Phần 20
Những trận chiến diễn ra ngày một khốc liệt, pháp sư, chiến binh, phép thuật thi triển liên hồi làm lóa cả mắt, mặt đất sớm đã bị những trận chiến đang diễn ra kia làm cho nát bấy.
“Ầm” – Một tiếng nổ vang lên, một gã thanh niên từ trên cao rơi xuống như một cao cát nặng nề. Cả người hắn ta đập vào mặt đất khiến ruột gan phèo phổi như muốn đảo lộn, từ trong miệng tuông ra dòng máu đỏ tươi, vũ khí hắn cầm là một thanh đoản đao cũng bị đánh văng đi, cả thanh đao không chút sứt mẻ nhưng cũng không có gì khác biệt từ lúc nó được rút ra.
“Đã là người thứ 16 rồi đấy nhỉ, 16 kẻ bị loại, có thể trong 23 người trước mặt không có ai đủ khả năng thức tỉnh được vũ khí của ta tạo nên, thật thất vọng.” – Prospector lắc đầu ngao ngán, đột nhiên lúc này ông ta nghe được một câu nói đầy kiêu ngạo: “Chờ đến lúc này cũng hết sức chịu đựng của ta rồi, chủ nhân của cây Cuồng Đao này là ta.”
John nhìn vào người thanh niên vừa nói kia, Peter cầm lấy thanh đao đang cắm gần đó bước ra ứng chiến với đối thủ của mình. Đối diện với cậu ấy là một gã thanh niên khác, thứ vũ khí hắn cầm trên tay là Trường Thương Atma, Isla ở gần đó mỉm cười nhìn Peter nói: “Anh Peter, cần thận không hắn ta thọt anh lòi ruột đấy…”
Peter cười ha hả nhìn đứa em gái yêu quý của mình cười nói: “Isla, em đừng nói bậy, hắn ta không đủ sức để làm chuyện đó đâu.” – Peter đối với em gái của mình hết mực yêu quý, hai người thường xuyên nói đùa với nhau như vậy nhưng tuyệt nhiên không có chút gì nghĩ xấu về nhau.
Tên thanh niên cầm thương Atma nhìn qua Isla sau đó lại nhìn sang Peter cười khinh thường nói: “Ngươi có một cô em gái đẹp đấy, tại sao không cố gắng ở bên cạnh chăm sóc cô ta mà mò đến đây? Không sợ binh khí vô tình khiến ngươi và em gái mình chia lìa sao?”
“Chia lìa? Ha…. ha….” – Peter đột nhiên cười lớn, sau đó chỉ thẳng cây đao về phía gã ta nói: “Để ta nói cho ngươi biết chuyện này, không có thứ gì có thể ngăn cách được hai anh em ta cả, ngươi đã hiểu rồi chứ, nào nhào vô đây…” – Nói xong Peter hạ thấp nửa người thủ thế chuẩn bị tấn công.
“Được thôi, là do ngươi muốn đấy” – Gã thanh niên nhếch môi, chân phải đạp mạnh về phía sau, trường thương trên tay uy lực mạnh mẽ đâm thẳng về phía trước.
Trong thoáng chốc trong đầu Peter liền nghĩ: “Mặc dù hắn ta chưa thể thức tỉnh được trường thương nhưng uy lực cũng không thể xem thường được” – Cậu ta nhanh như một tia chớp phóng người lên cao, ảo diệu tránh được một thương cực nhanh và hiểm của đối thủ. Cả người Peter xoay vòng trên không, Cuồng đao trên tay mạnh mẽ theo thế xoay tròn trên không của Peter mà chém ra. Ảo ảnh đao mập mờ nhưng chất chứa đầy uy lực công kích.
“Ầm” – Một tiếng nổ vang lên, gã thanh niên kia cũng thuộc dạng có bản lĩnh, hắn ta dùng thương đâm mạnh về phía trước trực tiếp công kích phá nát một ảo ảnh đao của Peter.
