Phần 10
Kalamanda là ngôi làng nhỏ nằm ở phía bắc của ngọn đèo Mogron ở Valoran, Điều gì khiến ngôi làng này trở nên đặc biệt? Đó là nguồn tài nguyên của nó. Một ngày đẹp trời, tạp chí Tư Pháp The Journal of Justice đã đề cập đến việc một khối lượng đá quý và vàng bạc đã được phát hiện, chính lí do đó đã khiến các tiểu bang, quốc gia muốn tranh giành Kalamanda và họ đã thiết lập các trại quân đội, trại lính với mục đích tranh dành quyền kiểm soát mỏ đá quý.
Trước đây Kalamanda chỉ được biến đến như một ngôi làng hiu quạnh ở lối vào phía bắc đèo Mogron, và thứ nổi tiếng chỉ đơn giản là cá hồi.
Nhưng giờ đây Kalamanda trở thành nơi xung đột của Demacia và Noxus.
Ngay khi phát hiện ra các mỏ đá ở Kalamanda, một số lượng lớn nhân công đã chuyển đến đây để khai thác với hi vọng làm giàu, và Noxus cũng như Demacia cũng góp tay với nhưng vật tư hiện đại nhất, nhưng lại thường xuyên diễn ra các cuộc giao tranh ở đây khiến người dân ở Kalamanda sợ rằng vận may mà họ tìm thấy chính là dấu chấm hết cho ngôi làng của họ. Người dân trong làng lũ lượt bỏ đi bởi họ sợ rằng chiến tranh sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra tại nơi này.
John lần đầu tiên đặt chân đến ngôi làng, ấn tượng đầu tiên của hắn chính là nơi này khá hoang vắng, đâu đâu chỉ thấy toàn quân lính, người dân trong làng thì cực kì thưa thớt, đa phần là người già cả.
John ghé vào một ngôi nhà cũ kĩ trong làng, một bà lão mở cửa bước ra nói: “Cậu cần gì?”
John đáp: “Bà lão, có thể cho tôi xin chút nước uống được chứ?”
Bà lão ấy trả lời: “Được thôi, cậu là người ngoài vùng đến đây à? Là bên Demacia hay Noxus?”
John lắc đầu nói: “Không, tôi chỉ là người đi đường đi ngang qua đây mà thôi.”
Bà lão nhìn qua mặt mũi của John thấy hắn không có chút gì trông giống kẻ xấu, nên cho cậu vào nhà.
Đem ra một cốc nước đặt trên bàn, John cầm lấy cốc nước mát, mặc dù hắn có thể sử dụng phép thuật tạo ra nước nhưng nếu làm thế chắc hẳn sẽ gây nhiều sự chú ý, như vậy thực sự không tốt khi hắn đang ở một nơi khá xa lạ, cầm ly nuốc uống một ngụm sau đó John hỏi: “Bà lão, nơi này gọi là gì vậy? Tại sao cháu thấy trong lắng rất vắng vẻ.”
Bà lão ngồi vào chiếc ghễ gỗ cũ kĩ đối diện thở dài nói: “Nơi này gọi là Kalamanda, trước đây nó khá đông đúc, người trông làng cũng rất đông, thế nhưng gần đây vì phát hiện gần làng có mỏ khoáng chất, đá quý ở gần đây, hai đất nước lớn là Demacia và Noxus lũ lượt kéo đến để chiếm đoạt, người dân trong làng kẻ thì muốn làm giàu nên quyết đến khu mỏ để tham gia tìm kiếm, người thì lo sợ sẽ có chiến tranh xảy ra cho nên đã rời bỏ làng từ sớm.”
“Hóa ra là vậy” – John hiểu vấn đề, cầm ly nước uống thêm một ngụm, bà lão mỉm cười nói: “Bây giờ cậu định đi đâu?”
John vui vẻ đáp: “Bây giờ cháu muốn đến bến cảng gần nhất để ra khơi, không biết nên đi đường nào là tốt nhất vậy?”
Bà lão đột nhiên lắc đầu đáp: “Lão e rằng không được rồi, đường ra bến cảng gần nhất là con đường đi ngang qua khu vực kiểm soát của quân đội Demacia, gần đây lão nghe vài người lính Demacia nói rằng, họ phát hiện một đội quân rất lớn của Noxus đang trên đường đến đây cho nên quyết định phong tỏa mọi đường đi trong khu vực kiểm soát của mình để tránh những phiền phức không đáng có.”
“Vậy bây giờ sao đây?” – John đột nhiên gặp trở ngại lớn, vốn định muốn ra khơi sớm với ước muốn gặp lại Miss và Nami nhưng hiện tại gặp chút rắc rối.
Bà lão đáp: “Ta nghĩ hiện tại cậu nên ở lại đây vài ngày, đợi mọi chuyện đâu vào đó rồi rời đi cũng chưa muộn.”
John thực sự không muốn làm phiền bà lão nên đứng dậy, đột nhiên John cảm thấy đầu mình đau lên từng cơn, sau đó thì choáng váng, trời đất quay cuồng, hắn ngã lăn ra mặt đất bất tỉnh…
“Này cậu thanh niên, này… này…”
Trong lúc đó tại một nơi khá xa, tận sâu trong đại dương, bên trong một cung điện xa hoa tráng lệ, Nami đột nhiên kêu gào thảm thiết, cô lăn lộn trên sàn nhà ôm đầu gào khóc. Những cô gái người hầu cạnh đó bộ dáng cực kì hốt hoảng.
