Phần 39
Tại ngôi nhà của Prospector…
“Một con chim chim trên cao, hai con chim trên cao, ba con chim rồi bốn con chim, thức ăn không có, gái cũng không, ngồi đếm chim từ ngày này qua ngày khác, ôi cuộc đời của ta, ta hận ngươi tên cờ hó chết tiệt” – Tiếng oán thán của đầy chua chát vang lên ở một bãi cỏ xanh mượt nằm trong khuôn viên nhà Prospector.
Đến gần hơn một chút thì thấy ở giữa bãi cỏ xanh mượt kia, một con thú lông trắng, với hình thù có chút quái dị, nửa hổ nửa sư tử, điều đáng ngạc nhiên là thoạt nhìn trông nó vô cùng dễ thương.
“Rột… rôt.” – Tiếng bao tử vang lên đầy đau khổ, cái khuôn mặt buồn bã nhăn nhún một lần nữa mắng chửi: “Tên khốn nạn, ta rủa abc xyz, sớm thôi ta sẽ xé nát ngươi ra vì cái tội bỏ ta lại đây một mình mà đi với cô gái tóc vàng xinh đẹp, đúng là kẻ vì gái quên thú nuôi, vì sung sướng quên tình bạn mà.”
“Ầm” – Đột nhiên ngay lúc này từ phía dãy nhà phía sau cùng một tiếng nổ vang lên thật lớn làm cu cậu Razer này giật mình.
“A, có khi nào mấy lão già kia chết hết không? Nếu mấy lão ấy chết là ta có thể rời khỏi đây mà vẫn không bị xem là thất hứa rồi!” – Razer nở ra nụ cười xảo trá hứng khỏi lao như một mũi tên hướng về phía dãy nhà phát nổ.
Dãy nhà phía sau giờ đây sụp đổ gần như hoàn toàn, không có lửa nhưng đầy khói, gạch đá gần như không còn nguyên vẹn, hiển nhiên vụ nổ ấy rất là lớn.
“Mấy lão già kia ngủm chưa nhỉ?” – Razer đưa chiếc móng lên gãi gãi đầu nhìn đống đổ nát trước mặt mà suy nghĩ.
“Bùm” – Từ dưới đống đổ nát trước mặt, hai con người gầy còm, tóc tai rồi bời, quần áo trên người thì khỏi phải nói, rách rưới đến độ không khác gì ăn xin, đúc kết lại hai chữ: Thê thảm.
“Ô” – Razer mắt trợn tròn kinh ngạc, nó không phải kinh ngạc bộ dạng của hai lão già bước ra từ đống đổ nát kia mà kinh ngạc vì hai lão ấy vẫn chưa ngủm.
“Này hai lão già? Chơi thuốc nổ dưới đó hay sao mà làm sụp cả một dãy nhà lớn thế?” – Razer nhảy đến trước mặt Doran và Prospector nói.
“Ha… ha…. ha….” – Cả hai đột nhiên cười lớn, hành động kì quái khiến cu cậu bất ngờ và cực kì tò mò, nó chỉ thẳng móng chân vào mặt cả hai và nói: “Nói cho ta biết mau lên, bằng không ta cho hai lão không còn mảnh vải nào mặc trên người.”
“Bọn ta thành công rồi, Tam Hợp Kiếm phiên bản mới cuối cùng đã hoàn thành rồi…” – Doran và Prospector mừng rỡ choàng vai nhau mà nhảy cẩn lên như hai đứa trẻ, họ hầu như không để tâm đến những gì Razer đã nói trước đó.
“Xong rồi! Đâu, đâu đâu, đem ra đây, đem ra đây?” – Razer ngó trước ngó sau, ngó trái ngó phải mong tìm ra cây tam hợp kiếm mà hai người họ đã nói.
“Chờ ta một chút” – Doran xoay người đào bới trong đống đổ nát sau lưng chừng vài phút thì lấy lên một thanh kiếm màu đen tuyền quái dị, kiểu dáng của nó nhìn thì có vẻ cũng khá là cầu kì tinh tế, nhưng chung quy là mắt thường nhìn qua không có thấy gì gọi là uy lực như trong tưởng tượng cả.
“Cây kiếm rỉ này mà là tam hợp kiếm mấy người tốn công chế tạo sao?” – Razer nhìn cây kiếm mà Doran cầm thất vọng nói.
