Phần 22
“Transform” – John hô lớn một tiếng, không khí xung quanh bắt đầu ngột ngạt hẳn, các nguyên tố năng lượng trong không khí bắt đầu dao động kịch liệt, cả cơ thể của John lúc này không khác gì cái hố đen vũ trụ, hút các nguyên tố phép thuật có trong không khí lại.
“Ầm ầm…”
Trời không mưa nhưng sấm chớp cứ liên tục vang lên, gió cứ liên tục gào thét, mặt đất thì rung chuyển liên tục.
“Ghê thật, sức mạnh dao động quá khủng bố” – Ryze phải lấy một tay che hai mắt mình lại, lão ta thầm khen thứ sức mạnh mà John đang sử dụng.
“Ầm…”
Cả người John tỏa ra một thứ ánh sáng huyền ảo, một bộ giáp bảy sắc bắt đầu xuất hiện, John khoác lên bộ giáp không khác gì một vị chiến thần xuất thế, cả người hắn được bao bọc trong màng hào quang sáng chói lòa.
“Ta cho ngươi hai cơ hội, một là tự mình nói ra lý do đến đây gây chiến, hai là bị ta đập sau đó sẽ nói tất cả.” – John bắt đầu hù dọa, hắn tỏ ra rất tự tin với sức mạnh hiện tại của mình.
“Ha.. ha… rất tự tin, được… ta rất thích.” – Ryze không hề tỏ ra chút sợ hãi mà ngược lại lão ta cười rất sảng khoái.
John mặc dù cảm thấy kì lạ thái độ này của Ryze nhưng ngay lúc này đây hắn không thực sự quá chú trọng điều này, tay trái đưa cao, một luồng năng lượng thất sắc bắt đầu tập trung lại lòng bàn tay.
“Ầm…” một tiếng, luồng năng lượng kinh khủng ấy bắn ra, nhắm Ryze mà lao đến.
“Mạnh đấy” – Ryze tỏ ra rất thản nhiên,.
“Nhưng chừng đó là chưa đủ, khả năng sử dụng phép thuật còn tệ quá.” – Dứt lời, Ryze đặt quyển sách trên tay xuống mặt đất, hai tay lão ta bắt đầu bắt các ấn chú một cách cực nhanh, vù vù vài tiếng, hai lòng bàn tay được bao phủ bởi một luồng năng lượng cực đại, các dòng điện chạy qua chạy lại cứ tưởng như những con rồng đang uốn lượng trên bầu trời.
“Ầm…”
Luồng năng lượng thất sắc của John bắn trúng vào tấm khiên do Ryze tạo ra, một vụ nổ kinh thiên động địa vang lên, mặt đất như nứt toát, bầu trời như nổ tung, hàng chục tiếng sét nổ liên tục, John bị lực phản chấn của vụ nổ làm bắn lùi lại phía sau năm bước.
“Hạ được chưa?” – John nghĩ ngay từ ấy trong đầu khi luồng năng lượng hắn bắn ra chạm vào tấm khiên của Ryze.
“Mạnh thật đấy, nhưng còn non quá” – Giọng Ryze vang lên, khói bụi bị những cơn gió thổi bay đi, để lộ ra Ryze vẫn còn nguyên vẹn, lão ta… không bị xây xước, dù một vết nhỏ.
“Không thể nào!” – John thẩn thờ, đòn vừa rồi mặc dù không sử dụng 100% sức lực của bản thân nhưng ít ra cũng đến 80%, không thể nào có chuyện Ryze không thể bị thương được.
Ryze cười hà hà nói: “Sao? Bất ngờ quá à? Vẫn còn nhiều điều bất ngờ lắm, không phải cứ có sức mạnh phép thuật cổ ngữ trong người là lợi hại được đâu, khả năng sử dụng phép thuật của cậu còn non nớt lắm, John.”
