Liên Minh Huyền Thoại-Quyển 4

Phần 44

John sau khi thoát khỏi Leblanc nhanh chóng chạy một mạch trở về phòng trọ, đẩy cửa tiến vào bên trong, Ryze và Miss lập tức tiến lại hỏi: “Sao rồi, có thông tin gì chưa?”
John gật đầu nói: “Cũng thu thập được một chút thông tin. Hai người ngồi đi.”

John bắt đầu nói lại tất cả thông tin mà hắn thu thập được, khi nghe xong Ryze vừa nghĩ vừa nói: “Chuyện này thật gấp rút, ba ngày ư, chỉ với ba người ta e rằng rất khó để có thể cứu thoát được cô gái ấy, đặc biệt là chúng ta lại đang ở trong vùng lãnh thổ của Noxus.”

Miss cũng đồng ý với suy nghĩ của Ryze: “Đó là chưa nói đến Irelia là một người góp công lớn cho chiến thắng của Ionia trước Noxus, vì vậy cuộc hành hình cô ấy nhất định sẽ có rất nhiều người cấp cao trong hội đồng Noxus tham dự, như thế việc giải cứu cô ấy khó càng thêm khó.”

John gật đầu, sự việc thực sự quá khó khăn, hắn tạm thời vẫn chưa nghĩ ra được cách gì cho vẹn toàn cả.

Đúng lúc này…

“Cốc cốc…”

Hai tiếng gõ cửa vang lên, cả ba người giật mình nhìn nhau, Miss nói: “Bà chủ quán trọ này đã nói sẽ không bao giờ làm phiền khách trong phòng mà, tại sao lại đi gõ cửa phòng?”

“Khoan đã! Ta nghĩ không phải bà chủ quán trọ đâu” – Ryze đưa tay ngăn lại, lão nhìn John nói: “John, trên đường về cậu có để ai nhìn thấy hoặc có cảm giác như ai đang bám theo không?”

John suy nghĩ một lúc những vẫn không thể nhìn ra được điều gì đáng nghi cả, hắn lắc đầu.

“Cốc cốc” – lại hai tiếng gõ cửa vang lên.

“Sao bây giờ? Nếu như đó là người của Noxus thì nguy.” – Miss lo lắng nói.

John lắc đầu nói: “Không có khả năng, nếu đó là quân đội Noxus thì bọn chúng đã xông bừa vào rồi chứ không gõ cửa như vậy, ta nghĩ chúng ta cứ ra mở cửa xem thế nào.”

John phủ một lớp năng lượng hộ thể trên người, tiến ra mở cửa đập vào mắt hắn là một người che kín từ đầu đến chân, người này khi nhìn thấy John thì tỏ ra cô cùng kinh ngạc, cả người hắn run lên: “John… đúng là cậu rồi.. cậu còn sống”

Giọng nói phát ra khiến hắn cảm thấy vô cùng quen thuộc, khi đống đồ che kín bên ngoài của người ấy được cởi bỏ thì John tỏ ra kinh ngạc vô cùng bởi lẽ người đang đứng trước mặt hắn không phải ai khác chính là Shen.

“Là anh sao Shen” – John kinh ngạc thốt lên.

Shen gật đầu, hai tay giữ chặt vai của hắn.

“Hả, John… tay phải.. tay phải của cậu”

Khi Shen phát hiện John hiện tại đã mất đi cánh tay phải không hiểu sao trong lòng anh ta cảm thấy cực kì đau khổ giống như mình bị mất đi người thân vậy.

John lôi Shen vào bên trong đóng kín cửa phòng lại rồi nói: “Mọi chuyện dài dòng lắm, từ từ rồi sẽ nói sau, Shen sao anh lại ở đây?”

Shen nhìn sang hai người Miss và Ryze ở cạnh đó ánh mắt giống như đang thăm dò hai người họ vậy, John xua tay nói: “Đừng nhìn họ như vậy, họ đều là người quen của tôi cả, được rồi, anh mau nói cho tôi biết sao anh lại ở Noxus này mà không phải ở Ionia.”