“Ha… ha… cậu nhóc, ngươi còn nhỏ không biết sự lợi hại của nó đâu, bây giờ mau đen nó đến cho chủ của ngươi đi.” – Prospector cười nói với Razer.
“Ầm” – Razer gừ lên một tiếng không hiểu sao cả cơ thể Prospector đã bị bắn đi hơn 100 mét ngã đau đớn trên một gốc cây đại thụ. Một cảnh tượng khiến Doran cũng kinh hãi không thôi.
Razer gầm lên nói: “Ai bảo mấy người tên John kia là chủ của ta, các ngươi phải nói ngược lại, hắn là thuộc hạ của ta, là kẻ mà sắp tới ta sẽ xé hắn, chiên hắn lên rồi xào xả ớt, quét bột…. abc…” – Vừa nói hai bàn chân của Razer cứ chặt chém chí chóe vào không trung như đang tưởng tượng ra cảnh chế biến John như thế nào.
“Được được rồi, mau đem thứ này đến cho John đi, ngươi ở đây mấy ngày chắc chịu không nổi rồi nhỉ!.” – Doran cố gắng kiềm chế cảm xúc đưa thanh kiếm cho Razer.
“Ông hiểu ta đấy, nhưng mà nó to quá sao đem đi được?” – Razer chớp chớp đôi mắt dễ thương đáp.
“À, ta quên mất..” – Doran cười trừ vài tiếng rồi miệng lâm râm đọc một câu thần chú gì đó rất ngắn, ngay lập tức thanh kiếm đen tuyền trên tay của ông ta thu nhỏ lại bằng một que tăm.
“Woa” – Razer tròn xoe mắt kinh ngạc nói: “Ê lão già, dạy ta cái này đi, dạy ta đi, có nó ta có thể đột nhập vào bất cứ đâu, hắc hắc.” – nụ cười gian xảo không giống ai của nó cứ vang lên.
Doran lấy bứt lấy sợi dây chuyền trên cổ rồi xâu thanh kiếm ấy vào bên trong sợi duyên rồi và đeo lên cổ của Razer.
“Bây giờ ngươi có thể đem nó đến cho cậu ấy được rồi đấy.” – Doran cười đáp.
“Được được…” – Razer gật đầu rồi xoay người lao đi như một tia chớp.
“À, nhớ nói với cậu ta, cách sử dụng thanh kiếm ta có ghi lại trên ấn kí ức đặt trên thanh kiếm ấy.” – Doran chợt nhớ ra hô lớn, giọng nói đầy năng lượng vang đi rất xa.
“Oa…” – Lúc này Prospector bước từng bước đau đớn quay trở về, sắc mặt cực kì khó coi, hiển nhiên bị 1 con thú nhỏ bé đánh văng xa đến như thế.
“Không biết nó thuộc giống thú gì nhỉ? Không chỉ biết nói mà sức mạnh cũng thật kinh tởm.” – Prospector nói.
Doran cười đáp, ánh mắt nhìn về phía chân trời xa xăm: “Nó là thần thú thời thượng cổ. Số mệnh của của nó và cả cậu ta e rằng không đơn giản như những gì chúng ta đoán.”
“Khịt khịt” – Razer vừa di chuyển vừa đánh mùi của John, cái mũi nhạy đến mức độ dù hắn đang ở tận Demacia nhưng nó vẫn có thể đánh hơi ra.
“Chuẩn bị chết đi cái tên cờ hó, ông ngoại Razer mà gặp sẽ lăn bột chiên xù ngươi lên… ngáo…”
Tạm xa cu cậu quậy phá, chúng ta quay trở lại với cuộc chiến tại Demacia.
Lúc này cuộc chiến càng ngày càng khốc liệt, từ bên ngoài thủ đô cho đến bên trong không nơi nào không có tiếng binh khí va chạm và tiếng người la hét.
“Không cho bọn chúng thoát.”
“Bắt quân làm phản lại.”
“Bao vây, bao vây mọi phía.”
Zorro, Isla, Ariel, Anna và Lux đang trên đường quay trở về khu vực trung tâm thủ đô để báo tin thì đột nhiên bắt gặp rất nhiều binh lính Demacia đi theo Marco, bọn binh sĩ này cực kì hung hăn, với số vũ khí tối tân được trang bị bọn chúng không ngần ngại tấn công 5 người bọn họ quyết liệt.
“Cố gắng cầm cự, quân cứu viện ở các thành phố khác sắp đến rồi, chúng ta sắp dành chiến thắng rồi.” – Những binh lính Demacia đang bao vây 5 người Lux liên tục nói với nhau câu này để động viên tinh thần.
