Phần 27
Tạm thời lui về thời điểm trước đó khoảng 30 phút…
Lúc này tại một khoảng đất bên dưới các gốc cây cao lớn phía sau lưng là các vách núi lởm chởm khó leo, địa điểm này cách thành phố Igaram không xa lắm, rất nhiều binh sĩ khoắc trên mình trang phục của binh lính Demacia đang ngồi tụ tập dưới đây, gần đó là 4 chiếc xe chở 4 cái khung sắt kiên cố giam giữ lần lượt Xin Zhao, Vayne, Quinn, Galio và Fiora. Vậy là đã rõ đám binh lính này đang thực hiện nhiệm vụ áp tải năm người họ quay trở về thủ đô.
“Đã cho người gọi chỉ huy về chưa?” – Một tên tướng quân với khuôn mặt trông cô cùng đáng sợ tiến đến quát mấy tên lính đang canh gác, chỉ thấy bọn chúng sợ hãi gật đầu lia lịa.
“Hừ, bảo là đi mua ít lương thực sao lại đi lâu đến như thế?” – Gã tướng quân kia tỏ ra rất sốt ruột, liếc mắt nhìn đám người Xin Zhao đang bị nốt trong các khung sắt kia vẫn còn bất tỉnh thì cũng có chút yên tâm hơn rất nhiều.
“Phịch phịch phịch” – Ở các đó không xa, trên những vách núi lởm chởm thẳng đứng, một đạo quân khoảng chừng gần 30 người với trang bị đầy đủ các dụng cụ leo núi đột nhiên xuất hiện, những ánh mắt nhìn nhau như thầm ra hiệu, chỉ thấy người đi đầu ra dáng chỉ huy vung tay về phía trước, lập tức toàn bộ những người còn lại đổ người lao xuống, hai chân chạy trên vách đá dựng đứng, hai tay cầm đao khí thế hùng hổ bổ nhào từ trên cao xuống.
“Giết!” – Một tiếng hô lớn làm toàn bộ binh lính Demacia bên dưới phải giật mình ngẩn đầu lên trời, 30 người như những con chim biết bay lượn phóng từ trên cao lao xuống, song đao chém đến như vũ bão khiến đám binh sĩ không một chút cơ hội chống đỡ.
“Rít” – tiếng dây kéo trên người họ kêu lên rít rít liên hồi, 30 người này động tác cực kì uyển chuyển, điều khiến sợi dây kéo bên người rất thành thục, bọn họ lao qua lao lại tấn công từ trên cao khiến đám binh sĩ Demacia chỉ biết trơ mắt ra không thể làm gì.
“Vù Vù” – Ba mươi người kia khi chân chạm đấp thì lập tức cắt lấy sợi xây đang cột trên người, rút từ hai bên hông ra hai quả lựu đạn cay ném về đám binh lính phía trước.
Những tiếng xì xì phát ra từ những quả lựu đạn cay vang lên, khói trắng chứa đầy chất cay mắt bắt đầu lan tràn mọi nơi.
Từ đầu tới cuối 30 người này hành động vô cùng kĩ càng và chặt chẽ, chắc hẳn họ không phải là những tên lính bình thường mà phải được huấn luyện vô cùng kĩ càng.
“Khụ khụ khụ” – Khói cay làm toàn bộ binh sĩ trở nên khó thở, mắt chảy nước ròng ròng, không tài nào mở ra được.
“Qua kia, hai ngươi qua bên đây” – Chỉ huy của 30 người đột kích vung tay ra lệnh, không cần quá nhiều lời chỉ cần các động tác đã đủ để thuộc hạ mình hiểu được.
“Kong kong” – Những sợi xích sắt và ổ khóa trên các lồng sắt giam giữ 5 người Fiora, Vayne, Quinn, Xin zhao và Galio nhanh chóng được phá bỏ.
“Bọn chúng muốn cướp tù nhân, mau giết toàn bộ bọn chúng, mau lên.” – Tên tướng quân nhanh trí, xé một mảnh vải trên trên người rồi nhúng vào nước bịt lên mặt, như vậy khí gây cay kia sẽ không thể làm gì ông được nữa.
“Giết!..” – Đám binh sĩ Demacia nhanh chóng làm theo cách của tên tướng quân, khói cay nay đã hết tác dụng.