Shen thở dài nói: “Sau khi cậu biến mất ở trận chiến cuối cùng tại Ionia, tôi đã phái toàn bộ thuộc hạ của mình đi tìm tung tích của cậu nhưng không hề có một chút manh mối nào, mãi cho đến khi Akali dẫn một cô gái về và cô ấy nói rằng cô ấy và cậu có mối liên kết sinh mệnh đặc biệt đồng thời cô ấy khẳng định rằng cậu còn sống, lúc đó chúng tôi mới thức sự khôi phục lại lòng tin rằng cậu vẫn còn sống, tất cả chúng tôi, những người đã từng kề vai bên cậu tại Ionia đã quyết định đến Valoran này để tìm cậu, tuy nhiên vừa đặt chân đến đây chúng tôi lại nghe được tin dữ rằng Irelia đã bị quân Noxus bắt được, không còn cách nào khác chúng tôi phải đến Noxus này mong tìm cách giải thoát được Irelia.”

John mỉm cười nói: “Khoan, anh nói rằng có một cô gái nói có liên kết sinh mệnh với tôi sao? Trên thế giới này chỉ có duy nhất một cô gái có điều đó thế nhưng cô ấy là… nói chung cô ấy không thể lên bờ đi lại như anh nói được.”

“Nói ra thật dài dòng, đi theo tôi, tôi sẽ dẫn cậu đến chỗ chúng tôi ở.” – Shen xoay người nói.

John gật đầu, bây giờ biết được tin có rất nhiều người quen của hắn cũng đến đây như vậy việc giải cứu Irelia cũng trở nên dễ dàng hơn rất nhiều, John nói với Miss và Ryze: “Chúng ta đi thôi, anh ấy là một người có thể tin tưởng được.”

Miss và Ryze cũng gật đầu đi theo.

Đi qua vài con đường nhỏ quanh co, cuối cùng Shen dẫn John đến trước một căn nhà kho, ở xung quanh không hề co người ở, vô cùng vắng vẻ.

Đẩy cửa bước vào, ngay lập tức giọng nói của Akali vang lên: “Anh Shen anh đã về rồi à? Có thu……” – Akali che miệng, bộ dáng sửng sốt khi cô nhìn thấy John bước sau Shen.

“Á…” – cuối cùng cô cũng không thể che dấu cảm xúc của bản thân, một tiếng hét không to cũng không nhỏ vang lên, làm những người ở bên trong chạy ra, bọn họ khi nhìn thấy John, ai ai cũng sửng sờ như một bức tượng…

Toàn thân của bọn họ run lên liên tục, đôi mắt của tất cả họ không hiểu sau đỏ kè.

“John… oa… Joh…. cậu còn sống… tôi nhớ cậu… oa….” – người nhỏ nhất bao giờ cũng là người nhanh nhất ( trong trường hợp này thì đúng vậy) Kennen, nhanh như một tia chớp, lao đến nhảy sổ vào người John, hai tay hai chân của cậu ta ôm chặt lấy mặt hắn khóc bù lu bù loa lên, nước mắt nếu lấy xô ra mà hứng chắc cũng được vài xô là ít.

“John….”

“John..”

“Cậu còn sống”

Những người khác cũng ngay lập tức phát tiết hết cảm xúc trong người chạy lại ôm chặt lấy hắn, một khoảnh khắc đoàn tụ với những người thân quen trong quá khứ, những cảm xúc, những kĩ niệm năm tháng khi cùng họ chiến đấu chống quân Noxus lại một lần nữa ùa về.

“Akali, Kennen, Varus, Udyr, Master Yi, Wk, Karma, Soraka, Syndra…. ha ha… tất cả mọi người đều ở đây.”

