Phần 55
Một con phượng hoàng băng hiếm có, một người lùn đang cưỡi trên lưng một tên người tuyết khổng lồ, một cô gái trong trang phục du mục, tay cầm cung, đang chiến đấu với một con quỷ to lớn cầm một cây chùy băng to lớn.
“Rống…” – con quỷ to lớn ấy rống lên một tiếng thật to, cây chùy băng trên tay liên tục đập vào đám người ở phía trước, những tiếng rầm rầm do băng tuyết bị đập vỡ cứ vang lên không ngớt.
“Thất tiễn xạ” – cô gái cầm cung bắn một lần bảy cây cung về phía trước, nhưng con quỷ ấy cũng tỏ ra đầy xảo quyệt, nó cầm chiếc chùy trên tay quét ngang một cái đã đánh bật toàn bộ cung đang bay đến.
“Ashe, mau chạy thôi, tên này trâu lắm, chúng ta không thể đánh lại được” – phượng hoàng băng bên cạnh mở miệng nói với cô gái, cô ta nhanh chóng tạo một bức tường băng cao hơn năm mét chắn trước mặt ba người với mục đích ngăn chặn được con quỷ đáng sợ kia. Tuy nhiên họ đã lầm, sức mạnh của nó vượt ngoài cả sự tưởng tượng của họ, chỉ vài cú đập mạnh như búa bổ bức tường băng do phượng hoàng băng tạo ra bị bể thành mấy mảnh.
Tên người lùn ngồi trên lưng người tuyết kia cũng gật đầu nói: “Chúng ta nên chạy thôi, nếu để bọn người trong tộc của cô và tộc man di đuổi đến đây là coi như hết.”
Cô gái tên Ashe kia, liền nói: “Tôi cũng muốn lắm, nhưng con quỷ này không chịu buông chúng ta, vậy làm sao đây?”
“Hay cậu chạy trước đi, chúng tôi sẽ giữ chân nó lại” – Chim băng đi đến trước mặt Ashe nói.
Ashe lắc đầu nói: “Anivia, không được đâu, như vậy quá nguy hiểm.”
“Rầm rầm rầm…” – Con quỷ to lớn trước mặt lấy hai bàn tay to lớn của nó vỗ vỗ vào ngực liên tục gầm rú, sau đó nó lao đến, nện một chùy cực mạnh xuống mặt đất bên dưới, một khối băng to lớn trồi lên ngay bên dưới chân của ba người kia.
“Á” – Ashe bị khối băng nhọn hoắc cắt một đường trên tay phải khiến cô không thể cầm cung bắn được…
“Các ngươi chết đi” – Hóa ra con quỷ to lớn ấy biết nói, nó chỉ thẳng cây chùy băng to lớn trên tay vào đám người Ashe trước mặt.
“Không lẽ chúng ta không thể chạy thoát được hay sao? Đám người của tộc Avasoran rồi sẽ đến đây, họ sẽ bắt cô quay trở lại đám cưới cùng với gã man di ấy…” – Người lùn ngồi trên lưng tên người tuyết kia buồn rầu nói.
Ashe và Anivia cũng tỏ ra vô cùng đau buồn, Ashe nói : “Nunu, xin lỗi đã làm phiền mọi người đã nhọc công giúp tôi trốn thoát khỏi chuyện này, nhưng có lẽ việc tôi lấy hắn ta là chuyện không thể tránh khỏi rồi. Tên Trundle này rất mạnh cả ba chúng ta chưa chắc đã hạ được hắn…”
“Ầm ầm ầm…” – những bước chân di chuyển của tên quỷ này vang lên liên tục, hắn ta đang lao vào đám người Ashe với tốc độ cực nhanh.
“Ầm…” – chiếc chùy đánh mạnh xuống, lớp tuyết văng lên tung tóe.
“Á” – Ashe kinh hô, bây giờ tay cô đang bị thương không thể nào cầm cung chiến đấu được, một đòn vừa rồi khiến cô mất đà ngã lăn ra đất, tên quỷ Trundle nhe những cái răng đáng sợ ra nhìn Ashe, hắn ta từ từ bước lại trước mặt cô…
Ashe nhắm chặt mắt, cô đang chờ đợi cái chết đến với mình.