“Quân Demacia quả nhiên không đơn giản.” – Người thanh niên chỉ huy thầm khen ngợi một câu, từ trong người hắn ta một quả pháo sáng nhanh chóng bắn lên trời.
“Đội pháp sư đâu, mau lên!” – Gã tướng quân hét lớn, từ phía sau mười mấy tên pháp sư nhanh chóng niệm các loại chú ngữ tạo gió lốc thổi bay toàn bộ lớp khí mà đám người đột kích kia đã phát tán.
Cảnh tượng đã được khai thông, 30 người đột kích đã giải thoát thành công đám người Xin Zhao, tuy nhiên bọn họ vẫn chưa thể thoát khỏi vòng vây của đám lính Demacia.
“Các ngươi đừng hòng trốn khỏi đây” – Gã tướng quân kia chỉ thẳng cây đao trên người vào mặt bọn họ mà nói.
“Thật vậy sao?” – Gã chỉ huy chỉ cười một tiếng.
“Lạch Cạch lạch cạch” – Tiếng bánh xe ngựa vang lên liên tục, khói bụi bay ngút trời, từ phía bên ngoài một đội quân chừng 20 người đang lao đến đây với tốc độ cực nhanh, người dẫn đầu không ai xa lạ chính là Tướng quân của Demacia trước kia Garen.
“Bọn chúng có cứu viện?” – Gã tướng quân hơi chút lo lắng.
“Bây giờ thì để xem ai cần phải chạy?” – Gã chỉ huy cười khà khà châm chọc.
“Không được hoảng loạn, giữ vững đội hình, chúng ta lùi lại một chút.” – Gã tướng quân kia cố trấn an binh lính của mình, ông ta cũng là một người có kinh nghiệm trận mạc, cho nên tuyệt đối không thể để mất sĩ khí ngay lúc này được.
“Hí hí” – Tiếng ngựa vang lên liên hồi, đám người do Garen dẫn đầu đã xuất hiện tại cuộc chiến, Garen hô lớn: “Mau đưa bọn họ qua đây, chúng ta sẽ rút lui trong an toàn.”
Gã chỉ huy gật đầu ra lệnh cho thuộc hạ phía sau đưa 5 người họ qua bên cho Garen, tất cả đang tiến triển thuận lợi theo đúng kế hoạch đề ra.
Tên tướng quân trợn mắt hung dữ nhìn Garen mà quát: “Garen, ngươi đang làm cái gì thế hả? Ngươi muốn tội danh của mình nặng hơn sao?”
Garen liếc mắt nhìn gã tướng quân kia giọng nói đanh thép: “Đã là tội chết thì thêm một tội nữa thì có gì khác? Tướng quân Vico, nể tình chúng ta trước đây có giao hảo khá tốt ta khuyên ông nên sử dụng trí óc và con tim mình mà quyết định mọi việc, đừng để đôi mắt đánh lừa lí trí.”
“Ngươi đang nói cái gì vậy? Cái gì mà trí óc với đánh lừa? Ta chỉ cần biết, Jarvan IV đã gây ra tai họa cho cả đất nước Demacia, ông ta không còn là vị vua trong lòng chúng ta nữa rồi, bây giờ người ấy là Marcos.” – Tên tướng quân tên Vico kia hét lên trước mặt Garen.
Những lời cần nói Garen cũng đã nói cả rồi, hắn xoay đầu nhìn về gã chỉ huy: “Đội trưởng đội đột kích số 3 – Alexander, cảm ơn vì đã giúp đỡ, bây giờ cứ theo kế hoạch mà tiến hành.”
“Được” – Gã chỉ huy mà Garen gọi với cái tên đội trưởng đội đột kích số 3 Alexander gật đầu, trong lúc bọn họ đang định tách ra và cùng nhau bỏ trốn thì đúng lúc này từ trên trời hơn 100 quả cầu lửa như những viên thiên thạch lao xuống với tốc độ chóng mặt bắn thẳng vào giữa đội hình của quân đội Garen và quân đội đột kích số 3.
Hàng loạt tiếng nổ ầm ầm vang lên điếc cả tai.
“Khốn nạn tụi bây, mới ra ngoài kiếm chút gì đó bỏ bụng ai ngờ khi về lại gặp tình huống này.” – Từ trên cao 5 bóng người lao nhanh xuống đứng trước mặt Vico, năm gã này là những kẻ đã xuất hiện tại quán rượu bên trong thành Igaram. Một thanh niên, một thiếu nữ và 3 lão già.