Peter ngay khi chân chạm đất lập tức cả người như một bóng ma thoắc cái đã biến mất tại vị trí, tiếp đó cậu ta di chuyển nhanh như tia chớp lắc léo đầy biến ảo tiếp cận lấy gã thanh niên kia.
“Đừng xem thường ta” – Gã ta lần đầu tiên gặp phải đối thủ thế này nên cảm thấy vô cùng tức giận, mũi thương đâm liên tục về phía trước để cản lại đòn thế tấn công của Peter nhưng mũi thương chỉ đâm trúng vào các tàn ảnh do Peter tạo ra mà thôi.
“Chết nhé!” – Peter nở một nụ cười có phần quỷ dị khác người, đao trên tay quét ngang về phía trước nhắm ngay eo của đối phương mà ra đòn.
“Phập” – Gã thanh niên kia kinh hãi tột độ, trong tích tắc hóp bụng rồi lách người sang một bên, nhưng những phản xạ ấy của gã chỉ đủ để cứu lấy một mạng nhưng không thể thoát khỏi đòn tấn công cực kì hiểm của Peter.
“Khốn kiếp, trước nay chưa có bất cứ ai làm ta bị thương thế này, ta tuyệt đối không tha cho ngươi” – Mặc cho vết thương vẫn còn đang chảy máu, gã ta một lần nữa vung thương lao đến, lần này gã ta quyết chí muốn lấy mạng của Peter, trường thương mãnh liệt biến ảo đủ mọi góc độ, gần như bốn phương tám hướng đều có mũi thương của gã ta. Một tuyệt kĩ cực kì lợi hại không thể xem thường.
“Hít” – Peter đột nhiên đứng yên bất động, từ khóe miệng nở ra một nụ cười quái dị, cậu ta nói lầm rầm điều gì đó, chỉ thấy thanh đao trên tay đột nhiên lóe ra ánh sáng đỏ rực, kế tiếp đó là một hỏa long ảo ảnh đột nhiên xuất hiện ngay sau lưng Peter. Sự việc diễn ra quá bất ngờ khiến cả John, Prospector và tất cả mọi người đều kinh ngạc.
“Hắn ta thức tỉnh được Cuồng Đao rồi! Nhưng bằng cách nào?” – Prospector kinh ngạc đứng bật dậy, John cũng kinh ngạc với sự việc này nhưng không hiểu sao hắn nhìn thấy nụ cười có phần quái dị kia của Peter lại cảm thấy vô cùng quen thuộc.
“Rống” – Tiếng rồng gầm lên đầy uy vũ, cả người Peter lập tức được bao bọc bên trong bởi một luồng hỏa diễm nóng rực cả ngàn độ. Sức nóng cùng uy lực do thanh đao phát ra lập tức khiến gã thanh niên kia hộc máu bắn ngược trở lại, ngọn thương cũng rơi khỏi tay hắn, sắc mặt hắn ta tái mét nhìn Peter trước mặt, đây chính là uy lực của việc thức tỉnh vũ khí của ngài Prospector sao?
“Anh Peter, anh làm được rồi!” – Isla nhảy lên sung xướng chạy đến bên cạnh Peter, điều quái lạ là ngọn lửa đang bao bọc lấy Peter không làm tổn hại chút gì đến Isla, có phải là do thanh đao kia biết đây là em gái của chủ nhân nó nên mới không gây hại cho cô? Nếu đúng là vậy thì những vũ khí ở đây thực sự quá khủng khiếp, có thể có linh tính lớn như vậy.
Peter thu lại ngọn lửa bên ngoài cơ thể, xoay đầu nhìn Isla nói: “Bây giờ đến lượt em đấy.”
Isla gật đầu sau đó phóng đến chỗ trận đấu giữa một người cầm Cuồng Cung và một Người cầm Phong kiếm.
Tay phải vung lên, một cơn gió lốc không biết từ đâu lập tức xuất hiện cuống phăng tên to con đang cầm phong kiếm, hành động của cô thực sự vừa khiến mọi người mắt chữ O mồm chữ A mà kinh ngạc, đây là hành động gì đây? Tự ý xen ngang vào trận chiến của người ta đã vậy còn cướp lấy cây Phong kiếm nữa, thật sự quá mức không chấp nhận được.