“Phù” – đúng lúc này John từ phía sau lao đến, hỏa diểm từ miệng hắn phun ra khiến Trundle vô cùng kinh hãi, hắn lập tức lùi lại chục bước, chăm chăm nhìn ‘kẻ phá bĩnh’ – John.
“Mình còn sống? Là ai vậy?” – Ashe kinh ngạc nhìn John, Nunu và Anivia chạy lại bên cạnh đỡ Ashe đứng dậy.
Chân đạp mạnh xuống mặt đất, hàng loạt các cột băng nổi lên như những mũi địa lao phá đất, đâm chọt liên tục khiến Trundle không tài nào tiếp cận được đám người Ashe.
John xoay đầu nói: “Đi mau thôi, tôi thấy ở xa có rất nhiều người đang tiến lại, chắc họ đang muốn bắt mấy người đấy.”
Nói rồi, John lập tức sử dụng sức mạnh phép thuật của mình đưa cả ba bay đi, để lại Trundle tức tối dẫm đạp lên lớp tuyết mà gầm rú.
Đưa ba người đến một cái hang động khá kín gió, Ashe cúi xuống nói: “Cảm ơn anh đã giúp chúng tôi, chúng tôi nợ ơn anh.”
John lắc đầu nói: “Không có gì, tôi chỉ tình cờ đi ngang qua mà thôi.”
“Trông cách ăn mặc và giọng nói thì hình như cậu không phải là người của vùng này?” – Nunu đứng bên cạnh nói.
John nhìn bộ dáng lùn tịt của Nunu liền liên tưởng đến ngay những người lùn Yordle, hắn đáp: “Đúng vậy, tôi từ nơi khác đến đây, tôi muốn tìm một loại hoa tên Băng Liên, không biết mọi người biết không?”
“Băng liên” – Ashe lắc đầu, nhưng Anivia thì biết, cô ta nói: “Đấy có phải là loại hoa có công dụng giải trừ mọi chất độc không?”
“Đúng đúng, chính là nó” – John cực kì vui sướng, cuối cùng hắn cũng tìm ra người biết được loại hoa ấy -“Cô biết nó ở đâu không? Tôi cần nó gấp”.
“Biết thì biết, nhưng nơi này… tôi nghĩ anh nên từ bỏ đi thì hơn…” – Anivia nói.
Ashe ở bên cạnh khuyên : “Anivia, cậu nói cho anh ấy biết đi, chúng ta nợ anh ấy mà, phải làm gì đó giúp anh ta chứ.”
Anivia thở dài nói: “Ở cả Freljord này chỉ có một nơi duy nhất mọc loại Băng Liên ấy, tuy nhiên nơi này lại nằm trong lâu đài của Mụ phù thủy băng Lissandra.
“Sao? Ở nơi đó à” – Nunu kinh ngạc, Ashe ở bên cũng thế, cô vội khuyên John: “Tôi nghĩ anh không nên đến đó, cô ta nổi tiếng độc ác và khó tính, không ai có thể lấy được bất cứ thứ gì của cô ấy được đâu.”
“Tôi không quan tâm, chỉ cho tôi biết, nơi đó nằm ở đâu? Tòa lâu đài của Lissandra.” – John kiên quyết nói.
Anivia lấy cánh chỉ về hướng tây nói: “Anh đi về hướng tây bắc chừng nửa ngày là gặp lâu đài của bà ta, nhưng nói trước, ở đấy là lãnh thổ của tộc khiên băng, cực kì nguy hiểm đấy.”
“Được, cảm ơn…” – John lập tức bay đi ngay lập tức, hắn mở toàn bộ tốc độ nhanh nhất của bản thân, hướng tây bắc thẳng tiến.
“Không biết ai tốt số được cậu ta liều cả mạng sống như vậy nhỉ” – Nunu sờ cằm nói.
Anivia nhìn Ashe nói: “Bây giờ chúng ta làm sao đây?”
Ashe suy nghĩ một lúc nói: “Không phải ba đứa mình luôn muốn đi thật xa khỏi nơi này để thấy những điều thú vị hơn sao? Chúng ta sẽ rời Fredjord nhé”.
Để lại một bình luận