“Chỉ huy Ricardo, tiểu thư Maria, ba vị pháp sư” – Tên tướng quân Vico thấy năm người này mừng rỡ ra mặt lập tức đến cúi chào.
Alexander thần sắc có hơi biến đổi, lập tức cùng với quân đội của mình chạy đến cạnh Garen nói: “Tướng quân Garen, e rằng chúng ta đã tính sai thời gian rồi, không ngờ hắn ta lại về sớm đến như vậy.”
Garen trên mặt cũng tỏ ra có chút ngưng trọng, rõ ràng anh ta biết lai lịch của năm người kia, 3 lão già thì không đáng nói đến, riêng lai lịch của gã thanh niên có tên Ricardo và cô gái Maria kia anh ta biết quá rõ, cả hai đều là thuộc hạ đắc lực của Scorpio – Một trong 12 chiến tướng hộ vệ của Ralaw.
“Ngươi là tội phạm đang bị truy nã Garen?” – Ricardo nhìn Garen không một chút xem trọng khinh thường lên tiếng.
Garen đối với thái độ của hắn không quá bận tâm dù gì cả hai cũng là kẻ thù, quan trọng mấy chuyện ấy thì có ích gì. Anh ta lập tức đáp: “Không sai, ta là Garen.”
“Được!” – Ricardo gật đầu cái rụp tỏ ra khoái chí nói tiếp: “Ngươi biết hôm nay ngươi đã gây ra tội gì rồi chứ?”
“Hừ” – Garen hừ lạnh một tiếng: “Tội ư? Kẻ có tội chính là các ngươi mới phải, những kẻ bán nước, phản lại đức vua thì không đáng nói chuyện với ta.” – Thường ngày Garen là một người hiền lành ít nói thế nhưng đấy là khi anh ta ở Demacia hoặc là ở nhà gì đó, còn một khi ra chiến trường tính cách thay đổi gần như 360 độ.
“To gan, dám nói chuyện kiểu đó với ngài Ricardo?” – Một lão già bực tức thổ cây gậy trên tay một cái rầm chỉ thẳng vào mặt Garen mà nói.
Ricardo liếc sang nói với cô gái xinh đẹp đang đứng bên cạnh mình: “Maria, cô xử đám người này được chứ? Thực sự ta không muốn bọn chúng làm bẩn tay ta đâu.”
Maria liếc nhìn hắn một cái thật kiều mị, giọng nói có phần đỏng đảnh: “Ngươi khôn thật đấy, không muốn tay mình bẩn vậy muốn tay ta bẩn sao?”
“Thì tay ngươi bẩn về ta rửa lại là được mà!” – Gã Ricardo kia lập tức phản bác, quả thực những điều hắn nói như thế này trước giờ cô gái tên Maria kia không bao giờ thích cãi lại, chỉ làm tốn thời gian mà không được tích sự gì.
“Thôi được, để bọn chúng cho ta vậy! Nhưng với một điều kiện!” – Maria đưa ngón tay trỏ lên trước mặt gã Ricardo mà nói.
“Điều kiện gì?”
“Toàn bộ chiến tích trận này thuộc về ta.” – Maria cười đáp.
“Được thôi!” – Ricardo gật đầu lùi lại để trận chiến này cho Maria toàn quyền xử lý.
Phía bên kia, Garen và đội trưởng đội đột kich số 3 Alexander đang thầm trao đổi với nhau, bọn họ biết thực lực bản thân không phải đối thủ của những kẻ phía trước, nếu chính diện đánh nhau e rằng nguy hiểm rất nhiều, vả lại nhiệm vụ của họ là bảo vệ và đưa đám người Xin Zhao rời khỏi đây trong an toàn.
“Các ngươi lùi lại đi, để mình ta xử bọn này” – Cô gái tên Maria kia nhếch môi lên nói một câu khiến cho đám người Garen cảm thấy như bị xúc phạm, cô ta không xem bọn họ ra gì cả, ngang nhiên tự cho rằng một mình mình đủ sức giết hết tất cả.
“Xem ra không còn cách nào nữa rồi, lao lên giết cô ta trước.” – Alexander hô một tiếng, lao lên đầu tiên tấn công Maria.