Ở phía sau, nhìn cảnh đoàn tụ này Miss không thể kiềm chế được cảm xúc của bản thân, cô lấy tay lau đi nước mắt còn đọng lại ở khóe mắt.

“Syndra, trông em ốm hơn nhiều đó” – John ôm chặt lấy Syndra khiến cô đỏ bừng cả mặt, hay tay của cô liên tục đấm vào lưng hắn nói: “Không phải do cái đồ xấu xa như anh khiến người ta lo lắng hay sao?”

“Á, John, cánh tay phải của cậu? Tại sao ống tay áo lại trống thế này?” – Kennen là người đầu tiên phát hiện ra John đã mất đi cánh tay phải, những người khác khi nghe Kennen nói thế tỏ ra kinh ngạc vô cùng họ không biết phải diễn tả cảm xúc của mình hiện tại thế nào nữa.

“Anh John….” – một giọng nói nghẹn ngào vang lên từ phía sau.

John ngẩn đầu nhìn về phía sau, cả người hắn cứng đờ như khúc gỗ, khuôn mặt xinh đẹp ấy, mái tóc màu xanh nước biển quen thuộc.

“Nami… là là Nami thật sao?” – giọng nói của John không dấu nổi sự nghẹn ngào.

Nami không đáp, cô chỉ gật đầu, nước mắt vẫn chảy dài trên hai má.

John bước từng bước tiến lại, mỗi bước đi của hắn như những kỉ niệm khi còn bên cạnh Nami hiện về, hắn muốn nhìn Nami cho thật kĩ, miệng hắn run lên: “Đúng là Nami rồi, đúng là Nami rồi.”

“Anh John” – Nami lao vòng lòng hắn ôm thật chặt, cô khóc thật to như muốn phát hết toàn bộ sự sung sướng khi gặp lại hắn, sự đau khổ cho những ngày chờ đợi hắn…

John cũng chỉ biết ôm chặt lấy Nami, bây giờ còn câu từ nào để có thể diễn tả được cảm xúc này đây, những người xung quanh khi đi cùng với Nami họ biết được chuyện của hắn và cô, đặc biệt là Syndra, do trước kia khi trị thương cho John cô đã nhìn thấy được quá khứ của hắn, cô biết Nami và coi cô ấy như một người em gái của mình, cô chỉ lẳng lặn đứng bên cạnh mỉm cười, cô vui sướng vì cuối cùng hai người cũng được gặp lại.

“Anh John… Nami rất nhớ anh… nhớ anh nhiều lắm… sao anh không về gặp Nami, anh thật xấu, anh thật xấu…” – Nami vừa khóc vừa nói.

Khóe mắt của John bắt đầu ửng đỏ, hắn ôm cô thật chặt, cơ thể Nami thật mềm hắn giống như có thể hòa tan vào người của hắn vậy, John nghẹn ngào đáp: “Ta xin lỗi, ta đã khiến cho em phải đau khổ vì ta…”

“Mỗi ngày qua đi, không ngày nào Nami không nhớ đến anh, nhắm mắt lại cũng thấy hình bóng của anh, đi đâu nhìn đâu cũng chỉ thấy anh mà thôi. Anh John… tại anh có nhớ Nami không?”

“Nhớ chứ, ta nhớ rất nhiều, nhớ giọng nói ngọt ngào của Nami, nhớ những bài hát mà Nami đã hát, nhớ toàn bộ, không có thứ gì quên cả…”

“Vậy sao anh không về gặp Nami, Nami rất nhớ anh, nhớ nhiều lắm….” – hai tay Nami nắm chặt lấy áo của hắn, giọng nói của cô như nghẹn lại.

“Nami, ta xin lỗi, là ta không tốt, ta đã làm Nami phải đau đớn, suốt thời gian qua Nami chắc đã chịu nhiều đau đớn lắm đúng không? Là ta, tất cả là lỗi của ta, mỗi lần nghĩ đến việc Nami phải gánh chịu những đau đớn về thể xác khi chúng ta có sự liên kết sinh mạng ấy ta lại càng dằn vặt.”

