Phần 21
Một ngày sau, Shen, Akali, Kennen, Leesin, Syndra, Soraka, Karma.. v… v.. những người quen biết với John trước đây đều nhận được tin John vẫn còn sống thông qua những gì Nami đã nói, và tất cả đã đưa ra một quyết định, cùng nhau rời Ionia đến Valoran, hi vọng tìm lại được vị chỉ huy đã đưa họ đến chiến thắng. Còn về phía Irelia, cô đã rời Ionia từ trước đó để tiến vào Valoran, bởi lẽ cô muốn tự mình đi tìm tung tích của John, cô không thể thản nhiên chờ đợi tin tức đem về được.
Chuyện John còn sống từ Nami chính là động lực và là thông tin mà tất cả những người cùng kề vai sát cánh chiến đấu với hắn đang cần. Đồng thời đây cũng chính là tiền đề cho sự tề tụ của những người bạn sắp đến.
Trở lại với John, lúc này hắn đã rời khỏi làng Kalamanda, sau khi cuộc chiến giữa Noxus và Demacia kết thúc, bên phía Noxus và Demacia cũng lập tức cho rút quân khỏi Kalamanda. Phía thị trưởng của làng Kalamanda quyết định không cho bất cứ một bên nào có quyền khai thác khoáng sản ở đây nữa, mọi chuyện xảy ra đã khiến ngôi làng bị tổn thương rất nhiều, và những người dân ở đây đang cố gắng khôi phục lại ngôi làng. Tất nhiên đó là chuyện của ba ngày sau.
Còn hiện tại lúc này, tại doanh trại Noxus, Talon cùng Katarina bước vào lều chỉ huy, nhìn thấy Swain tay chống gậy đang ngồi trên cao, Talon cúi mặt định nói gì đó thì Swain đã ngăn lại nói: “Đừng nói nữa, ta biết tất cả rồi.”
Katarina lúc này đột nhiên xoay người quát Talon: “Talon, anh giải thích cho tôi mau? Tại sao lúc trên trận chiến anh lại tỏ ra bạc nhược đến như vậy? Anh sợ gì sao? Tại sao lại bảo rút quân?”
Swain cũng hỏi Talon: “Talon, nhìn bộ dáng và thái độ của ngươi ta biết được ngươi có quen biết với cái tên thanh niên kia đúng chứ? Cho ta biết hắn là ai?”
Talon kinh ngạc khi nghe Swain nói lại cứ y như ông ấy đã ở đó vậy, hắn thở dài nói: “Ngài Swain, Katarina chắc chắn hai người biết đến cái tên John chứ? Người thanh niên xuất hiện tại chiến trường chính là hắn ta.”
“John? Ý anh nói là kẻ mà Noxus chúng ta đang truy sát?” – Katarina kinh ngạc thốt lên.
“Không sai, chính là hắn” – Talon gật đầu.
“Ta hiểu rồi, thực sự không ngờ hắn ta xuất hiện ở đây” – Swain thở dài, xem chừng lão có chút tiếc nuối, có lẽ nếu lão biết người thanh niên đó là John lão sẽ đến trước mặt hắn để nói chuyện, một cuộc chiêu mộ sẽ diễn ra.
Katarina tỏ ra khó hiểu nhìn Swain nói: “Ngài Swain, ngài nói cứ như đã biết về hắn ta vậy?”
Swain cũng không muốn dấu nói: “Thực ra chuyện người thanh niên John kia còn sống ta đã được Talon nói rồi.”
“Sao? Talon sao anh không nói gì cho tôi biết chuyện này?” – Katarina xoay sang nói với Talon, cô đang trách hắn.
Talon thở dài, đáp: “Có quá nhiều chuyện cần giải quyết nên tôi chưa thể nói ngay cho cô được, tôi định khi nào về Noxus mới nói.”
Swain nói tiếp: “Đừng trách cậu ta, tất cả là do ta nói cậu ấy không nên nói chuyện này quá vội, tránh bứt dây động rừng.”
Katarina nghe Swain nói vậy thở dài nói: “Vậy bây giờ ngài tính sao đây? Chúng ta sẽ rút quân sao?”
Swain gật đầu nói: “Nơi này không còn gì để ở lại cả, sau trận chiến, làng Kalamanda bị phá hủy một phần lớn, người dân của Kalamanda chắc chắn sẽ không để chúng ta khai thác một cách thoải mái được.”
Katarina gật đầu nói: “Nếu ngài đã nói thế thì cứ làm theo ý ngài vậy, nhưng tôi đã biết hắn ta còn sống thì nhất định không để hắn yên đâu.”
