Phần 4
Tối hôm đó, một buổi tiệc cực lớn được tổ chức, dưới đống lửa cháy bập bùng, hàng trăm người nhảy múa hát hò xung quanh, một bầu không khí vui tươi hơn bao giờ hết, tiếng cười nói lấn át cả sự buồn tẻ thường ngày của sa mạc.
John ngồi uống rượu cùng với những người khác, hắn kì lạ hỏi một người thanh niên bên cạnh: “Anh biết Sivir ở đâu không? Tại sao tôi không thấy cô ấy tham gia?”
Người thanh niên kia sắc mặt hơi chút ửng đỏ, nghe John hỏi vậy anh ta ợ ợ vài tiếng cười nói: “Chắc giờ này thủ lĩnh đang ở thành phố Abaz rồi…”
“Thành phố Abaz? Cô ấy ở đấy làm gì? Cô ấy không tham gia buổi tiệc cùng mọi người sao?” – John vô cùng khó hiểu, Sivir có việc gì mà phải bỏ buổi tiệc như thế này mà đến thành phố Abaz cơ chứ.
“Bịch” – gã thanh niên kia lấy tay vỗ vỗ vào vai John cười khà khà nói: “Cậu là người mới tới phải không? Không biết cũng là phải, để ta nói cho cậu biết… ực… Không chỉ có đêm hôm nay là như vậy đâu, hầu như tối nào cô ấy cũng vào thành phố Abaz cả, biết vì sao không?”
John lắc đầu.
Gã thanh niên đó cười ha hả trả lời: “Thủ lĩnh của bọn ta thích một đại thiếu gia ở bên trong thành phố Abaz đấy… ực… hắn ta giàu lắm nhá…”
“Sivir thích một gã thanh niên sao? Không thể nào, ta nghe đồn cô ấy là một người con gái rất lạnh lùng mà, dễ gì thích ai…” – John có chút nghi ngờ liền đáp.
“Phải… cậu nói đúng, nhưng đấy là chuyện xưa kia rồi, bây giờ cô ấy đã thích một người, đã vậy thường xuyên vào trong thành cùng người đó gặp mặt nữa chứ… ha… ha…” – Gã kia nói đến đây xong ngã lăng ra ngủ khò khò….
“Nào nào, lại đây uống đi, đêm nay chúng ta không say không được….” – Vài người tiến lại kéo John chung vui cùng bọn họ, không hiểu sao khi nghe người kia kể chuyện của Sivir hắn vừa mừng vừa lo, mừng là vì Sivir gặp được người mình thích nhưng không hiểu sao vẫn có chút gì đó lo lắng, có phải đấy là giác quan của một người từng làm siêu lòng các cô gái trước đây???
“Được rồi mọi người, tôi cần đi vệ sinh một chút” –
“Nhanh quanh trở lại đấy”
John cố tình bảo mình cần đi vệ sinh rồi nhanh chóng rời khỏi ốc đảo, để Razer ở lại trong lều, cu cậu quả thực quá sung sức vừa ăn no vừa uống rượu ( thứ thức uống mà trước giờ nó chưa từng nếm qua ) hậu quả là lăn ra khò khò trong ba giây. Theo như bản đồ hắn tìm được ở đây lúc chiều thì thành Abaz chỉ cách doanh trại bọn họ chừng 30 phút đi đường.
Chiếu theo hướng dẫn đường đi có sẵn trên bản đồ John nhanh chóng tiến đến thành Abaz, đây là một thành phố khá nhộn nhịp tại sa mạc Shurima, đèn sáng rực cả một vùng rộng lớn, tiếng cười đùa, nói chuyện rôm rả của những người dân bên trong thành phố.
“Thật là một nơi náo nhiệt” – John tiến vào bên trong thành phố nhìn khung cảnh xung quanh cảm khái nói.
“Nào mua đây, vải tốt đây, có đủ loại hoa văn và giá cả cho mọi người lựa chọn”
“Mua đi, đồ trang sức vàng thật hoàn toàn đây…”
John đi trên con đường lớn ngắm nhìn khủng cảnh tráng lệ xung quanh, dòng người qua lại nhộn nhịp.
“Hử” – Một bóng lưng quen thuộc đập vào mắt của hắn, cô gái có thân hình xinh đẹp cùng bộ quần áo lộng lẫy không kém, mái tóc đen thả dài kiêu sa, thực sự khiến cho khối thằng đàn ông phải chết mê vẻ đẹp của cô, người con gái mà John thấy kia không ai khác chình là Sivir, chỉ có điều ở bên cạnh cô là một gã đàn ông ngoại hình cũng được xem là tuấn tú, khoắc trên mình bộ trang phục quý tộc, cả hai đi trên đường cười nói cực kì vui vẻ, nhiều thanh niên và thiếu nữ gần đó phải dùng cặp mắt ganh tỵ khi thấy hai người họ.
John thầm nghĩ: “Người thanh niên bên cạnh Sivir kia chắc là gã thiếu gia mà người kia đã nhắc đến, nhìn qua hắn ta cũng không có gì xấu xa, có phải ta quá đa nghi rồi hay không? Nhưng sao lại cứ có cảm giác bất an là thế nào?”
