Phần 43
Ở một cái hẻm nhỏ vắng vẻ, Leblanc đang đứng đối diện với cô bé bán bánh mì vừa nãy, Leblanc nói: “Nói đi, có chuyện quan trọng gì?”
Cô bé bán bánh mỳ kia lập tức quỳ xuống nói: “Thưa thủ lĩnh, ngài Swain vừa đến tổng đàn của hội, ngài ấy đang đợi để gặp người.”
“Gặp ta? Cái lão ấy gặp ta có chuyện gì cơ chứ?” – Leblanc lấy làm lạ.
“Thuộc hạ không rõ, nghe nói ngài ấy có chuyện gì đó muốn bàn với thủ lĩnh” – cô gái bán bánh mỳ nói.
“Còn chuyện gì nữa không?” – Leblanc hỏi thêm.
Cô bé kia gật đầu nói: “Từ thông tin một số thành viên trong tổ chức báo lại, người phụ nữ với biệt danh ‘thợ săn bóng đêm’ gần đây liên tục có các hành động trắng trợn khi tập kích hoặc tấn công các thành viên trong tổ chức của chúng ta, các thành viên khác hiện đang đợi lệnh của thủ lĩnh có nên ra tay để tiêu diệt người phụ nữ này hay không?”
“Chuyện đó từ từ rồi giải quyết, lực lượng hiện tại của chúng ta không còn như xưa nữa vậy nên kêu các thành viên khác đừng động gì với cô ả, được rồi, ngươi về hội trước đi, ta sẽ về sau.” – Leblanc phất tay.
“Rõ…” – cô gái bán bánh mỳ kia lập tức hô lên một tiếng rồi như hóa thành một đám không khí biến mất không dấu vết.
Leblanc sờ vào môi của mình mỉm cười nói: “Cậu nghĩ sử dụng một cái tên giả như thế là có thể qua mặt được một chuyện gia như tôi sao? Jo ư… hì hì, cậu thật thú vị.”
Lúc này tại một nơi vô cùng bí mật, một căn cứ của tổ chức ngầm bên trong Noxus, Leblanc vừa bước từ ngoài vào lập tức những người đứng canh gác tại cửa quỳ rập xuống cung kính: “Thủ lĩnh đã về.”
Leblanc lúc này rất khác với lúc ở bên cạnh John, khuôn mặt của cô ta trở nên băng lãnh hơn rất nhiều, tiến thẳng vào bên trong, vào khu đại sảnh rộng lớn, ở đó Jericho Swain đang chống gậy đứng đợi sẵn, khi lão nhìn thấy Leblanc bước vào liền nở nụ cười nói: “Mấy năm rồi không gặp, trông cô vẫn không già đi chút nào.”
“Còn lão thì trông càng ngày càng yếu đấy” – Leblanc nhếp môi nói.
Swain không để tâm đến những câu nói như thế, lão đáp: “Ta đến đây lần này vốn có chuyện muốn nhờ cô.”
“Nhờ ta? Được rồi, cứ vào bên trong đi” – Leblanc đi trước dẫn Swain vào căn phòng hội nghị gần đó….
Khoảng ba mươi phút trôi qua, Swain bước ra, sắc mặt lão vẫn như thế, lão nhanh chóng rời khỏi căn cứ bí mật ấy của Leblanc.
Ở trong phòng Leblanc hay tay chắp sau lưng thở dài nói: “John? Cái tên này đáng sợ đến mức khiến lão cần đến sự giúp đỡ của ta như vậy sao? Khoan đã, John… hắc hắc… thú vị thú vị…”
“Thủ lĩnh có chuyện gì mà người cười một mình vậy?” – Một thiếu nữ mặc trên mình đồng phục của tổ chức bước vào hỏi.
Leblanc giả vờ ho khan vài tiếng rồi nói: “Ngươi đi làm giúp ta hai việc.”
“Thủ lĩnh cứ ra lệnh, cho dù nhảy vào dầu sôi lửa bỏng thế nào thuộc hạ cũng không kêu oán lấy một lời.” – Thiếu nữ kia lập tức quỳ xuống nói.
“Không đến mức phải thế đâu, ngươi phái người đi tìm hiểu thông tin việc quân đội Noxus bắt một cô gái tên Irelia từ Ionia cho ta, nên nhớ chuyện này phải thực sự bí mật không được để ai biết” – Leblanc ra lệnh.
“Rõ…” – thiếu nữ kia lập tức xoay người rời đi.
Leblanc cầm lấy cây trượng của mình cạnh đó vuốt ve cười cười: “Jo và John… ha ha… cậu nghĩ có thể qua mặt được ta sao? Ta đang rất muốn xem rốt cuộc cậu lợi hại đến mức nào mà khiến lão Swain ấy lại tỏ ra dè chừng đến thế.”
“À mà sao quái lạ vậy nhỉ? Dạo này ta cứ cảm thấy âm khí càng lúc càng nặng, không lẽ có chuyện gì sắp xảy đến sao?” – Leblanc nhìn không khí xung quanh rồi tự lẩm bẩm.
Để lại một bình luận