“Không được rồi, nếu chúng ta bị cầm chân ở đây quá lâu tất cả sẽ chết mất.” – Isla nghiến răng, trận chiến trước cô hầu như đã sử dụng toàn bộ sức mạnh của mình, mặc dù binh lính trước mặt dễ đối phó hơn Maria nhưng bọn chúng lại quá đông, cô không còn đủ sức để đánh bại tất cả, Ariel và Zorro cũng tương tự.
“Anna, Lux, ba chúng tôi sẽ mở đường máu, hai người hãy mau chóng đến báo tin cho mọi người.” – Đây là kế hoạch của Ariel nhưng kế hoạch chưa kịp thực hiện thì từ phía sau những dãy nhà trước mặt, hai chiếc xe pháp ma pháp đột ngột xuất hiện, bắn ra hai quả pháo năng lượng về phía họ, uy lực của pháo năng lượng là không phải bàn cãi, một viên pháo đủ sức phá tung một tòa nhà 6 tầng.
“Ầm ầm ầm” – Hai chiếc xe pháo kia tiếp tục oanh tạc 5 người bọn họ.
“Á” – Isla và Zorro và quá kiệt sức nên đã không thể tránh kịp hai quả đạn pháo, cả hai trúng pháo ngã lăn ra mặt đất, sắc mặt tái nhợt thấy rõ.
“Isla, Zorro.” – Ariel hớt hãi chạy đến cạnh cả hai, từ lòng bàn tay bắn ra hai luồng năng lượng chữa trị các vết thương trên người họ.
“Bọn chúng bị thương rồi, các anh em tiến lên tiêu diệt bọn chúng.”
“Không ổn rồi!” – Lux nắm chặc cây gậy phép trên tay, sắc mặt cũng trở nên nghiêm trọng cực kì.
“Bà nội chúng bây, cút hết!” – Một tiếng mắng chửi cùng với tiếng gầm thét vang lên.
“Á” – Từ phía sau đội hình địch những tiếng la hét thảm thiết cất lên, những cái thân thể bị bắn tứ tung lên trời.
“Bịch bịch bịch” – Trước mặt Lux và những người khác lần lượt Xin Zhao, Fiora, Vayne, Quinn, Galio còn có cả Ezreal và Taric cũng xuất hiện.
“Lux, không sao chứ?” – Ezreal lo lắng đỡ Lux dậy nói.
Lux vô cùng kinh ngạc với sự xuất hiện của mọi người ở đây, đôi mắt gần như muốn khóc thật lớn.
“Mọi người sao? Mọi người lại đến được đây?” – Isla cũng kinh ngạc không kém.
“Là em đã dẫn họ đến.” – Right nhảy từ trên mái nhà xuống tươi cười nói.
Xin Zhao cũng đáp: “Mấy người thật ích kỷ, đây vốn là việc của Demacia vậy mà dám để những người Demacia như bọn ta ở lại đó nằm dài trên giường.”
Taric nói thêm: “Sau khi bọn ta nhận được thư của Lux liền tức tốc tiến đến Demacia, trên đường đi thì bắt gặp Tể tướng Xin Zhao và mọi người, khi đến thủ đô thì mọi chuyện có hơi muộn một chút cuộc chiến đã nổ ra, lúc ấy bọn tôi gặp cậu ta – Right, chính cậu ấy dẫn bọn tôi đến đây.”
“Hè hè” – Right xoa xoa mũi hứng chí cười.
“Các người đừng nghĩ số lượng tăng thêm vài người thì sẽ thoát khỏi bọn ta, đừng mơ” – Đám binh sĩ trước mặt hét lớn.
“Phải, quân viện binh của chúng ta sắp đến rồi, bọn họ sẽ xử lý các ngươi…”
“Viện binh? Ha… ha….” – Quinn che miệng cười đáp: “Viện binh từ năm thành phố đều bị bọn ta ngăn cản trên đường đi cả rồi, các người nghĩ lý do gì mà bọn ta lại đến đây trễ như vậy?”
“Ngăn cản rồi? Làm sao mọi người…” – Anna rất kinh ngạc.
Ezreal liền đáp: “Mọi người không nghĩ bọn tôi trên đường đi đã dự đoán mọi chuyện sẽ xảy ra hay sao? Tể tướng Xin Zhao biết chắc rằng sẽ có viện binh từ các thành phố lân cận cho nên đã sai những thuộc hạ của ngài đến các con đường mà dẫn đến thủ đô gây ra các chướng ngại vật cản đường bọn chúng, việc này có thể ngăn bọn chúng đến đây chừng nửa ngày.”