“Rốt cuộc ngươi muốn gì?” – John thực sự cho đến giờ vẫn không thể nào hiểu được mục đích Ryze đến tìm hắn, do Noxus phái đến ư? Nếu do Noxus phái đến để tiêu diệt hắn thì đã không phải vừa đánh vừa tỏ ra đùa giỡn thế này.
Ryze cười đáp: “Muốn ta nói cho biết cũng được, đánh bại ta trước đã.”
“Được! Nếu ngươi đã nói vậy, ta sẽ sử dụng hết sức của mình để bắt ngươi phải nói ra mục đích.
John rút kiếm trên lưng, gươm của vua vô danh tỏa ra thất sắc rực rỡ, John lao đến với tộc độ khủng khiến, kiếm pháp của hắn thực sự không thể sử dụng mắt thường để nhìn.
Ryze vẫn không hề tỏ ra chút sợ hãi, lão cầm quyển sách đặt dưới đất lên, đọc từng trang, từng trang. Trong lúc đó, John với kiếm trên tay đã lao đến, hắn tấn công như vũ bão vào Ryze nhưng thật quái lạ, cả người lão ta như được bao bọc bởi một tầng năng lượng cực kì dày đặt, dù cho John có chém thế nào cũng không tài nào phá được cái tầng năng lượng ấy.
“Bịch…”
Ryze sau khi thản nhiên đọc quyển sách trên tay lão ta gấp nó lại và vứt ra phía sau, Ryze nhìn John đang thở hộc hộc cười nói: “Sao vậy? Sức mạnh tối đa của cậu chỉ có thể thôi sao? Thôi thì để ta dứt điểm trận đấu vậy.”
John còn chưa kịp phản ứng gì thì hai chân hắn đã bị một thứ sức mạnh phép thuật kì lạ giữ chặt, không tài nào cựa quậy, không tài nào di chuyển được.
“Râm râm râm…” – tiếng Ryze niệm chú ngữ.
Ryze niệm ra hàng loạt các chú ngữ kì lạ với tốc độ cực nhanh, không khí phép thuật xung quanh đao dộng liên tục, ầm ầm vài tiếng nổ vang lên, tám cột lôi điện dán đầy bùa chú ma pháp xuất hiện xung quanh John, giống như một nhà ngục vậy, vài giây tiếp theo, từ giữa các cột lôi điện kia xuất hiện các màng năng lượng cực đại chúng liên tục bắn các luồng sức mạnh phép thuật vào cơ thể của John, mỗi cú bắn cứ như một cây dao đâm vào da thịt của hắn vậy, cực kì đau đớn.
“Á!” – John hét lên một cách thê thảm, cả người hắn nằm thẳng trên mặt đất, người đầy thương tích. Bên trong cái nhà ngục ma pháp này, John không chỉ không thể di chuyển mà hắn còn cảm thấy sức mạnh của bản thân dường như bị hạn chế đi rất nhiều.
Ryze như vẫn chưa chịu dừng lại, một loạt các chú ngữ tiếp tục hiện ra, một quả cầu năng lượng màu đỏ nổi lềnh bềnh trên lòng bàn tay của Ryze, quả cầu năng lượng ấy được bao bọc bởi những tia điện chạy ngang dọc.
“Á” – Ryze bắn quả cầu ấy vào người của John, ăn trọn một đòn cực mạnh không thể nào tránh được John đau đớn hét lên, bộ giáp trên người bắt đầu xuất hiện những vết nứt.
“Bây giờ đã thấy mình yếu thế nào chưa?” – Ryze nhìn John với ánh mắt đầy nghiêm túc.
“Hộc hộc” – John thở hổn hển liên tục, hắn khó khăn đáp: “Cho ta biết, rốt cuộc ngươi đến đây mục đấy là gì?”
Ryze thở dài nói: “Nếu cậu đã muốn biết ta sẽ nói, ta đến đây theo sự nhờ vả của một người quen, John… sức mạnh phép thuật trong người của cậu rất mạnh. Tuy nhiên, đến bây giờ cậu chỉ mới phát huy được cái lớp vỏ bên ngoài của nó mà thôi, chưa chạm được vào cái tinh túy của nó.”