Ầm ầm ầm ( những tiếng nổ vang lên không ngớt)
Kiếm ảnh từ tay Maria phát ra âm hưởng phá không kinh khủng. Alexander và thuộc hạ của hắn bên cạnh lộ ra nét kinh hãi. Tại giờ khắc này hắn rõ ràng cảm ứng được chiến lực kinh khủng của cô gái Maria kia. Hét lớn một tiếng tăng tốc độ lên cực hạn, Alexander như một tia chớp rạch ngang bầu trời lao đến tấn công như vũ bão vào Maria, tuyệt nhiên trong đầu không có nghĩ rằng đối thủ là một cô gái yếu đuối. Kiếm sắt trong tay tập trung năng lượng phép thuật đã gần như trong suốt mà rung lên. Kiếm ảnh càng cường thịnh cực kỳ, nhắm thẳng Maria.
Xích xích xích …
Thanh âm kiếm ảnh cắt hư không đặc biệt chói tai!
Thế nhưng kiếm ảnh của Alexander căn bản không đỡ được những kiếm ảnh phát ra từ bàn tay nõn nà xinh đẹp của Maria. Ngón tay màu vàng kim trực tiếp nghiền nát hơn mười luồng kiếm ảnh của Alexander nhẹ nhàng. Sau đó đánh lên thân kiếm trong tay của Alexander.
Âm hưởng tan vỡ phát ra, thân kiếm trong tay Alexander bạo nát như pháo hoa, luồng năng lượng bắn ra bốn phía. Alexander như là gặp phải sóng trùng kích, thân thể chấn động mãnh liệt, có thể thấy một luồng sáng vàng chạy vào trong chuôi kiếm vỡ ra tung tóe trong tay hắn. Cả cơ thể như không thể tự chủ được rơi xuống, kiếm đã vỡ nhưng tay cầm kiếm vẫn không ngừng run lẩy bẩy vì dư chấn vẫn còn.
“Bịch” – Garen lao đến đỡ lấy Alexander, tránh anh ta rơi thẳng xuống mặt đất mà khiến vết thương trên người nghiêm trọng hơn.
“Ọc” – Alexander cũng không thể kiềm chế được máu trong người bạo loạn phun ra một búng máu, sắc mặt nhạt đi rất nhiều.
“Ô, mới có chút xíu vậy mà đã hộc máu rồi à.” – Cô gái Maria kia che miệng cười khanh khách, bây giờ mới để ý, vũ khí của cô ta vô cùng đặc biệt, nó không phải kiếm, không phải dao hay thứ gì thông dụng, nó là một bao tay sắt ôm chặt lấy bàn tay của cô ta, bao tay này có thể biến đôi tay của cô thành những món vũ khí không kém gì gươm đao.
“Mẹ nó, ta dư máu thì ta nôn rất một ít không được sao?” – Alexander tức giật quát lớn.
“Ô, còn sức mà tức giận sao, được được”
Garen lo lắng nói: “Anh ổn chứ? Chúng ta mau tìm cách rút lui thôi.”
Alexander mỉm cười nói: “Đừng lo, chúng ta phải cầm cự, tôi đã bí mật cho người gọi hai vị thủ lĩnh đến đây rồi.”
“Sao?” – Garen kinh ngạc.
“Chờ bọn ta sao?” – Đúng lúc này một giọng nói thiếu niên vang lên, hai bóng người từ trên cao bay xuống đứng trước mặt Garen và Alexander. Bọn họ không phải ai xa lạ chính là Peter và Isla, nhìn thấy vết thương của Alexander, Isla lập tức rút từ trong người ra một viên thuốc đưa cho anh ta nói: “Uống đi, sẽ cảm thấy đỡ hơn.”
“Cảm ơn chỉ huy!”
“Bọn họ là chỉ huy của quân cách mạng sao? Vậy lần trước sao ta không gặp hai người họ?” – Garen kinh ngạc nói.
Alexander đáp: “Vì hai người họ có công việc nên không ở trong doanh trại với các thủ lĩnh khác, anh không cần lo lắng nữa, có họ ở đây thì mọi chuyện đơn giản rất nhiều.”