“Ha… Ha… bọn trẻ bây giờ thú vị thật” – Ngài Prospector thấy hành động của Isla cũng phải bật cười bất lực.
Gã to con bị Isla dùng gió lốc đánh văng đi kia tức giận nhìn Isla quát lớn: “Bà già mày, tự ý xen vào trận chiến của ông mày là sao?”
Isla gỡ bỏ chiếc nón cùng toàn bộ vải che mặt, để lộ ra gương mặt thanh tú xinh đẹp đến ngỡ ngàng, mái tóc vàng trước giờ luôn được dấu sau những mảnh vải lúc này cũng được cô xõa ra thoải mái, chiếc miệng xinh đẹp của Isla nhìn gã to con kia cười nói: “Có đấu thêm cũng thế thôi, Phong Kiếm không chọn ngươi làm chủ nhân đâu.”
“Sao… sao… cô biết” – Có lẽ hắn ta cũng bị vẽ đẹp của Isla làm cho có chút bất ngờ, giọng điệu giảm nhiệt thấy rõ.
Isla ngắm nghía thanh phong kiếm một lúc rồi nói: “Bởi Phong Kiếm đã nói chuyện với ta và nó muốn ta làm chủ nhân của nó.”
“Vô lý, không thể nào!” – Hầu như không một ai tin tưởng những gì Isla nói nhưng chỉ có Prospector thì ngược lại, ông thở dài một tiếng rồi nói: “Có lẽ đây là duyên số, hai anh em nhà kia lại được hai vũ khí của ta chọn làm chủ nhân, ngươi nói chuyện này có thật là…. hử ngươi sao vậy?” – Đang lúc Prospector xoay đầu định nói chuyện với John thì ông đột nhiên kinh ngạc thấy cả người John cứng như tượng đá, ánh mắt không rời khỏi Isla, hai tay có chút gì đó run lên nhè nhẹ.
“Giống quá… thực sự quá giống, tuyệt kĩ gió lốc vừa rồi, cả gương mặt và mái tóc, sao lại giống đến như vậy!” – John lẩm bẩm một mình.
Trở lại với Isla, khi cô nghe thấy đám người kia không một ai tin những gì mình nói, hai má xinh đẹp bỗng phồng lên tức tối, cô vung kiếm chỉ thẳng vào mấy gã đó hét lớn: “Vậy có giỏi thì đến đây, để ta cho mấy người mở rộng tầm mắt.”
“Được… được, nếu như ai trong bọn ta dành chiến thắng cô phải đồng ý làm vợ của bọn ta đấy nhé!” – Một gã thanh niên bộ dáng dâm dê mở lời, những kẻ thế này Isla vô cùng căm ghét, nhưng cô chưa vội động thủ, một nụ cười đầy ý khinh thường hiện lên, Isla liếc mắt một vòng rồi đáp: “Được thôi. !”
Peter lo lắng tiến đến cạnh, nói nhỏ vào tai của Isla nói: “Em có liều quá không?”
Isla cười đáp: “Anh yên tâm, đám này chỉ là những con kiến mà thôi.”
Peter thấy em gái mình tự tin như vậy đành thờ dài một tiếng nhảy ra xa, giờ đây từ việc là những kẻ thất bại do không được vũ khí chọn chủ, những gã thanh niên khác lại có cớ để tiếp tục chiến đấu, bởi ai đánh thắng cô gái kia sẽ được cô ấy xem là chồng mình. Không có vũ khí tốt nhưng có được một người vợ đẹp cũng không uổng chuyến đi này.
Isla nhìn đám thanh niên đang bao vây mình, cô khinh thường lũ đó, kiếm trên tay vung mạnh ra, một cơn cuồng phong lập tức thổi đến, cả người Isla nhanh chóng được bao phủ bởi một luồng cuồng phong đầy mạnh mẽ.
“Tấn công!” – Đám thanh niên kia hô lên một tiếng tức tốc lao đến tấn công.
