Phần 33
“Thuyền trưởng, phải thoát khỏi đây thôi, bộ điều khiển sắp nổ rồi, tàu và cả cổ máy này cũng sẽ nổ ngay sau đó mà thôi.”
“Thuyền trưởng mau lên, phải rời khỏi đây.” – vài tên thủy thủ, thuộc hạ của Gangplank từ chỗ điều khiển cổ máy chạy xuống, bọn chúng cố gắng đem theo Gangplank rời khỏi nơi này, căn phòng thứ hai giờ đây chỉ còn Miss với vũng máu của cô.
“Ầm…”
Tiếng nổ vang lên, phòng điều khiển bắt đầu bốc cháy…
“Ầm ầm…”
Lại thêm hai tiếng nổ nữa vang lên, phòng điều khiển nổ tung đồng nghĩa với việc cả hệ thống của cổ máy to lớn này cũng ngừng hoạt động và gặp trục trặc.
“Cổ máy đó nổ rồi, thuyền trưởng đã thành công.” – đám thủ thủ bên ngoài thấy cổ máy tỏ lớn ấy ngừng xả đạn, liên tục phát ra tiếng nổ thì vô cùng vui sướng.
“Cuối cùng họ cũng thành công, các anh em, đây là cơ hội phản công của chúng ta, tấn công!’ – Tom tranh thủ thời cô, lập tức hô lớn khiến hào khí của toàn bộ thủy thủ đoàn tăng cao.
“Khốn kiếp, chạy thôi.”
“Chạy thôi.”
“Mạng sống là quan trọng nhất.”
Ở trận chiến giữa Fizz và Nautilus, vẫn diễn ra rất cân bằng, kẻ tám lạng người nửa cân, Nautilus thấy cổ máy đang bốc cháy hắn hừ lạnh tức giận nhìn Fizz nói: “Lần này bọn ta đã thua rồi, Fizz… chuyện của chúng ta chưa giải quyết xong đâu.”
Fizz nhìn cổ máy đang bốc cháy trước mặt cười ha hả nói: “Được được, ngươi đến lúc nào ta tiếp lúc đó.”
Nautilus lập tức lặn xuống dưới, cuộc chiến của hai người cũng như thế mà kết thúc.
Ở căn phòng số hai bên trong cổ máy, Miss Fortune dần dần cảm thấy đôi mắt ngày càng nặng, cô thực sự không muốn nhắm nó lại, cô sợ một khi cô nhắm lại cô sẽ không thể nào nhìn thấy khuôn mặt ấy nữa, cô không muốn điều đó xảy ra.
“John… Sarah… S.. a… r.. a.. h…” – Miss Fortune không muốn mình bị mất đi ý thức, cô cố gắng nói tên của mình, đánh vần từng chữ cái, đôi mắt bắt đầu nặng hơn, nó như muốn nhắm lại.
“Bùng bùng…”
“Sarah, đợi ta, ta đến đây, đừng có xảy ra chuyện gì hết.” – John vẫn đang cố gắng phá nát các bức tường ngăn cách, cứ tưởng phòng số 1 và số 2 gần nhau nhưng thực tế lại không, giữa hai phòng được ngăn cách rất nhiều phòng nhỏ khác, đồng thời cũng có rất nhiều cạm bẫy, John mặc kệ toàn bộ thứ đó, hắn cứ thế mà đập, mà phá.
Trong tiềm thức của John, hắn nhớ lại những gì tối qua khi Tom và hắn uống rượu đã nói với nhau…
“John này, cô ấy có nói gì với cậu không?
“Nói gì là nói gì?”
“Ủa… vậy cô ấy không nói gì với cậu à? Chà chà, cô ấy lúc nào cũng như thế, cứ thích giữ mọi thứ trong lòng, như vậy chỉ tổ nặng thêm thôi chứ có được gì đâu.”
“Mà chuyện gì vậy Tom? Nói tôi biết coi.”
“Cậu có biết hơn một năm nay cô ấy rất nhớ cậu không, à cũng gần hai năm rồi nhỉ, phải nói chính xác là như thế, cô ấy ngày đêm đều rất nhớ đến cậu đấy.”
“Cái này tôi biết, tôi cũng rất nhớ cô ấy.”
“Nhưng cậu có biết là cô ấy rất thích cậu không John? Sarah, cô ấy thực sự rất yêu cậu, có những đêm tôi tình cờ phát hiện cô ấy ngồi một mình trên boong tàu rồi tự nói với bản thân mình, là cô ấy rất yêu cậu.”
