Phần 23
John xua tay nói: “Không được, ông không thể làm sư phụ của tôi được, vả lại đêm qua ta còn đánh nhau, sao sáng nay có thể thân thiết? Không được…”
Ryze thở dài nói: “Tùy cậu thôi John, được rồi bây giờ cậu muốn đi đâu?”
John không đáp, vết thương bây giờ của John cũng đã hồi được bảy tám phần, có thể dễ dàng đi lại được, John lập tức khởi hành đến bến cảng gần đó nhất, giống như không quan tâm Ryze đang ngồi cạnh đó vậy.
Sau khi đi bộ khoảng 1 giờ, John đã gặp một bến cảng nhỏ, bến cảng này vốn là nơi nêu đậu của các tàu đánh bắt cá của các làng chài gần đó, đôi khi cũng có những tàu thương nhân hay đến đây để lấy hàng về bán, số của John rất may mắn khi hắn gặp được một tàu buôn đang chuẩn bị rời cảng hướng đến Bilgewater city.
John không quá khó khăn khi xin được đi nhờ trên tàu, thế nhưng điều hắn kinh ngạc nhất chính là Ryze cũng đang ở trên tàu, lúc nào hắn không hề biết.
Ryze mỉm cười nhìn John nói: “Sao thế? Ta cũng muốn đến Bilgewater city.”
John không thèm quan tâm nhiều đến chuyện này, trong đầu hắn lúc này chỉ có một việc duy nhất đến Bilgewater City gặp lại Miss Fortune.
“Mọi người chuẩn bị, tàu sắp nhổ neo!”
“Lên đường thôi nào.”
“Ào… ào… ào..” – tiếng sóng biển.
John ngồi trên tàu, những kí ức trước kia ùa về, lúc này hắn nhớ lại cảnh khi xưa được các thủy thủ trên tàu của Miss cứu sống, rồi một thời gian ngắn cùng làm thủy thủ với họ, ở bên cạnh Miss thực sự rất vui, cô ấy đêm nào cũng bắt hắn kể đủ thứ câu chuyện.
“Đang nhớ về ngày xưa hả?” – Ryze tiến lại nói.
John liếc nhìn Ryze rồi đáp: “Này, lão đi theo ta là có mục đích đúng không? Muốn nhận ta làm đồ đệ à? Còn lâu.”
Ryze không hề để bụng những lời hắn nói, lão ta đáp: “Cậu có biết cậu yếu đến mức nào hay không? Nếu như không có ta giúp đỡ chắc chắn cậu sẽ chẳng bao giờ đánh lại những đối thủ mình sẽ gặp sau này.”
“Đối thủ? Ý ông là sao?” – John khó hiểu.
Ryze cảm thấy như mình nói hố vài câu nên cười khà khà đáp: “Không có gì, nói chung hiện tại cậu chưa nên ra quyết định vội, rồi sẽ sớm thôi, cậu sẽ nhận ra và muốn ta giúp đỡ.”
John không quan tâm đến Ryze nữa, hắn xếp bằng hai tay bắt đầu đặt trước ngực, John đang cố sức tìm cách để kích hoạt được sức mạnh màu tím bên trong cơ thể, tuy nhiên không có một dấu hiệu gì khả quan cả, giống như hắn đang đứng trong một cái xa mạc vậy, không thể nào làm gì được.
“Có phải không thể nào sử dụng được thứ sức mạnh bí ẩn màu tím trong người đúng không?” – Ryze ngồi xuống bên cạnh nghiêm túc nói.
John giật mình nhìn Ryze, cái bí mật này hắn không nói với ai cả trừ Sally vì trong người của cô cũng có sức mạnh như hắn, hắn hỏi: “Làm cách nào ông biết được?”
Ryze không trả lời câu hỏi đó mà nói: “Nghe cho kĩ đây, ta biết nguyên nhân vì sao cho đến giờ cậu vẫn không thể nào sử dụng được sức mạnh màu tím ấy.”
“Ông biết?” – John trợn mắt há hốc mồm.
Ryze gật đầu nói tiếp: “Chuyện này cũng không nên dấu diếm gì, thực chất nguyên nhân chính dẫn đến việc cậu không sử dụng được sức mạnh ấy là vì trong người cậu có sức mạnh phép thuật cổ ngữ, thứ sức mạnh này và sức mạnh màu tím ấy ngang ngửa nhau, và đối lập nhau, cho nên bây giờ cho dù cậu có cố sức thế nào vẫn không thể nào sử dụng được nó.”
“Điều này là thật?” – John nghĩ: “Trước đây cái người bí ẩn kia bảo với mình chỉ cần có thể luyện được tinh thần lực và thể chất đạt đến cực hạn là có thể dễ dàng kích hoạt được sức mạnh mà hắn ta đưa vào người mình, thế mà bây giờ.”
Ryze như đọc được suy nghĩ của John: “Đừng trách người đã đưa sức mạnh ấy vào người của cậu, thực ra người đấy cũng không tài nào đoán trước được, số mệnh cậu lại may mắn nhận được sức mạnh cổ ngữ.”
John đưa ánh mắt kì lạ nhìn Ryze hắn nói: “Ông thật lợi hại, không chỉ sử dụng phép thuật giỏi mà khả năng đọc suy nghĩ người khác cũng không kém.”
Ryze cười ha hả đáp: “Nếu xét về thực lực và độ tuổi thì tính ra ta có phần ngang ngửa với cái lão viện trưởng học viện ma pháp đấy.”
“Không thể nào!” – John kinh dị thốt lên.