“Phong kiếm, cho bọn chúng biết sức mạnh của cậu nhé!” – Isla lẩm bẩm nói chuyện với Phong kiếm trên tay, chỉ thấy thân kiếm rung lên một tiếng sau đó hào quang bành trướng cực đại, hàng trăm cây phong kiếm xuất hiện đầy bầu trời, kế tiếp đó như cơn mưa sao băng cuồng bạo rơi xuống đầu đám thanh niên đang lao đến.
“Cuồng Phong, thổi” – Isla nhẹ nhàng uyển chuyển như một cơn gió, cô phóng người lên cao, kiếm trên tay đánh mạnh xuống lập tức một cơn cuồng phong mãnh liệt lao đến hất tung toàn bộ đám thanh niên bên dưới, một đòn tung ra mạnh mẽ và nhanh đến mức bọn chúng chỉ có thể há mồm hộc mà không hiểu rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
“Ha… Ha… Phong Kiếm, thật tuyệt” – Isla nhẹ nhàng đáp xuống đất cô sung sướng ngắm nhìn thanh Phong Kiếm đang tỏa ra ánh sàng màu xanh lục dịu nhẹ, như cảm nhận được sự yêu thích của chủ nhân của mình thân kiếm rung lên vài tiếng nhẹ nhàng như sung sướng.
“Cẩn thận!” – Đột nhiên một tiếng hô lên, khiến Isla giật nảy mình, khi cô xoay người lại thì thấy một con dao phủ đầy phép thuật đang xé gió lao đến cực nhanh, một đòn này bất ngờ đến mức Peter đứng cách đó không xa nhưng cũng không thể nào phản ứng kịp.
Hai mắt Isla mở to đầy kinh hãi, sắc mặt có chút biến sắc.
“Vù” – Bất thình lình một bóng lưng đầy vững chải xuất hiện ngay trước mắt Isla, John nhanh hơn cả tốc độ ánh sáng xuất hiện ngay trước mặt cô, tay phải vung lên đánh văng cây dao đang lao đến.
“Ồ, hắn ta mới ngồi đây mà!” – Prospector kinh ngạc cực độ, mới thấy John đang ngồi gần ông ta, vậy mà thoáng cái đã biến đến đó, đấy có thể xem là tuyệt kĩ tốc biến trong truyền thuyết hay không?
“Đánh nhau, thử vũ khí, mà ra đòn hèn hạ vậy sao?” – John đầy phẩn nộ nhìn gã thanh niên vừa dùng cách hèn hạ ấy đánh lén Isla, vừa nhìn thấy ánh mắt ấy của John gã thanh niên kia không hiểu sao tận sâu trong tâm hồn của mình như bị một con quái thú gì đó cào xé cắn nát, cả cơ thể sợ hãi, mặt mũi trắng không còn tí máu.
“Cảm… cảm ơn…” – Isla lắp bắp nói.
John xoay lại nhìn Isla, hai mắt hắn không hề muốn nhắm lại, đột nhiên John giữ chặt lấy hai vai của Isla, khiến cô vừa bất ngờ vừa giật mình sợ hãi, chưa để cô kịp thốt lên thì John đã hỏi: “Janna, cô ấy có quan hệ gì với cô?”
“Á… ngươi….” – Isla sợ hãi hét lên, không biết là vì cô sợ những gì hắn vừa nói ra hay hành động trước đó, thấy em gái mình hoảng sợ như vậy Peter lập tức vung đao chém đến nhằm giải nguy, John cũng phản xạ rất nhanh lập tức lùi về sau ba bước, nhìn Peter hỏi: “Peter, vừa nãy khi thấy cậu chiến đấu, cách di chuyển ấy ta thấy rất quen, nó rất giống với một người ta quen biết trước đây, thực ra Elise và Janna có quan hệ gì với hai người?”
Sắc mặt bên ngoài của Peter và Isla vẫn tỏ ra rất bình tĩnh nhưng thực chất bên trong đang náo động không ngừng, bọn họ kinh hãi thầm nghĩ: “Người thanh niên trước mặt này rốt cuộc là ai? Tại sao hắn lại biết lai lịch của họ? Hắn có phải là kẻ thù hay không?”