“Công chúa, công chúa…”
“Mau đi gọi tộc trưởng, mau lên.”
Rất nhanh chóng chỉ vài phút sau, tộc trưởng cùng những người quan trọng trong tộc Marai đã có mặt, tộc trưởng nhìn con gái của mình đang đau đớn lăn lộn trên mặt đất, trái tim như thắt lại ông hốt hoảng nói: “Các ngươi còn ở đó làm gì? Mau tìm cách giúp công chúa, thầy thuốc, mau gọi thầy thuốc ngay.”
Vừa dứt lời những người hậu lập tức chaỵ như bay ra bên ngoài, Aqualis thấy công chúa như vậy cũng vô cùng lo lắng, hắn ta biết sinh mệnh của công chúa và John có sự gắn kết, công chúa đột nhiên đau đớn như vậy chắc hẳn John đang có chuyện gì.
Nhưng sự thật lại khác, cơn đau của Nami không phải do John bị thương hay là gì mà đơn giản nó có nguyên nhân.
Đột nhiên cả người Nami được bao bọc bên trong một ánh hào quang thất sắc, ánh hào quang tỏa sáng rực rỡ đến mức những người xung quanh phải lùi lại vài bước và không dám mở cả hai con mắt.
Nami đột nhiên được vầng hào quang thất sắc ấy nâng lên lơ lửng giữa căng phòng, bảy loại màu sắc cứ liên tục quay quanh cô, tốc độ một lúc một cao.
“Có chuyện gì xảy ra với con gái của ta vậy?” – Tộc trưởng vô cùng lo lắng.
Đột nhiên Nami mở bừng đôi mắt, thân hình người cá của cô bắt đầu biến đổi mãnh liệt, làn da vảy cá mờ dần rồi biến mất, thay vào đó là làn da trắng như tuyết, làn da như một con người, mái tóc của cô cũng biến đổi, nó dài ra và hóa thành màu đen, đặc biệt nhất chính là chiếc đuôi cá, nơi đó bảy luồng ánh sáng tỏa ra mãnh liệt nhất, rực rỡ nhất.
Một chùm ánh sáng lóe lên mãnh liệt, sau đó chiếc đuôi cá của Nami hóa thành một đôi chân thon dài đầy quyến rũ…
Trước sự sửng sờ của những người đang ở trong phòng, mọi người như ngây ngô nhìn sự biến đổi đến kì lạ này…
Aqualis lấp bấp nói: “Công chúa, cô cô ấy đã biến thành một con người.”
Vầng hào quang thất sắc lúc này mới thực sự biến mất, Nami nhìn vào sự thay đổi của mình, cô khoắc trên người bộ trang phục người cá, kết hợp với dáng dấp xinh đẹp như một con người, nếu tên đàn ông nào nhìn vào cô mà bảo không yêu chắc chắn đó là nói dối.
Nami nhìn vào đôi chân thon dài của mình, cô kinh ngạc không thôi, cô nhìn cha mình ở trước mặt: “Cha, chuyện này?”
Tộc trưởng tộc Barai thở dài, ông tiến lại ôm lấy cô con gái của mình nói: “Xem ra đây là định mệnh của con, hãy đi đi, bây giờ con đã trở thành một con người, con có thể lên trên đó đi tìm cậu ta.”
Aqualis gật đầu nói: “Nami, cô hãy đi đi, suốt thời gian này tôi biết cô rất đau khổ, cô rất muộn gặp anh ấy đúng không?”
Nami gật gật đầu thế nhưng cô nhìn vào đôi chân con người của mình, bây giờ nó không phải là đuôi cá làm sao để bơi đi đây.
Ngay khi trong đầu cô vừa nghĩ đến đuôi cá như trước kia thì đôi chân của cô đột nhiên biến lại như cũ, chuyện này… quá mức thần kì, mọi người trog phòng được một phen kinh ngạc tột độ.
“Nhìn này, con có lại đuôi cá rồi” – Nami vui mừng.
Tộc trưởng tộc Barai gật đầu nói: “Có lẽ đây là sức mạnh của thần tiên cá đã ban cho con, hãy đi đi.”
“Con đi đây” – Nami gật đầu, như vậy niềm mơ ước của cô đã trở thành hiện thực, cô sắp được lên đất liền, được gia nhập vào xã hội loài người và đặc biệt hơn, cô sắp gặp được John.
“Lần cuối cùng mình gặp anh John, anh ấy có nói sẽ đến Ionia, bây giờ mình sẽ đến đó.” – Như đã quyết định phương hướng, Nami lập tức lao đi, về khoảng bơi lội trong nước e rằng cô chưa có đối thủ, tốc độ di chuyển thực sự rất nhanh.
Ở đây xin nói rõ đôi chút, việc Nami có được đôi chân giống như con người là do thất tinh nguyên tố cổ ngữ mà John có được, giữa hai người có sự liên kết sinh mệnh với nhau, hay nói cách khác tuy hai mà một, vậy nên khi John sở hữu được bảy loại nguyên tố thì đồng thời Nami người được kết nối sinh mệnh với hắn cũng được hưởng một chút từ đó, chính thứ sức mạnh cổ ngữ ấy đã đem lại phép màu cho cô, giúp cô có được đôi chân của con người.
Để lại một bình luận