“Tại sao anh ta lại tin tưởng hai người này vậy? Họ trông rất trẻ thậm chí có thể bằng hoặc nhỏ tuổi hơn cả em gái của mình, không lẽ họ mạnh đến thế sao?” – Garen thầm nghĩ trong đầu.
Peter nhìn Ricardo mỉm cười khà khà nói: “Không ngờ gặp ngươi ở đây đấy? Lúc ở quán rượu ta đã thầm đoán ngươi không phải là kẻ tầm thường hóa ra điều này là đúng, ta thật là thông minh quá đi.” – Peter vừa nói rồi tự khen ngợi chính bản thân mình.
“Anh Peter” – Isla nhéo lỗ tai của cậu ta một cái bực tức nói: “Đừng đùa giỡn nữa, chúng ta không có nhiều thời gian ở đây đâu.”
“Phải phải!” – Peter gật đầu nói với Alexander đang ở phía sau: “Đội trưởng đội 3, có phải cô ả kia đã đánh ngươi ra thế này?”
“Vâng!” – Alexander gật đầu.
“Cô ta là phụ nữ, vậy thì ta không thể ra tay được rồi, em gái, xử ả giúp anh nhé” – Peter xoay đầu nhìn Isla cười nói.
“Cái gì vậy? Tại sao cậu ta lại để chuyện nguy hiểm này cho em gái của mình?” – Garen lo lắng đang định nói ra thì đã thấy Isla gật đầu.
“Ô, đối thủ của ta là một cô gái xinh đẹp thế kia sao? Vậy lại càng không thể để cô sống được, bất cứ ai xinh đẹp hơn ta đều phải chết!” – Maria để lộ gương mặt đáng sợ nhìn và nói Isla.
Chỉ thấy cô ấy nhẹ nhàng mỉm cười, nụ cười xinh đẹp đến mức “Hoa nhường nguyệt thẹn”, Isla đáp: “Vậy thì cô không có cơ hội đó đâu.”
Lúc này Isla như đang cười, mắt không chớp nhìn Maria. Ngày thường ăn mặc đoan trang, phát ra vẻ thánh khiết, lúc này trên người chỉ mặc một bộ quần áo bó sát, càng lộ ra vẻ gợi cảm, trong vẻ thánh khiết còn có cả vẻ khêu gợi, tỏa ra sự hấp dẫn mê người.
“U u u u” – Bên ngoài cơ thể của Isla nhanh chóng hình thành một lớp năng lượng màu xanh đậm bao phủ, kiếm đeo bên hông cũng nhanh chóng rút ra, một tiếng rít kiếm khiến lòng người sợ hãi, hào quang từ thân kiếm bạo phát chói lóa, Phong kiếm quả nhiên là vũ khí không tầm thường.
Isla và Phong kiếm, một sự kết hợp hoàn mỹ, vừa mang một chút gì đó mạnh mẽ, kiêu sa, lại có chút gì đó của sự lạnh lùng và trong sáng.
Thấy những hình ảnh trước mặt Maria càng tỏ ra tức giận hơn bao giờ hết, cô ta không bao giờ cho phép một cô gái nào xinh đẹp hơn mình, hai hàm răng trắng đều nghiến chặt vào nhau.
“Chết đi!” – Maria lao đến đôi bàn tay tỏa ra ánh sáng màu vàng kim rực rỡ, hai bàn tay khổng lồ huyễn hóa từ năng lượng phép thuật của cô ả nhanh chóng xuất hiện lao nhanh về phía Isla như muốn bóp chết cô.
“Tầm thường!” – Isla vung mạnh kiếm trên tay, một cơn cuồng phong mãnh mẽ lao đến, cơn cuồng phong ẩn ẩn hiện hiện hàng trăm lưỡi đao sắc bén chém thẳng vào đôi tay khổng lồ kia, chỉ nghe một tiểng nổ vang lên, đôi tay khổng lồ do Maria tạo ra lập tức nổ tung không còn bóng dáng.
Maria đang để sự tức giận làm lu mờ đi lý trí, điều này rất có lợi cho Isla và cô cũng đang mong điều này, luyện phong hệ phép thuật khả năng tránh nẽ và linh hoạt trong các bước di chuyển là cực cao, Maria càng đánh Isla càng tránh né. Lúc này hai mắt của cô ả đỏ ngầu vì tức giận.