“Được rồi nhóc, cậu nghe đây, sức mạnh phép thuật trong người của cậu thực sự rất mạnh, thứ phép thuật cổ ngữ ấy tuyệt đối không chỉ có chừng đó, những gì cậu thi triển ra từ trước đến giờ chỉ là vỏ bên ngoài của nó mà thôi, cái “lõi” thì cậu vẫn chưa thể nào lĩnh hội được.” – Ryze bắt đầu giảng thuyết.
John mặc dù không ưa lão này cho lắm nhưng nghe lão ấy nói thế hắn cũng động tâm, nếu đúng như Ryze nói thì sức mạnh mà hắn thi triển thực sự vẫn chưa đến mức cực đại sao?
John như nghĩ đến điều gì đó, hắn nói : “Sức mạnh phép thuật của ông, nó là loại gì? Khi tôi giao chiến với ông, vừa cảm thấy nó rất giống với sức mạnh mà tôi có trong người vừa khá giống với sức mạnh của các vị pháp sư thông thường?”
“Sức mạnh của ta cũng là một loại sức mạnh phép thuật cổ ngữ, tuy nhiên ta chỉ sở hữu mỗi hệ Lôi, còn những loại khác ta không biết.” – Ryze thản nhiên trả lời.
“Cổ ngữ.” – John thốt lên, hắn trước giờ cứ tưởng mỗi mình hắn mới có sức mạnh cổ ngữ thôi chứ.
Ryze đáp: “Nói đúng ra, ta sở hữu sức mạnh cổ ngữ cũng không hoàn toàn đúng, sức mạnh phép thuật này của ta vốn là học từ một quyển sách cổ, có lẽ vì vậy mà sức mạnh khi ta sử dụng cũng mang chút gì đó tính chất cổ ngữ còn sót lại.”
“Ý ông nói là quyển sách ông đang cầm trên tay?” – John chỉ vào quyển sách to lớn cạnh đó.
Ryze gật đầu, nói: “Được rồi, ta chỉ có thể cho cậu biết đến đó, nghe đây, nếu cậu muốn mình mạnh hơn thì hãy tìm đến ta.”
“Ầm ầm…”
Vừa nói xong, đột nhiên những âm thanh ầm ầm do vụ nổ vang lên liên hồi khiến cho John và Ryze thực sự chú ý.
“Nhìn kìa, hình như có đánh nhau”
“Đánh nhau trên biển à? Là quái vật sao?”
“Nhìn không giống con người, một tên thì giống cá cầm đinh ba, một tên thì to con cầm mỏ neo, sao quái dị vậy?”
“Là quái vật đại chiến rồi, tốt nhất tránh xa ra đi.”
John và Ryze nhanh chóng đến phía trước thuyền để xem, trước mặt họ là hai quái nhân đánh nhau tơi bời, một tên thì đầu cá chân có vảy, tay lại cầm đinh ba, nếu nói đó là người cá mà John từng thấy trước đây thì tuyệt đối không phải, kẻ đang đánh nhau với nó thì lại kinh khủng hơn, cả người hắn mặc bộ đồ lặn bằng sắt to lớn cồng kềnh, trên tay lại cầm cái mỏ neo, không hiểu sức mạnh con người làm sao làm được chuyện này.
“Ồ quái vật đánh nhau à? Cái này ta thấy hoài.” – Ryze hứng thú nói.
John chăm chú nhìn hai quái nhân kia đang đánh nhau một hồi rồi nói: “Bọn chúng đánh nhau về việc gì thế nhỉ?”
Ryze cười nhìn John nói: “Không phải ngươi có khả năng đọc được tên người khác sao? Cho ta biết hai con quái vật ấy tên gì thế?”
John liền đáp: “Tên nhỏ con giống cá cầm đinh ba kia là Fizz, tên to con cầm mỏ neo là Nautilus.”
“Ha.. ha… hài thật, một to một nhỏ đánh nhau, hợp.. hợp rất hợp” – Ryze nhìn hai con quái vật đánh nhau mà không tỏ chút sợ hãi, ngược lại còn cười to khiến đám thủy thủ trên tàu ngơ ngác nhìn lão.
Ở trận chiến trước mặt, Fizz cầm đinh ba trên tay lao đến liên tục đâm vào người của Nautilus nhưng xem ra bộ đồ hắn mặc bên ngoài quá cứng nên những cú đánh của Fizz hoàn toàn không chút thương tích.
“Chết đi” – Nautilus hô lên, mỏ neo trên tay đập mạnh xuống, Fizz nhanh chóng né được nhưng sóng lực do mỏ neo đập vào mặt biển làm nó ngã trên mặt nước, phun ra một miệng máu đỏ.
“Khốn thật.” – Fizz đứng dậy liên tục mắng chửi.
“Lần này đừng mong ta tha cho” – Fizz đứng trên cây đinh ba của mình huýt một tiếng sáo, sau đó từ dưới nước, một con cá mập khổng lộ lao đến tấn công Nautilus.
“Xoạch xoạch…”
Vài tiếng kêu do hai hàm răng va chạm vào nhau liên tục, Nautilus ngã lên trên mặt nước, bộ đồ trên người bắt đầu xuất hiện vết nứt. Nautilus hừ lạnh một tiếng: “Ngươi liệu hồn đấy.” rồi lặn xuống dưới đại dương biến mất.
“Phụt…”
Fizz phun thêm một miệng máu rồi ngã ra nổi bồng bềnh trên mặt nước một cách bất động.
Để lại một bình luận