ralaw nói câu này trước mặt toàn bộ mọi người dân ở Demacia trong một lần cậu ta đến nơi này. Nhưng lần đó tôi không chút nhận ra niềm kiêu hãnh tột độ trong câu nói ấy, nhưng lần này khi nghe những câu nói y hệt từ chính cậu ta tôi lại cảm thấy niềm kiêu hãnh của một chiến binh đang bừng cháy. Chuyện này là rốt cuộc là sao? Garen, tôi thực sự không hiểu gì cả.”
Garen cũng không biết phải giải thích thế nào, với anh ta thân phận của người thanh niên tên Roger kia quá bí ẩn, từ đầu đến cuối cậu ta luôn ra sức giúp đỡ mọi người nhưng lại không yêu cầu phải trả lại bất cứ thứ gì…. liệu trên đời còn có người tốt như vậy hay sao?
“Tôi thấy được, trong ánh mắt ấy tràn đầy sự cô đơn và đau khổ? Cậu ấy chắc chắn đã trải qua những chuyện mà người bình thường như chúng ta không thể tưởng tượng được!” – Jarvan IV ôm đầu nói.
“Đây là gì vậy?” – Garen thở dài một tiếng, ánh mắt bắt đầu để ý thấy viên thủy tinh cầu mà Jarvan IV đang nắm trong tay.
Nghe Garen hỏi, Jarvan IV liền đáp: “Là thủy tinh cầu ghi âm lại những gì Scorpio trước lúc chết, đây là bằng chứng quan trọng để chúng ta lật tẩy được thủ đoạn của Marco.”
“Vẫn là cậu ấy giúp chúng ta sao? Roger… rốt cuộc cậu là ai?” – Garen nhìn về phía chân trời xa xa mà than thở.
“Rào! Rào!” – Những cơn mưa nặng hạt bắt đầu đổ xuống.
Sau khi cơn mưa tạnh cũng là lúc mọi chuyện bắt đầu đi vào hồi kết của nó, nhờ có thủy tinh cầu ghi âm lại giọng nói của Scorpio trước lúc chết, mà mọi người dân Demacia cùng các binh sĩ hiểu ra rằng tất cả đã bị Marcos và Scorpio lợi dụng. Một cuộc truy lùng Marcos nhanh chóng diễn ra ngay sau đó, chưa đầy 1 giờ, Marcos và những tên thuộc hạ thân tin của hắn đã bị bắt lại, cái vẻ mặt tràn đầy sợ hãi kia thật không giống với một Marcos kiêu ngạo ngày nào.
Về tình trạng của Jarvan IV với sự hỗ trợ từ Anna và Ariel các vết thương trên người của anh ta đã nhanh chóng hồi phục. Cuộc chiến này, là một cuộc chiến vô nghĩa, người Demacia tự giết người Demacia, thương vong không thể đếm hết. Uy thế của một nước lớn giảm đi trông thấy.
Đối với hình phạt dành cho Marcos: Tử hình!
Mọi người lại bắt tay cùng nhau xây dựng lại một Demacia đầy rực sáng, đại diện cho công lý và chính nghĩa.
Ba ngày sau!
Tại một đỉnh núi cai cách Thủ đô Demacia không xa, từ nơi này có thể dễ dàng nhìn thấy mặt trời lặn và toàn cảnh Demacia bên dưới.
Lux một mình ngồi trước ngôi mộ của Galio, cô thẩn thờ một lúc rồi cười nói: “Galio, cậu còn nhớ nơi này chứ? Ngày xưa khi tôi muốn trốn khỏi thủ đô, lần nào cậu cũng giúp tôi và chở tôi đến đây. Nơi này chưa khá nhiều kỉ niệm vui vẻ của chúng ta. Cậu hãy ở đây nghỉ ngơi, nơi này có thể ngắm hoàng hôn rất đẹp đấy, cậu rất thích ngắm hoàng hôn mà đúng không?”
“Lux!” – Ezreal từ phía sau gọi nhẹ tên của cô.
Lux đứng dậy mỉm cười xoay người đi về phía Ezreal và nói: “Chúng ta về cung điện thôi!”