“Á… con ả đáng chết, ngươi chết đi cho ta!” Maria quả thật đã giận điên lên, không còn giữ được thái độ bình tĩnh như lúc đầu, lông mày dựng ngược lên, hai mắt vốn long lanh hôm nay tràn ngập sự lạnh lẽo. Trong lúc tức giận, cô ta dường như không để ý tới Isla đang xông lên ở trước mặt.
Ánh sáng của thanh kiếm chói lóa làm không trung như xuất hiện thêm một mặt trời nhỏ, chiếu sáng khắp cả vùng rộng lớn.
“Choang” – Một anh thanh thanh thúy do đôi găng tay và Phong kiếm của Isla va chạm vào nhau vang lên, một luồng sóng lực bạo phát ra khiến cho những người yếu ớt bên dưới không thể đứng dậy.
“Woa, mẹ mìn này cũng mạnh đấy chứ, Isla xem ra gặp đối thủ khó rồi!” – Bên dưới Peter tỏ ra rất thoải mái xem trận chiến của Isla.
Garen lo lắng nói: “Cậu không định giúp cô ấy sao? Em gái cậu sẽ gặp nguy hiểm mất.”
“Đừng lo, anh em chúng tôi không ai yếu đuối cả đâu” – Peter xoay đầu cười nói với Garen.
Tất cả mọi chuyện diễn ra nhanh như điện xẹt, tất cả chỉ diễn ra trong tích tắc.
Isla cũng một lần nữa xông tới phía trước mặt Maria, Phong kiếm phát ra ánh sáng dài chừng bốn mét, chém ngang về phía trước. Kiếm khí giống như sóng biển tuôn trào về phía trước, sóng dao động năng lượng mạnh mẽ vô cùng khiến cho mọi vật cản trên đường đi đều bị biến thành cát bụi.
Maria tỏ ra hoảng loạn, cấp tốc vung tay thật mạnh, bàn tay tạo hình kiếm, chém về phía trước đáp trả, ánh sáng lấp lánh hủy diệt tất cả những vật cản trở đường đi của nó.
“Ầm, vút” – Nhát chém của Isla là nhát chém cực mạnh có bao hàm cả sức mạnh tuyệt đỉnh của Phong kiếm bên trong, uy lực là không thể tưởng tượng nổi, hai luồng kiếm lực do Maria tạo ra căn bản không đủ sức đáp trả lại kiếm khí của Isla, một tiếng nổ vang lên, và một tiếng rít gió ngay sau đó, mũi kiếm khí của Isla gần như không bị si nhê gì, nó bay thẳng và lao nhanh về phía Maria.
Hai mắt xinh đẹp của cô ta mở to kinh hãi.
“Ầm” – Ricardo nhanh như chớp xuất hiện trước mặt Maria, bàn tay phải của hắn ta bóp nát đường kiếm khí của Isla thật dễ dàng, kế tiếp đó, một luồng năng lượng khủng khiếp từ bàn tay trái phóng ra bắn về phía Isla như một sự đáp trả.
“Rống…” – Một tiếng rồng gào lên đầy dũng mãnh, sắc mặt mọi người tái xanh, cứ nghĩ là có rồng xuất hiện, nhưng thực ra đấy là một con hỏa long do Peter tạo ra từ cây Cuồng đao trên tay, Hỏa long uy vũ hơn người lao đến nuốt trọn luồng công kích năng lượng mà Ricardo tạo ra.
Peter cười nói: “Sao vậy? Tự dưng chen ngang vào cuộc chiến của hai cô gái?”
Ricardo không muốn đáp lại liếc ra sau nhìn Maria sắc mặt nhợt nhạt nói: “Cô thật ngu ngốc khi để mất sự bình tĩnh của mình.”
“Ta xin lỗi” – Maria mặc dù rất nhục nhã nhưng cũng không thể phủ nhận nếu như vừa rồi Ricardo không xuất hiện cô đã chết chắc.
Ricardo nhìn thẳng vào Peter giọng điệu kiêu ngạo nói: “Bọn ta không có nhiều thời gian với đám người các ngươi, vậy nên trận chiến này mau chóng kết thúc thôi.”
“Kết thúc thế nào?” – Peter vung vung cây đao trên tay cười đáp.
“Lấy đầu các ngươi rồi quay trở về lĩnh thưởng.” – Ricardo đáp một cách đầy lạnh lùng.
Để lại một bình luận