Phần 43
“Bụp…. ầm” – Scorpio phóng người lên tung một đá rất mạnh vào mặt John, một cú đá khiến cả cơ thể hắn bắn đi như mộ trái banh đập vào đống đổ nát đằng sau, cái cơ thể không còn chút sức lực ấy giờ đây không có thứ gì để bảo vệ, các vết thương như có thể tác động đến tận xương cốt bên trong.
“Mày sao vậy? Sao lại yếu như thế… ha… ha…” – Scorpio giờ đây không còn giữ được sự điềm tĩnh như lúc ban đầu, hắn lao đến công kích John một cách điên loạn và đầy hứng thú.
“Ầm ầm” – Những tiếng ầm ầm vang lên liên tục, John bị Scorpio nhấc lên ném hết bên này sang bên kia không khác gì một món đồ chơi.
“Ọc.. ọc…” – John không thể chịu đựng được nữa đành nôn ra rất nhiều máu, nội tại trong người hắn lúc này gần như dập nát cả ra, xương cốt thì khỏi nói cũng hiểu, gãy toàn bộ.
“Tại… sao…. Tại sao lại quyết hi sinh cả mạng sống này cho chúng tôi?” – Jarvan IV rất hận bản thân không thể giúp được gì, anh ta chỉ có thể nằm một chỗ nhìn John bị Scorpio tra tấn, hành hạ.
“Ngươi chỉ có thế thôi sao Scorpio…” – Ý chí của John quật cường đến nỗi khiến cho Scorpio phát điên lên, hắn ta lao đến nắm lấy cổ áo của John hất tung lên trời, sau đó từ lòng bàn tay bắn thẳng ra một chùm năng lượng mạnh mẽ trực tiếp công kích vào cái thân thể tàn tạ kia.
“Á” – Một tiếng hét thảm thấu tận trời xanh, John toàn thân đen thui cháy khét rơi xuống mặt đất như một cái bao tải, vài hơi thở yếu đuối còn phát ra qua cửa miệng.
“Làm ơn… làm ơn đừng như vậy nữa, cậu sẽ chết mất…” – Jarvan IV nhìn John như vậy không thể kiềm được cảm xúc lúc này mà gào lên.
“Hừm, hắn sẽ không thể nào qua nổi đâu, sẽ đến lượt ngươi nhanh thôi!” – Scorpio nhìn Jarvan IV cười nói.
“Ư” – Một tiếng rên nhẹ vang lên, ý chí sống còn của hắn khiến Scorpio vô cùng kinh ngạc. John khó khăn mở miệng: “Jarvan IV anh nghĩ thế nào là chết? Bị một nhát dao đâm thẳng vào tim? Không! Hay bị bệnh do đại dịch hoặc tuổi già sức yếu mà chết? Không! Với tôi cái chết thực sự chính là sự quên lãng. Tất cả bạn bè người thân đều không biết đến sự tồn tại của mình, họ hoàn toàn quên mất có một người bạn trong quá khứ. Không chỉ quên mà còn hiểu nhầm, họ thay nhau truy giết người bạn đó. Với tôi đấy mới là cái chết thật sự.”
“….” – Jarvan không nói gì chỉ lắng nghe và cố gắng hiểu những gì hắn nói.
Scorpio đi đến bên cạnh John nắm lấy đầu tóc hắn kéo cả người hắn dậy và nói : “Không ngờ ngươi cũng còn sức nói nhiều thật đấy.”
John không để tâm đến Scorpio nữa hắn cười khổ đáp: “Ta vốn đã chết từ lâu rồi, giờ ngươi có làm gì ta cũng vô dụng mà thôi. !”
“Hừm” – Scorpio tất nhiên không hiểu những gì John đã nói, hắn ta vung tay thật cao lên trên trực tiếp đánh mạnh xuống đỉnh đầu của John.
“Bùm” – Đúng lúc này một quả cầu năng lượng bắn đến trung vào cánh tay đang đưa lên cao, bùm một tiếng, cả cánh tay lập tức nổ tung thành trăm ngàn mảnh, Scorpio sắc mặt kinh hãi lập tức buông John ra và lùi lại hơn 10 bước, đảo mắt liên tục lên trên không để truy tìm kẻ vừa công kích, trong lúc đó cánh tay bị nổ cũng nhanh chóng tái tạo lại.
“Gừm… gừm…” – Vài tiếng gầm gừ nhẹ vang lên.
Scorpio đảo ảnh mắt xuống dưới nhìn phía trước John, một con thú lông trắng đang nhe răng mua vuốt đầy tức giận nhìn Scorpio.