Tối hôm đó một bữa tiệc lớn diễn ra tại cung điện để cảm ơn sự giúp đỡ của những người đã ra tay giúp đỡ Demacia vượt qua hiểm cảnh. Không chỉ ở cung điện mà khắp nơi trên thủ đô đều tổ chức tiệc, họ cho rằng bữa tiệc sẽ xua đuổi những điều không may và những nỗi buồn trước đó.
Giữa đêm, sau khi bữa tiệc đã kết thúc, Max về lại phòng của mình, chừng 5 phút sau 10 người anh em của mình lần lượt bước vào bên trong. Dù là bữa tiệc với đầy đủ rượu và thức ăn nhưng trên khuôn mặt của 11 người có mặt ở đây không ai giống như đã quá chén.
Bruce lên tiếng nói: “Max, anh bảo mọi người trong bữa tiệc không được uống say và sau khi tiệc ta sẽ tập trung tại phòng là thế nào?
Max nhìn quanh một lượt, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Cha của chúng ta đã quay trở về!”
Trở lại với John và Razer.
“Tên chết bầm này, muốn ta lột da róc xương ngươi không!” – Razer ở trên vai của John điên tiết liên tục mắng chửi vì cái tội dám bỏ đi mà không ở lại ăn tiệc.
“Phụt” – John bất ngờ rơi xuống một gốc cây, liên tục ho ra máu, sắc mặt tái xanh vô cùng mệt mỏi, thấy John như vậy Razer lập tức ngậm miệng không nói nữa, cu cậu lo lắng hỏi: “Không phải ngươi bị ta chửi đến mức hộc máu chứ.”
“Rủa còn không sợ chửi thì ăn thua gì?” – John cười cười vút ve đầu của Razer.
“Phụt” – John lại một lần nữa ho ra máu, máu của con người bình thường màu đỏ, và máu của John cũng như vậy, nhưng giờ đây không hiểu sao máu của hắn lại chuyển thành màu đen.
Razer sợ hãi nói: “Này, ngươi bị cái gì vậy? Đừng làm ta sợ nha, ngươi chết thì lấy ai kiếm đồ ăn cho ta? Ta sẽ mất đi một người thuộc hạ sao? Đừng chết…”
John cốc nhẹ lên đầu của Razer đáp: “Không chết được đâu, ta bị trúng độc rồi, khốn kiếp thật, chỉ một chút lơ là đã bị tên Scorpio kia ám toán, cái đuôi của hắn toàn chất độc.”
“Vậy ta phải làm sao? Phải làm sao?” – Razer nhảy lên hớt hãi.
“Bình tĩnh, tạm thời ta đã cắt đuôi được con bò kia, nhưng xem ra nơi này vẫn không an toàn.” – John nhìn quanh khu rừng, từ Demacia bỏ đi hắn phóng như bay không quan tâm đến phương hướng, giờ đây bản thân đang ở đâu hắn cũng hoàn toàn không thể nào biết được.
“Rào rào…” – Đột nhiên một cơn mưa rừng rậm đổ xuống, cơn mưa mạnh như thác nước đổ từ trên cao khiến cơ thể hắn vô cùng khó chịu.
“Á” – John đột nhiên hét lớn một tiếng, chất độc bọ cạp trong người bắt đầu phát tác, những mảng da đổi thành màu đen trông vô cùng ghê rợn.
“Không hay rồi, phải tìm chỗ nào ở trước đã…” – Razer nhảy dựng lên lo lắng nhìn quanh.
“Bịch” – John bất ngờ ngã rầm xuống mặt đất và bất tỉnh.
Razer vô cùng hoảng sợ, từ lòng bàn tay bắn ra một luồng năng lượng dịu nhẹ bao phủ lấy toàn bộ cơ thể của hắn, nhưng vẫn không thể nào đẩy lùi được chất độc bên trong cơ thể.
“Đừng bỏ ta mà, tên cờ hó… ngươi bỏ ta lại rồi lấy ai nướng thịt cho ta… đừng bỏ ta mà….” – Razer lung lay cơ thể của John khóc lóc, lần đầu tiên nó cảm thấy sợ hãi thật sự.
“Chớp chớp” – Một đôi mắt sáng rực xuất hiện sau những bụi cây gần đó.
“Chớp chớp” – hai ba, bốn… rất nhiều các đôi mắt to trong khác cũng lần lượt xuất hiện.
HẾT QUYỂN 8
Để lại một bình luận