“Anh John anh đừng nói thế, nếu không có anh bây giờ Nami đã không thể đứng ở đây rồi, những đau đớn ấy có là gì lớn lao đâu, là Nami cam chịu, Nami luôn luôn muốn ở bên cạnh anh, cứ mỗi lần chịu một đau đớn gì đó, là Nami lại cảm thấy như mình đang ở bên cạnh anh vậy, cùng sẻ chia những đau đớn cùng anh, Nami cảm thấy vô cùng hạnh phúc.”

Những lời nói của Nami càng khiến John cảm thấy đau lòng hơn, hắn cuối thấp đầu hôn lên đôi môi mềm mại kia, cái cảm giác xưa kia lại hiện lên, cái cảm giác lần đầu tiên hắn được Nami cứu sống, đôi môi của cô lúc ấy cũng như thế này, cực kì mềm mại giống như mặt biển vậy, Nami không hề phản kháng, cô đáp lại nụ hôn ấy một cách mãnh liệt nhất.

“Sao cảm động thế” – Kennen ở một bên hai mắt mở tròn vo đầy long lanh, lâu lâu cậu ta lại lấy chiếc ống quần của Leesin đang đứng bên cạnh để khịt mũi.

Sau một lúc hai người rời khỏi nhau, Nami sờ lấy ống tay phải trống không của John đau lòng nói: “Anh John… là Nami không tốt, anh mất đi cánh tay phải trong khi cánh tay phải của Nami vẫn còn đây, Nami, Nami thực sự…”

“Đồ ngốc này” – John vút mũi Nami một cái thật nhẹ nói: “Sao lại nghĩ bậy bạ như thế, em không mất đi cánh tay phải giống anh không phải là may mắn sao? Nếu như vì cánh tay bị mất này của anh mà khiến em phải mất đi cánh tay phải của mình thì nhất định anh sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân cả. Có thể đây là ý định của thần tiên cá khi người ban điều ước kết nối sinh mệnh của chúng ta lại, người chỉ muốn chúng ta chịu chung những cảm giác chứ không muốn một trong hai phải gánh vác sự mất mát của người kia.”

Nami đau khổ sờ vào ống tay áo trống của hắn. John nhìn đôi chân thon dài của Nami kinh ngạc nói: “Nami, chân em? À không cái đuôi cá của em, sao nó lại biến thành đôi chân của con người vậy?”

Nami lắc đầu nói: “Nami không rõ lắm, chỉ biết đột nhiên có một luồng sáng bảy sắc bao lấy cơ thể của Nami sau đó thì chiếc đuôi cá của Nami biến thành đôi chân con người mà thôi.”

“Không lẽ là sức mạnh của bảy loại nguyên tố cổ ngữ sao? Khả năng liên kết sinh mạng lại vượt xa đến thế kia à?” – John nghĩ vậy trong đầu, nhưng bây giờ chuyện đó đâu còn quan trọng, quan trọng nhất là hắn gặp lại Nami, được thể hiện những tình cảm mà khi trước hắn không dám thể hiện.
John nắm lấy tay Nami và tay của Syndra tiến đến cạnh Miss nói: “Để ta giới thiệu, cô ấy là Miss Fortune….”

Syndra ngăn hắn lại nói: “Đừng nói nữa, bọn em biết cô ấy rồi, hì hì,” – nói xong Syndra cùng Nami dắt tay Miss sang một bên nói chuyện, để mình John ngờ ngác như con nai vàng.

John xoay sang giới thiệu Ryze với mọi người xung quanh: “Để tôi giới thiệu với mọi người, đây là Ryze… ông ấy là…”

“Sư phụ của cậu ta.” – Ryze đột nhiên nói xen vào.