“Razer, ha… ha… cuối cùng trước khi chết cũng gặp cái mặt đáng ghét của ngươi.” – John nói một cách yếu ớt.
Razer quay đầu lại, đứng thẳng bằng 2 chân tung cước đá thẳng vào đầu của John một cái thật là mạnh, nó tức giận nói: “Đồ con khỉ, bị cái tên bê đê này đánh cho ra nông nỗi này.”
“Bê đê?” – Scorpio kinh ngạc đến mắt trợn tròn, mặt đỏ bừng.
Razer nói tiếp: “Người không ra người, thú không ra thú, vậy không bê đê là gì?”
John muốn cười những thực sự không cười nổi, hắn nói: “Razer, đưa Jarvan IV rời khỏi đây đi, xem như là yêu cầu cuối cùng của ta.”
Razer phồng hai má dễ thương lên tiến lại nùm lấy đầu tóc của hắn giật kéo liên tục, sau đó quát: “Ngươi chưa thực hiện lời hứu đãi ta mấy bàn thức ăn thì đừng có mà mơ chết, dậy mau, dậy kiếm thức ăn cho ta.”
“Razer, thực sự ta không thể đứng lên được, chân ta gãy rồi.” – John đau khổ nói tiếp: “Có lẽ ta đành phải thất hứa với ngươi mất rồi.”
“Gừ!” – Razer tức giận đến mức đầu như muốn nổ tung nó xòe năm chiếc vuốt ra như định đánh John một trận xong rồi lại thu về và nói: “Thấy ngươi tơi tả thế này ta không tiện ra tay. Đây cầm lấy!.”
Razer cởi lấy chiếc dây chuyền đeo trên cổ ra đặt vào lòng bàn tay của John và nói: “Cái thứ vũ khí mà hai lão già kia làm cho ngươi đấy, báo hại ta phải ở lại chờ đợi tốn biết bao nhiêu ngày xuân….”
“Vũ khí!” – John nhìn thanh kiếm nhỏ bé trong lòng bàn tay, cười khổ, hắn cứ nghĩ hai lão già kia đã lừa mình, chứ một thanh kiếm không khác gì que tăm này làm sao mà sử dụng được.
“Con thú hôi hám, ta sẽ róc xương ngươi!” – Scorpio lao lên, uy lực từ hai bàn tay nhọn hoắc như hai chiếc càng kia đánh đến…
“Rống” – Razer há miệng gầm lên một tiếng, sóng năng lượng cực đại mạnh mẽ đẩy ngược Scorpio bay lùi về phía sau hơn 30 mét, liên tục va đập vào đống đổ nát mới có thể dừng lại.
Mặt mày trắng bệch, một sự sợ hãi không tên hiện lên trên mặt hắn, một con thú nhỏ bé như vậy mà có uy lực khủng khiếp thật.
“Không được ăn là ta không có hứng thú đánh nhau rồi, hừm.” – Razer ngồi bệch xuống mặt đất, mặt mày bí xị.
“Vù vù vù” – Lúc này dị biến đột nhiên phát sinh.
Thanh kiếm nhỏ bé Razer đưa cho John lúc này đột nhiên tỏa sáng đầy rực rỡ, hào quang ba màu Tím – Đen – Vàng hòa vào nhau tại thành một màu vừa mờ ảo huyền bí vừa có gì đó cực tạo nên cảm giác khủng khiếp đến tận tâm can.
“Vù vù vù” – Hào quang tỏa sáng bao phủ lấy cơ thể của John, trong phút chốc cả cơ thể của hắn bắt đầu bay lên, hào quang xoay vòng một lúc một mạnh. Tam hợp kiếm trong lòng bàn tay của hắn bắt đầu biến thành hình dáng thật lúc trước, bay khỏi tay hắn và lơ lửng trước mặt.
“Rắc rắc… rắc rắc…” – Tiếng rắc rắc do các khớp xương vang lên liên tục.
“Ầm ầm ầm” – Bầu trời đang trong xanh bỗng nhiên tối sầm lại, vô số mây đen không biết từ đâu bắt đầu tập trung lại trên bầu trời cung điện hoàng gia, chỉ duy nhất nơi này xuất hiện mây đen mà những nơi xung quanh không hề có.
“Ó” – tiếng gió rít trên không tạo nên từng cơn gào thét đầy đáng sợ.
“Ầm ầm ầm…” – Tiếng sấm nổ vang lên liên tục.
“Bặp” – John đột nhiên mở bừng mắt, ánh mắt như có thể phát sáng, cánh tay nắm chặt lấy chuôi kiếm cảm nhận từng đợt từng đợt năng lượng đang tuông trào bên trong cơ thể.