“Sarah đừng xảy ra điều gì cả” – John nhớ đến những gì Tom đã nói tối qua hắn lại càng nóng lòng muốn đến ngay bên cạnh Miss Fortune, hắn ước gì hắn có khả năng như TF, chỉ cần biến cái là đến bên cạnh người mình muốn.
“Bùng…” – bức tường đổ vỡ, John lao ngay vào bên trong đến bên cạnh Miss, bộ dáng sợ hãi nhìn Miss đang nằm trên vũng máu, cả người hắn run lên, đôi mắt bắt đầu đỏ thẫm.
Đôi mắt Miss mờ mờ nhưng cô vẫn nhận ra người đến là ai, cô cố gắng nở nụ cười nói: “John… đấy… phải không… hay quá, cuối cùng trước khi chết tôi cũng gặp được cậu…”
“Đừng nói nhiều, tôi sẽ cứu cô,” – John ngay lập tức truyền sức mạnh phép thuật của mình vào trong cơ thể của Miss hắn làm đúng như cách mà hắn đã cứu Skarner trước đó.
“Đừng cố nữa, John cậu mau đi đi, nơi này sắp nổ tung rồi, được nhìn thấy cậu trước khi chết đối với tôi đã vô cùng mãn nguyện.” – Miss cố gắng nói.
John vẫn cứ tiếp tục truyền sức mạnh phép thuật của mình vào trong người của Miss, hắn nói: “Sarah, cô không thể bỏ tôi được, chúng ta lên đây cùng nhau thì khi về cũng phải cùng nhau.”
“Đừng lo cho tôi nữa, cậu mau đi đi” – Miss vẫn một mực không muốn John ở lại đây, đơn giản là vì cô quá lo lắng cho hắn, nơi này sắp nổ tung rồi, nếu hắn ở lại đây mạng của hắn cũng sẽ không còn, ít ra là cô nghĩ như vậy.
“Im đi…” – John tức giận nộ lớn, hắn nhìn Miss đang dần mất đi sự sống, đôi mắt như đeo hai cục chì, John nhìn sang vết thương cạnh tim của Miss chính thứ đó đã khiến cô liên tục mất máu, John lập tức không chút ngần ngại, xé toạt phần áo chỗ vết thương đó, Miss run lên cô nói: “John cậu định làm gì vậy? Đừng vì tôi mà phải bỏ mạng vô ích”
John nhìn Miss nói: “Sarah cô nghe đây, tôi không thể để mất cô được, cô biết không Sarah, là tôi y…”
Miss đột nhiên che miệng hắn lại, hai hàng nước mắt của cô chảy dài, cố gắng nở nụ cười nói: “Đừng nói nữa, bây giờ tôi đã biết vì sao những cô gái ấy lại đem lòng yêu cậu rồi, cái miệng của cậu ‘xấu’ lắm, nó chứa đầy mật ấy…”
John nhìn Miss nói: “Sarah, cô chịu đau một chút, bây giờ tôi sẽ lấy viên đạn chứa độc kia ra…”
Nói là làm ngay John đưa hai ngón tay vào chỗ vết thương, một cỗ hấp lực mạnh mẽ từ hai ngón tay hắn phát ra hút lấy viên đạn chứa độc ở bên trong.
“Á…”
Miss hét lên đau đớn, John cố gắng cầm máu của Miss lại sau đó ôm cô thật chặt để giữ ấm cơ thể của cô.
Miss vẫn còn sống, cô được chính sức mạnh phép thuật của John duy trì khả năng điều hòa của mình, tay trái của cô sờ sờ lên má hắn mỉm cười nói: “John cậu thực sự xem ta quan trọng đến vậy sao? Không màng cả tính mạng của mình.”
John càng ôm chặt Miss vào lòng hơn, hắn đáp: “Đương nhiên rồi, vì trong tim ta có Sarah và trong tim Sarah có John này.”
“Ta yêu cậu, John, ta thực sự rất yêu cậu, nhưng trước giờ ta không đủ can đảm để nói ra điều đó… ta quá yếu đuối đúng không? Ta là một cô gái quá yếu đuối…” – Miss vừa khóc vừa nói.