John trợn mắt nhìn lão, nhưng xem ra lão ta không thèm sợ gì hắn cả, những người xung quanh nghe thấy thế thì tiến lại chào hỏi: “Ông là sư phụ của cậu ấy thì chắc cũng lợi hại lắm nhỉ”

“Ông thật giỏi khi đào tạo ra một người đệ tử thật xuất chúng.”

v.. v.. v..

Kennen tranh thủ lúc này nhảy lên cổ của John, hai chân thả xuống dưới, hai tay nắm lấy tóc hắn cười nói: “John, để trừng phạt cậu biến mất không tung tích một thời gian, cậu phải cõng tôi suốt hôm nay.”

“Kennen, cậu, cậu nặng hơn xưa hay sao vậy?” – John nhăn mặt nói.

“Làm gì có, cứ mỗi lần tôi nghĩ đến cậu là tôi lại ăn thêm vài tô cơm, vài quả chuối, vài đồ ăn vặt thôi mà.” – Kennen gãi má nói.

“Ăn nhiều thế sao cậu chưa thành con heo nhỉ?” – John nhăn mặt nói.

Trang: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60

TÊN TRUYỆN:

Liên Minh Huyền Thoại-Quyển 4


TÁC GIẢ:


THỂ LOẠI:


NGÀY ĐĂNG:

UPDATE

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Bác sĩ – Y tá (26) Bố chồng nàng dâu (39) Bố đụ con gái (35) Cho người khác đụ vợ mình (73) Chị dâu em chồng (34) Con gái thủ dâm (118) Cuộc sống bên Mỹ (24) Dâm thư Trung Quốc (32) Làm tình nơi công cộng (120) Làm tình tay ba (184) Làm tình với chị vợ (22) Làm tình với đồng nghiệp (112) Người và thú (Sex thú) (34) Phá trinh lỗ đít (46) Sextoy (107) Some (80) Thuốc kích dục (90) Thác loạn tập thể (74) Thọc tay vô đít (29) Trao đổi vợ chồng (45) Truyện bóp vú (796) Truyện bú cặc (518) Truyện bú lồn (476) Truyện bú vú (360) Truyện cổ trang (37) Truyện dịch (40) Truyện les (35) Truyện liếm cặc (30) Truyện liếm lồn (297) Truyện liếm đít (53) Truyện loạn luân (735) Truyện móc lồn (140) Truyện NTR (118) Truyện nuốt tinh trùng (28) Truyện sex bạo dâm (112) Truyện sex cuckold (64) Truyện sex có thật (765) Truyện sex cô giáo (132) Truyện sex cưỡng dâm (76) Truyện Sex Full (408) Truyện sex hay (147) Truyện sex hiếp dâm (258) Truyện sex học sinh (239) Truyện sex khổ dâm (28) Truyện sex mạnh (215) Truyện sex ngoại tình (731) Truyện sex nhẹ (42) Truyện sex phá trinh (625) Truyện sex sinh viên (37) Truyện sex xóm trọ (33) Truyện sắc hiệp (27) Truyện teen 18+ (163) Truyện Tết (42) Truyện đang UPDATE (556) Tác giả: Cô Kim (39) Tác giả: Lê Cương (24) Tác giả: Nguyễn Chuối Tiêu (22) Tác giả: Number Seven (32) Tác giả: Vi Thăng Long (34) Tâm sự bạn đọc (337) Vợ Chồng (164) Đụ bạn thân (27) Đụ cave (146) Đụ chị gái (47) Đụ công khai (24) Đụ dì (32) Đụ em gái (40) Đụ em họ (22) Đụ em vợ (36) Đụ giúp việc (21) Đụ lỗ đít (238) Đụ máy bay (385) Đụ mẹ ruột (175) Đụ mẹ vợ (42) Đụ nát lồn (49) Đụ thư ký (29) Đụ tập thể (255) Đụ với hàng xóm (136) Đụ vợ bạn (74)