“Razer, qua bên kia với Jarvan IV đi, giải quyết xong hắn, ta sẽ thực hiện lời hứa.” – Giọng nói của John vang lên vừa trầm vừa vang không khác gì giọng nói của một vị thần từ trên cao nói xuống.
Razer không cần biết hắn nói những gì, chỉ cần nghe đến thức ăn là việc gì nó cũng gật đầu, phóng nhanh qua đứng bên cạnh Jarvan IV rồi bắt đầu quan sát. Thấy Jarvan IV đang kinh ngạc nhìn John trên không Razer cười the thé nói: “Cái tên bê đê kia chết chắc rồi.”
“Mi… mi thực sự là một con thú sao?” – Jarvan IV sợ hãi nhìn Razer, thấy sức mạnh của nó khi chấn lui được Scorpio là đã thấy khiếp hãi rồi.
“Tất nhiên! Ta là còn thú dễ thương và đẹp trai nhất trong tất cả các con thú!.” – Razer nói ra với vẻ đầy tự hào.
“Các vết thương trên người hắn gần như đã lành lại toàn bộ! Sức mạnh nào vậy?” – Scorpio kinh ngạc, hắn không hiểu sao cảm thấy giữa hắn và John lúc này có một sự chênh lệch gì đó rất xa.
“Transform!” – John nhẹ nói một tiếng, tam hợp kiếm trên tay bỗng chốc thay đổi hình dạng, từ một thanh kiếm đen xấu xí hóa thành một thanh kiếm rực rỡ bóng loáng, đầy các hoa văn chú ngữ cổ được khắc trên thân kiếm.
“Định hù ta sao? Mơ đi!” – Scorpio lập tức lao đến, chiếc đuôi độc chất co dãn đâm đến.
“Phập” – John chỉ nhếch môi, vung kiếm thật nhẹ, lập tức chém đôi chiếc đuôi ấy mà không gặp bấy cứ trở ngại nào.
“Á… gì thế này… á….” – Scorpio rất tự tin vào khả năng hồi phục của bản thân và cứ nghĩ rằng sẽ không ai có thể làm hắn bị thương, nhưng lần này hắn đã nhầm, nhầm lớn là đằng khắc. Sau khi chiếc đuôi bị cắt đứt, ngay chỗ vết cắt ấy máu bắt đầu chảy ra như suối, hắn ta không thể nào sử dụng khả năng khôi phục lại được cái đuôi đã mất.
Giờ khắc này Scorpio quá sợ hãi.
John đáp: “Thanh kiếm này có thể chém đứt mọi thứ, và ngăn cản sự tái tạo của nó. Scorpio, cái thứ mà ngươi luôn tự tin giờ đây đã hoàn toàn biến mất rồi.”
“Không… Không… ta không tin… ta không tin…” – Scorpio điên cuồng bắn ra cả trăm quả cầu bóng tối công kích John.
“Bão kiếm” – Có vũ khí trong tay John có thế thi triển gần như toàn bộ tuyệt kĩ của bản thân mình, đầu tiên là bão kiếm trong bộ phong kiếm mà hắn học lén được từ Yasuo. Mũi kiếm chém ra nhẹ nhàng uyển chuyển tựa con gió, một cú quét kiếm lại ẩn chứa cả trăm cú đâm kiếm ở bên trong. Hơn một trăm quả cầu năng lượng kia dễ dàng bị John phá hủy.
“Phập” – John xoay người chém mạnh một kiếm về phía Scorpio, theo phản xạ Scorpio buộc phải đưa tay phải lên mà đỡ lấy, nhát kiếm sắc bén chém xuyên qua cánh tay trực tiếp chặt đứt cánh tay của hắn, những tiếng hét vang trời liên tục vang lên. Scorpio dẫy dụa trên mặt đất với nét mặt sợ hãi.
“Cuộc chiến này xong rồi, Socprio, ngươi đã thua!” – John lạnh lùng nhìn thẳng mặt hắn ta mà nói.
Trở lại quảng trường trung tâm lúc này là một cảnh bi thương cùng cực, nước mắt lăn dài trên hầu hết các khuôn mặt.
Ở nơi chính giữa, thân xác Galio hóa thành đá để tạo ra vùng không gian bất khả xâm phạm tự giam bản thân mình và quả boom vào bên trong nhằm bảo vệ tất cả những gì mà cậu yêu quý nhất.
Giờ đây thân xác cậu đã hóa thành đá và bị vỡ tan thành vô số các mảnh nhỏ khác nhau. Galio đã ra thật anh dũng.