“Được sự nhờ vả? Là ai?” – John hỏi.
“Cái đó cậu không cần biết, nhưng sớm thôi, hai người sẽ gặp nhau.” – Ryze đáp.
John dù suy nghĩ thế nào cũng không tài nào biết được người đó là ai, hắn nói: “Bây giờ ta đã thua trong tay ngươi, muốn giết muốn chém tùy!”
Ryze lắc đầu nói: “Cậu tỏ ra yếu đuối như vậy từ lúc nào? Muốn chết ư? Quá đơn giản? Không lẽ cậu định bỏ lại tất cả sau lưng mình sao?”
“Tất nhiên ta không muốn chết.” – John gầm lên, sức mạnh phép thuật trong người hắn như bị thúc đẩy một cách quá mức mãnh liệt, luồng năng lượng phép thuật cổ ngữ bắt đầu trào dâng liên tục.
“Ầm…”
John đứng dậy trong sự bất ngờ của Ryze.
“Ầm ầm…”
Cả người John được bao bọc trong một luồng hào quang sáng chói, sức mạnh phép thuật trong người hắn bộc phát một cách mãnh liệt. Chiếc ngục kia bắt đầu bị lay động, các luồng ma pháp bao bọc bắt đầu rối loạn.
“Phá” – John gầm lên một tiếng, chiếc ngục ma pháp giam hắn đã bị chấn bay đi, Ryze hai mắt trợn tròn tỏ vẻ kinh ngạc.
“Phụt phụt phụt” – John dường như sử dụng sức mạnh quá mức, hắn phun liên tiếp ba búng máu ngã quỵ trên mặt đất sau đó bất tỉnh.
Ryze tiến đến bên cạnh John nhìn hắn một hồi rồi nói: “Sức mạnh phép thuật của cậu, cách sử dụng nó quá cứng nhắc.”
Nói xong lão ta nhìn về phía xa, rồi biến mất tại chỗ. John vẫn nằm yên bất tỉnh, lúc này đây sức mạnh màu tím bí ẩn một lần nữa xuất hiện giúp hắn cứu chữa các vết thương.
Ở một khu rừng nhỏ cạnh đó, Ryze xuất hiện ra, ngay sau đó trước mặt lão là một đám mây màu tím, bên trong có một bóng người, không nhìn rõ mặt mũi.
“Sao rồi? Đã thử nghiệm chưa?” – người đàn ông trong đám mây tím ấy lên tiếng.
Ryze gật đầu đáp: “Rồi, thằng nhóc rất có tiềm năng, chỉ có điều nó có được sức mạnh phép thuật quá nhanh, cách sử dụng lại quá cứng nhắc, chưa thể nào phát huy được toàn bộ sức mạnh trong cơ thể được.”
“Vậy phải nhờ ông rồi!”
“À này, tôi biết nguyên nhân vì sao cho đến giờ thằng nhóc vẫn chưa thể nào sử dụng sức mạnh hư không mà ông đưa vào người nó.” – Ryze nói
“Vì sao?”
“Vì sức mạnh cổ ngữ ấy, nó chính là nguyên khiến thằng nhóc không thể nào sử dụng được.” – Ryze nói ra nguyên nhân chính dẫn đến việc John đến giờ dù đã luyện được tinh thần lực và thể chất nhưng vẫn không thể nào sử dụng được nó.
“Ý ông nói là hai luồng sức mạnh ấy cứ như đối lập lẫn nhau nên nó không tài nào có thể sử dụng được sức mạnh mà ta đưa vào.”
Ryze thở dài gật đầu nói: “Đại loại là thế. Hai luồng sức mạnh ấy cứ như nước với lửa, hiện tại bảy loại nguyên tố hợp nhất lại làm một và đang có phần áp đảo sức mạnh mà ông đưa vào, John lại sử dụng nó một cách đơn giản và thành thục hơn cho nên sức mạnh mà ông đưa vào người nó bây giờ vẫn trong trạng thái ngủ yên, không thể thức tỉnh.”