John hôn nhẹ lên má cô rồi nói: “Không, người không tốt mới chính là ta, là do ta đã không hiểu tâm ý của Sarah nên…”
“Được rồi, chỉ cần biết nhiêu đó là đủ, Sarah không quan tâm trong lòng anh có bao nhiêu cô gái, thời đại này một người đàn ông có nhiều phụ nữ bên cạnh cũng không phải chuyện hiếm gì, Sarah không quan tâm điều đó” – Miss nói đến đó cô rên đau đớn một chút rồi thở hồng hộc, vết thương trên người của cô bây giờ đã được John cầm máu, Sarah đầu đầy mồ hôi tay cô không ngừng vuốt ve khuôn mặt của hắn: “Hôm trước khi nghe cậu nói rằng trong lòng của anh có rất nhiều người con gái, lúc ấy Sarah cảm thấy vô cùng ích kỉ, Sarah muốn John chỉ của một mình Sarah mà thôi, nhưng sau trận chiến này, khi bên bờ vực sống chết Sarah mới nhận ra rằng nếu thiếu cậu Sarah không thể nào sống nổi, rồi lại nghĩ nếu như Sarah cố gắng chiếm cậu chỉ thuộc về bản thân mình thì những cô gái khác sẽ thế nào? Sarah đã nghĩ kĩ rồi chỉ cần John yêu Sarah và mãi ở bên Sarah là được… Sarah không quan tâm bất cứ chuyện gì khác…”
Những câu nói của Miss cứ như một mũi tên bắn vào lòng hắn, hắn ôm chặt lấy Miss mà không thể nói thêm được điều gì, còn từ ngữ nào để nói nữa sao? Chắc chẳng còn từ nào để có thể nói thêm về những điều mà Sarah đã nói.
“Ầm ầm…”
Căn phòng liên tiếp nổ vang, đám cháy bắt đầu lan dần đến chỗ John và Miss.
“Chúng ta phải rời khỏi đây thôi” – John ôm Sarah vào lòng rồi đứng dậy, mặc dù hắn chỉ có một cánh tay nhưng nhờ việc vận dụng sức mạnh phép thuật hệ phong hắn nâng Sarah nhẹ như nâng một tờ giấy vậy.
“Còn Graves, ông ta…” – Miss nói.
“Đúng vậy… chúng ta cũng phải cứu ông ấy, đi mau thôi, nơi này sắp nổ rồi.” – John lập tức phóng nhanh ra bên ngoài.
Ầm ầm ầm ầm ầm ầm…
hàng chục tiếng nổ liên tiếp vang lên, cổ máy nổ tung, một vụ nổ cực lớn chấn động cả mặt biển.
“John… thuyền trưởng” – Ở bên dưới, sau khi đánh bại toàn bộ thuộc hạ của Gangplank, Tom và những người khác đứng ở dưới để đợi John và thuyền trưởng của mình quay trở về, khi thấy cả cổ máy nổ tung thành nhiều mảnh mà chưa thấy bóng dáng John và Miss đâu cả, Tom vô cùng lo lắng.
“Là họ, thuyền trưởng vẫn còn sống”
“Họ vẫn còn sống”
Những người thủy thủ trên tàu nhanh chóng thấy John đang đưa cả Graves và Miss từ trên cao bay trở lại tàu, tất cả thủy thủ đều tỏ ra vui mừng khôn siết.
John đưa Miss cho Tom nói: “Cô ấy bị thương rất nặng mau gọi bác sĩ đến đi…”
“Được” – Tom lập tức sai người đem theo một cái cáng đến đưa Miss vào bên trong, Fizz được John phân phó để lo cho Graves đang bị thương bất tỉnh.
John nhìn đống mảnh vụn trước mặt, hắn thở dài: “Cuộc chiến này đã kết thúc rồi…”
“Ầm…”
Đúng lúc này đột nhiên một vụ dao động năng lượng cực đại nổi lên, những thủy thủ nào trên tàu có sức khỏe yếu lập tức lăn ra bất tỉnh, John kinh ngạc khi thấy nguồn gốc của đợt sóng năng lượng vừa rồi xuất phát từ hòn đảo trước mặt.
Ryze đi đến, bộ dáng tỏ ra khá khẩn trương: “Sức mạnh dao động này tuyệt đối không phải là của kẻ tầm thường, rốt cuộc là ai mà có sức mạnh lớn đến thế?”
John nhìn sang những người xung quanh, có người thì cảm thấy đầu óc choáng váng, có người thì đã bất tỉnh, John lập tức bảo những người khoẻ mạnh giúp đỡ họ còn hắn thì bay lên không, Ryze thấy thế vội hỏi: “john ngươi định đến đó sao? Như vậy nguy hiểm quá không?”
John nhìn về nói phát ra năng lượng vừa rồi nói: “Không đến thì sao mà biết có chuyện gì, ta không muốn nơi này tiếp tục xảy ra chiến tranh, Miss và những người khác bị thương cả rồi.”
Ryze cảm thấy trong lời nói của hắn rất có lý, lão ta luôn xem trọng hắn ở việc hắn luôn luôn không ngại xả thân mình để bảo vệ những người khác dù cho người đó có không thân quen gì đi nữa. Lão nói: “Vậy để ta đi cùng ngươi.”
“Vậy cũng được…”
Để lại một bình luận