John trước đây thường xuyên chinh chiến cho nên đối với việc nhìn người và đoán tâm trạng của người khác có ít nhiều thành tựu, mặc dù bề ngoài Peter và Isla tỏ ra rất bình tĩnh nhưng thực tế ở bên trong lại không như vậy.
“Ha… ha… được rồi, được rồi” – Ngài Prospector đột nhiên cắt ngang mạch suy nghĩ của cả ba, ông tiến lại nhìn quanh một vòng sau đó tay phải vung lên, 5 món binh khí đang ở trên mặt đất lập tức quay trở về tảng đá. Như vậy 8 món thì duy chỉ có 2 món là nhận được chủ, những người còn lại đều không đủ tư cách. Prospector nói: “Những người không được vũ khí chọn thì rời khỏi đây đi!” – Nói là làm, không để người khác phải ú ớ câu gì là phong cách làm việc của Prospector, 21 người kia nhanh chóng biến mất tại vị trí của mình, ở nơi này còn mỗi Peter, Isla và John mà thôi.
Prospector nhìn vào Cuồng đao và Phong kiếm trên tay của Peter và Isla vuốt râu nói: “Xem như hai người có duyên với vũ khí của ta, được rồi ta cũng chỉ nói một câu cuối cùng với các ngươi mà thôi, vũ khí cũng chỉ là một đồ vật, nó có thể trở thành một thứ độc ác giết người không gớm tay nhưng cũng có thể là một thứ có thể cứu biết bao nhiêu là sinh mệnh, ta hi vọng vũ khí của ta rơi vào tay những anh hùng của vùng đất này để không làm vấy bẩn nó.”
Isla và Peter cuối người cảm ơn những lời dạy dỗ của Prospector, ngay sau đó cả hai được ông ấy đưa ra khỏi vùng đất này. Hai người họ biến mất một cách đột ngột khiến John vô cùng sửng sốt, hắn còn rất nhiều điều muốn hỏi nhưng vẫn chưa kịp nói ra.
“Ông!” – John có vẻ rất khó chịu với Prospector.
“Được rồi, cậu đến đây có mục đích gì? Có thể nói cho ta nghe được chứ?” – Prospector vung tay lên ngăn những gì John định nói.
John đành bất lực thở dài một hơi, từ khi quay lại đây hai người Peter và Isla là đầu mối duy nhất giúp hắn tìm lại vợ của mình thế mà. John gật đầu lấy từ trong người ra một gói đồ được cột kĩ, vừa mở ra vừa nói: “Tôi đến đây không có mục đích gì khác, muốn nhờ ngài rèn lại binh khí này giúp tôi.”
“Rèn binh khí sao?” – Prospector hơi chút kinh ngạc cầm lấy gói đồ của John, khi mảnh vải che được tháo ra, hai mảnh cây dao gãy của John lộ ra trước mắt ông ta, cả người ông ta như chết lặng khi thấy món binh khí ấy, mồ hôi từ trên trán tuông ra như mưa, hai tay cầm run lên nhè nhẹ, nước bọt cứ nuốt xuống liên tục.
“Có việc gì mà trông sắc mặt ngươi xuống giữ vậy Prospector?” – Đột nhiên một giọng nói già nua vang lên khiến John và cả Prospector kinh ngạc, từ bên cạnh một bóng người bước từng bước tiến đến, càng bước đi hình dáng của ông ta càng rõ hơn, cả cơ thể từ hư ảo thành thực thể.
“Hả…. là ông ta” – John kinh hãi cứng người nhận ra cái ông lão đang đi đến kia chính là người hắn đã gặp ở bên con sông, cũng là ông lão câu cá với lưỡi câu thẳng.
Còn Prospector thì kinh ngạc không thôi, trái với hành động của John, Prospector đột nhiên cúi người cung kính hô lớn: “Sư Phụ!”
Để lại một bình luận