“Galio… Demacia không bao giờ quên sự hi sinh của cậu… cậu là niềm tự hào của chúng tôi.” – Garen quỳ xuống đặt tay lên tim mình, giọng nói nghẹn ngào không thể kiềm được nước mắt.
“Rống” – tiếng gào rống của Taurus vang lên, cái cơ thể to lớn bật dậy nhìn quanh với ánh mắt đầu vẻ căm hận.
“Ta sẽ…” – Khi thấy đám người Max và Garen ở gần đó Taurus như muốn lao đến băm nát tất cả bọn họ, nhưng đột nhiên hắn lại cảm nhận được điều gì đó không hay phát ra từ chỗ cung điện.
“Tại sao lại như thế? Hơi thở của Scorpio đang yếu đi, hắn ta có chuyện rồi!” – Không chút suy nghĩ Taurus chạy như bay đến chỗ cung điện hoàng gia.
Max và mọi người khi thấy Taurus tỉnh lại thì vô cùng hốt hoảng, nhưng thấy hắn ta bỏ đi và chạy về hướng cung điện thì mới nhớ ra công việc của mình cần phải làm.
“Garen, mau đến cung điện, chắc chắn ở đó đang xảy ra chuyện!.” – Max vỗ cánh đem theo Garen bay thật nhanh đuổi theo Taurus.
“Rốt cuộc ngươi là quái vật nơi nào? Tại sao ta lại có thể bại trước một con người như ngươi được? Ta không cam tâm.” – Scorpio bị John dồn vào chân tường, uất ức nhìn hắn mà nói.
John giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng nói: “Scorpio, ngươi đã gây ra quá nhiều tội ác, đây là cái giá mà ngươi phải nhận.”
“Tội ác sao? Ha… ha… nhảm nhí… ngươi thì biết cái gì kia chứ, ngươi có biết rằng vì thứ năng lượng này mà ta đã phải chờ đợi và tốn biết bao nhiêu công sức mới có thể tìm ra vị trí của nó hay không?” – Scorpio cười độc ác đáp.
“Chỉ vì như vậy mà ngươi đã bày ra một kế hoạch mà xem nhẹ đi mạng sống của hàng trăm hàng vạn người hay sao?” – John chỉ thẳng kiếm vào mặt Scorpio tức giận quát. Với những kẻ không quan tâm đến mạng người và xem nó như cỏ rắc hắn vô cùng khinh miệt.
“Ha… ha…” – Scorpio cười nhìn John đáp: “Vậy thì đã sao? Từ việc tạo ra đại dịch cho đến việc cướp lương thực từ triều đình Demacia đều một tay ta bày ra đấy thì sao? Chỉ cần đạt được mục đích vĩ đại này thì hi sinh chừng đấy người có là gì. Đáng lẽ bọn chúng phải cảm thấy may mắn khi hi sinh cho ta mới phải.”
“Khốn kiếp” – John lao đến đấm vào mặt Scorpio thật mạnh.
“Ha… ha…” – Scorpio vẫn cứ cười điên cuồng, hắn không hối hận những việc đã làm, những điều đó khiến John cực kì tức giận…
“Giết ta đi… ha…. giết ta rồi cả Demacia này cũng sẽ không còn… ha… ha…. Marcos hắn là một kẻ tham lam, ta đã lợi dụng sự tham lam của hắn để tạo ra một kế hoạch hoàn hảo này, nếu như không có sự có mặt của ngươi, Roger… rốt cuộc ngươi là kẻ nào, một kẻ mạnh như ngươi tuyệt đối không phải là kẻ vô danh.”
“Quả boom sắp nổ rồi, ha ha tất cả sẽ kết thúc… ha… ha…” – Scorpio nhìn John nói một cách tự tin hắn tin chắc rằng khi boom nổ hắn sẽ là người chiến thắng.
“Phập”
Không đợi Scorpio nói hết câu John đã vung kiếm thật nhanh, đường kiếm sắc bén xuyên qua bụng của Scorpio, máu hắn ta bắt đầu thấm đầy ra quần áo đang mặc.
“Ngươi…” – Scorpio kinh hãi nhìn John, hành động của hắn khiến bản thân Scorpio cũng không thể ngờ đến.
“Ngươi có biết vì sao không?” – John cúi thấp người nói nhỏ, giọng nói lạnh lùng và khá nhẫn tâm: “Đấy là lòng tin, ta tin tưởng vào đồng đội của mình, họ sẽ phá được quả boom của ngươi…”
“3”
“2”
“1”
Hết thời gian đếm ngược………….. Boom vẫn không nổ, Demacia vẫn an toàn.
“Không thể nào… ọc… ọc…” – Scorpio phun máu liên tục trong sự kinh ngạc.
Để lại một bình luận