“Nửa ngày thì quá đủ rồi!” – Zorro lau đi vết máu trên miệng hứng khỏi nói.
“Quân cứu viện sẽ không đến?” – Đám binh sĩ sợ hãi, kẻ nào cũng chân tay run cả lên.
Lux không quên công việc của mình liền nói: “Chúng ta không còn thời gian nữa, phải mau chóng đến trung tâm thủ đô.”
“Lên lưng tôi, tôi sẽ chở cô đến đó.” – Galio đưa lưng ra trước mặt Lux và nói.
“Đi đi Lux, đừng chậm trễ.” – Anna gật đầu tươi cười nói.
Lux không nói nhiều nhảy lên lưng của Galio, cả hai lập tức phóng người lên không trung bay đi thật nhanh.
“Bắn… bắn, không được để bọn chúng chạy thoát.” – Đám binh sĩ ra lệnh nhau, nhưng không thể nào theo kịp tốc độ của Galio.
“Tấn công” – Xin Zhao hô lớn lao đến, mặc dù vết thương trên người vẫn chưa khỏi nhưng chừng đó có thấm tháp gì so với quá khứ dữ dội của ông ấy.
“Nhanh lên Galio, chúng ta phải mau chóng báo lại mọi chuyện.” – Lux hối thúc Galio.
“Được, tôi đang đang tăng tốc độ đây!” – Galio nói một tiếng, đôi cánh to lớn xải rộng, xé gió bay thẳng về phía trước.
Scorpio đem theo Jarvan quay trở về cung điện, theo như lời nói của Jarvan tiến thẳng đến phòng khách của hoàng gia, vừa tiến vào bên trong phòng hắn ta nện mạnh Jarvan IV lên mặt sàn, lạnh lùng nói: “Nói mau, nơi cất dấu vật đó ở chỗ nào?”
Jarvan IV xoay người cố gắng tiến đến chỗ bức tường có treo tấm ảnh hoàng tộc Lightshield. Jarvan chỉ tay vào bức ảnh và nói: “Lấy nó xuống”
Scorpio không chút chậm trễ lập tức sử dụng phép thuật đem bức ảnh dịch chuyển qua một bên, khi bức ảnh vừa rời khỏi vị trí để lại phía sau là một bờ tường gạch đá với khung ảnh đã in trên bức tường qua nhiều năm tháng.
“Làm gì tiếp?” – Scorpio xoay đầu hỏi.
Jarvan IV tiếp tục nói: “Viên gạch thứ 6 từ trên đếm xuống và thứ 9 từ dưới đếm lên, viên gạch thứ 9 từ trái đếm qua và viên thứ 6 từ phải đếm qua.”
Thứ tự mà Jarvan IV nói ra đều chỉ về một điểm, Scorpio không chút ngần ngại đặt tay lên viên gạch đó, nhưng không có chút động tĩnh gì, đến khi hắn thử ấn mạnh viên gạch ấy vào bên trong thì những tiếng động bắt đầu vang lên, chiếc lò sưởi mà gia đình hoàn gia thường hay sử dụng đột nhiên tách ra làm đôi, để lộ ra phía sau là một đường hầm tôi mù không thấy đáy.
“Không ngờ lại dấu ở chỗ bí mật đến như vậy.” – Scorpio kinh ngạc, hắn lôi Jarvan IV đứng dậy cả hai cùng nhau tiến vào bên trong đường hầm.
“Nếu ta đưa thứ đó cho ngươi, ngươi sẽ giữ lời hứa chứ?” – Jarvan IV bị Socprio khống chế đem đi, trên đường đi anh ta hỏi hắn.
Scorpio cười nhẹ đáp: “Hiển nhiên là ta sẽ giữ lời hứa.”
“Ở phía trước!” – Jarvan IV chỉ tay về phía trước mặt, ở cuối con đường, những hào quang sáng lấp lánh liên tục tỏa ra làm đôi mắt của Scorpio như sáng rực lên, hắn đem theo Jarvan IV tiến thật nhanh về phía trước.
“A… tìm thấy rồi, tìm thấy rồi.” – Giọng nói của Scorpio vang lên đầy phấn khởi.
Thời gian boom nổ còn: 15’3s
Để lại một bình luận