“Hàizzz, chuyện John sở hữu được sức mạnh phép thuật cổ ngữ cũng nằm ngoài dự tính của ta, số mệnh của nó vốn không đi theo một đường thẳng, nó gặp rất nhiều cơ duyên những cũng gặp không ít trắc trở, hài…”
Ryze cười đáp: “Ông yên tâm đi, mặc dù ta không biết làm cách nào để khắc phục việc này nhưng ta có thể giúp nó sử dụng sức mạnh phép thuật trong người một cách tốt nhất, không phải đây là điều ông muốn khi nhờ vả ta sao?”
“Phải, ngày đó cũng sắp đến rồi, John mạnh được chút nào hay chút ấy, ta không thể nào ngăn cản được cái ngày ấy sắp đến.”
“Rốt cuộc bao lâu nữa nó sẽ đến?” – Ryze lo lắng nói.
“Vốn trước đây ta tính toán thì phải sáu năm nó mới xuất hiện, nhưng không hiểu sao thời gian và không gian thay đổi đến kì lạ, thời điểm ngày đó đến bây giờ chỉ còn 6 tháng.”
“6 tháng! Sao nhanh quá vậy?” – Ryze cũng tỏ ra cực kì lo sợ, rốt cuộc cái thứ mà họ đang nói đến là cái gì? Tại sao họ lại lo sợ đến như thế?
“Ryze, từ nay đến ngày đó, hi vọng ông sẽ giúp ta hỗ trợ cho John hết mình, sớm thôi ta sẽ đích thân gặp nó để nói hết tất cả.”
“Được rồi, bây giờ ông định làm gì tiếp?” – Ryze nhìn người đàn ông bên trong đám mây màu tím kia đầy vẻ kính trọng.
“Bây giờ ta sẽ giúp nó kiếm thêm vài đồng minh, hài, mọi chuyện bắt đầu vượt quá sự kiểm soát của ta, Sally con bé đó lại rời đi một lần nữa, có lẽ đây là duyên của hai đứa nó.”
Ryze không nói gì, lão ta chỉ lẳng lặng đứng nhìn người đàn ông trong đám mây kia dần biến mất.
Sáng hôm sau…
John mở dần đôi mắt, hắn kinh ngạc khi thấy mình vẫn còn sống, và càng kinh ngạc hơn, Ryze đang ngồi cạnh hắn.
John lập tức lăn sang một bên tay cố găng cầm kiếm để trước ngực bảo vệ bản thân Ryze thấy thế không chút phản ứng, bình thản nói: “Đừng lo, ta không có ý làm hại cậu, ta đến đây là để giúp cậu mà thôi.”
“Giúp? Giúp tôi mà đánh tôi ra nông nỗi này sao?” – John cảm thấy vô cùng khó chịu.
Ryze đáp: “Ta đánh cậu như vậy để cho cậu thấy hiện tại cậu vẫn còn rất yếu, sao? Muốn mạnh hơn không? Ta sẽ giúp.”
John nghi ngờ lòng tốt của Ryze, hắn nói: “Lão không giúp ta một cách sung sướng như vậy được? Có ý đồ gì?”
Ryze lắc đầu nói: “Ta giúp cậu là vì có một người đã nhờ ta làm chuyện này, nếu cậu muốn hỏi là ai thì ta xin lỗi không thể nói được, nhưng sớm thôi cậu cũng sẽ gặp người ấy.”
John suy nghĩ một hồi lâu nhưng chưa đáp.
Ryze tiến lại gần John nói: “Sau này ta sẽ giúp cậu phát huy tối đa sức mạnh phép thuật trong người của mình.”
“Nói vậy ông sẽ dạy tôi? Đại loại là trở thành sư phụ của tôi sao?” – John kinh ngạc thốt lên.
“Sư phụ? Nghe cũng không tệ lắm.. ha ha ha.” – Ryze cười phá lên.
Để lại một bình luận