“Bellamy, mai là sinh nhật của anh rồi đấy, anh muốn thứ gì nào?” – Sivir nhìn người thanh niên bên cạnh, dịu dàng nói.
“Không cần đâu, trước đây ngày nào em cũng tặng quà cho anh rồi mà…” – Người thanh niên tên Bellamy cười đáp.
Sivir lắc đầu kéo tay của hắn ta nũng nịu: “Không được, dù sao cũng là ngày đặc biệt của anh mà.”
“Thật hả” – anh ta nhìn Sivir cười mỉm rồi sau đó nghĩ ngợi một lúc lấy từ trong người ra một tờ giấy, trên đó có in rất nhiều vũ khí, trong đó có một cây kiếm đắt nhất và xịn nhất, ngón tay trỏ của anh ta chỉ vào thanh kiếm ấy nói: “Em thấy thanh gươm này thế nào?”
“Một thanh kiếm à, nếu nó làm anh vui em sẽ mua nó cho anh” – Sivir không chút đắn đo cười nói.
“Thật sao?” – Bellamy tỏ ra kinh ngạc cực kì, giọng điệu vẫn tỏ ra rất ngờ vực.
Sivir mỉm cười gật đầu khẳng định: “Nếu nó làm anh vui, em sẽ mua nó tặng anh.”
“Tuyệt cú mèo…. cảm ơn em” – Bellamy nhìn Sivir một cách đắm đuối, tay phải hắn nắm chặt tay cô khiến khuôn mặt Sivir đỏ ửng…
Buổi tối gặp nhau ít ỏi nhanh chóng kết thúc, Sivir chia tay với Bellamy để quanh trở về doanh trại, vừa ra khỏi cổng thành phố một giọng nói đôi chút quen thuộc vang lên: “Hóa ra anh ta tên là Bellamy à…”
Sivir giật mình quay đầu lại nhìn, người thanh niên đứng dựa lưng vào bờ tường kia chính là John, cô kì lạ hỏi: “Không phải anh ở doanh trại sao? Tại sao lại ở đây?”
John thở dài bước lại gần Sivir nói: “Tôi chỉ vào đây mua một ít đồ lặt vặt rồi tình cờ gặp cô và anh ta mà thôi… tôi thật không ngờ đấy, Sivir – nữ chúa chiến trường năm xưa lạnh lùng tàn nhẫn trên sa trường nay lại trở thành một cô gái dịu dàng như vậy.”
Đôi mắt Sivir có chút nheo lại, giọng điệu hơi chút thay đổi nói: “Nghe giọng nói của anh thì hình như anh biết tôi?”
“Danh tiếng của cô ai ai không biết, đừng tránh tôi nói thẳng nhé, có phải số tiền cô cướp được đều đổ vào việc mua quà cho tên thanh niên kia không?” – Với một bộ óc thông minh như John, rất nhanh hắn đã có rất nhiều suy đoán.
“Rốt cuộc anh muốn gì?” – Sivir bắt đầu nặng giọng với John.
“Hài” – Hắn thở dài một hơi rồi nói: “Cũng không có gì, chỉ là ta thấy cô làm như vậy thực không xứng đáng chút nào? Cứ mỗi lần cướp bóc như vậy cô có thể đánh đổi cả tính mạng của bản thân, giống như chuyện khi sáng vậy…”
“Chỉ cần được ở bên cạnh Bellamy, được làm anh ấy vui thì có đáng là gì? Roger, anh không thấy sao? Bellamy là con trai của chủ tịch hội đồng thành phố Abaz, tương lai của anh ấy sẽ nắm quyền thành phố này, anh ấy rất tuyệt đúng không? Tôi sẽ kiếm thật nhiều tiền để có thể xứng đáng hơn mỗi khi đi bên cạnh anh ấy….” – Sivir nói rất dứt khoát.
“Kiếm nhiều tiền? Xứng đáng?” – John lắc đầu đáp: “Cô kiếm tiền bằng cách gì? Cướp bóc của người khác sao? Ý cô là thế nào vậy? Danh dự và lòng tự hào của một chiến binh nổi tiếng trước đây của cô đâu rồi hả Sivir!”
“Anh im đi, anh thì hiểu gì về tôi chứ! Một chiến binh mạnh mẽ đến đâu mà không có tiền thì vẫn là một kẻ nghèo mà thôi, chỉ cần có tiền, tôi có thể mặc đẹp, trở nên ngàng hàng và xứng đáng khi đi bên cạnh Bellamy, chỉ cần có thể ở bên anh ấy, việc gì tôi cũng có thể làm… anh có nói gì cũng vô dụng!” – Sivir nói xong xoay người bỏ đi.
John nhìn bóng lưng của cô cười chán nản: “Xứng đáng khi đi bên cạnh hắn ta sao? Cô đề cao cái giá trị bên ngoài nhiều vậy sao Sivir?”
“Cô cố chấp như vậy chỉ hại thân mà thôi!” – John hét lớn, không cần biết Sivir có nghe thấy hay không.
Để lại một bình luận