Nói xong cô lập tức rời đi, qua lời nói của Katarina dễ dàng nhận ra cô đang rất muốn giết John, mối nhục tại trận chiến trước đó khiến cô không thể nuốt trôi.
Talon thở dài sau đó cũng rời đi.
Tại Doanh trại Demacia…
“Jarvan IV, con cuối cùng cũng an toàn trở về.” – Jarvan III vui mừng khi thấy Garen cùng con trai của mình quay trở về, mặc dù hai người đều bị thương rất nặng, quân lính cũng tổn hao không ít nhưng điều đó không quan trọng bằng việc con trai của ông được an toàn trở về.
“Người đâu, mau đưa tướng quân cùng hoàng tử đi chữa thương.” – Jarvan III lập tức ra lệnh.
Đêm đó, Garen và Jarvan IV cùng nói chuyện với Jarvan III, anh ta kể lại mọi chuyện xảy ra tại trận chiến cho đức vua nghe, Jarvan III trầm ngâm nói: “Nếu như ngươi nói thì tên thanh niên lạ mặt kia có thực lực rất mạnh, vậy thân phận của hắn vẫn còn bí ẩn sao?”
Garen gật đầu nói: “Tạm thời thì là thế, bệ hạ, thần nghĩ chúng ta nên trở về Demacia, bảo Quinn điều tra chuyện này, đồng thời thần còn biết hắn ta có quan hệ với Sona, hay chúng ta thử hỏi cô ấy xem.”
“Có quen biết với Sona sao?” – Jarvan III giật mình, tên tuổi của Sona và dòng tộc của cô tại Demacia có ai không biết cơ chứ, Jarvan III cũng rất quý Sona nên khi nghe cô có quen biết với người thanh niên kia thì vô cùng giật mình.
Jarvan IV nói xen vào: “Nếu lần sau gặp lại hắn, nhất định con sẽ đánh cho hắn nằm đất không ngượng dậy được.”
Jarvan III suy nghĩ một lúc rồi như có quyết định nói: “Được rồi, chúng ta sẽ rút quân về Demacia, sau chuyện này chắc chắn thị trưởng của Kalamanda và đặc biệt là những người dân trong làng sẽ phản đối việc chúng ta khai thác khu mỏ của họ, nếu bọn họ làm lớn chuyện thì thực sự tổn hại uy tín của đất nước, cứ về trước để chuyện này lắng xuống rồi tính tiếp.”
“Thần cũng nghĩ vậy” – Garen gật đầu nói.
Đêm tối yên tĩnh, trên trời đêm huyền ảo có hàng trăm vì sao tỏa sáng lung linh. Lúc này, John đang ngồi dưới một gốc cây nướng thịt, sau khi rời khỏi Kalamanda hắn đang trên đường ra bến cảng gần đó nhất, lần này hắn muốn gặp lại Miss và cả Nami nữa.
“Vù…”
Một cơn gió lạ thổi ngang mặt, John lập tức ngừng ăn, đứng bật dậy, hắn cảm nhận được có một nguồn sức mạnh phép thuật cực kì lớn đang tiến đến.
“Là ai? Mau xuất hiện đi” – John hô lớn.
Vẫn không có âm thanh trả lời.
John rút kiếm ra thủ sẵn tư thế, lần này thực sự rất lạ, hắn không tài nào biết được vị trí chính xác của kẻ đang đến, John đột nhiên cảm thấy một nỗi sợ hãi không tên lần đầu tiên xuất hiện.
“Nếu xứng mặt anh hùng thì hãy ra đi, đừng có trốn chui trốn lủi như vậy.” – John một lần nữa hô lớn.
“Ngươi nói gì lạ vậy? Ta đứng sau ngươi nãy giờ chứ có trốn đâu?” – một giọng nói có phần trầm trầm vang lên sau lưng của John khiến hắn hoàn toàn giật mình, mồ hôi trên trán đổ ra như mưa.
John lập tức búng người ra phía trước tạo khoảng cách, lúc này hắn quan sát kẻ đã đứng sau lưng hắn, thứ sức mạnh phép thuật mà hắn cảm nhận được trước đó cũng chính từ người này phát ra. John kinh ngạc bởi người vừa đến rất kì lạ, nước da xanh biếc, trên da toàn các hoa văn cổ đủ loại, khuôn mặt có phần hơi già, mái đầu trọc không tóc, một bên kẹp một quyển sách to lớn, sau lưng thì mang một cuộn giấy to không kém.
Người đàn ông kia nhìn John cười ha hả nói: “Sao thế? Ta chưa làm gì cậu cả mà, sao lại toát mồ hôi như vậy? Sợ ta sao?”
John cố gắng hít thở đều để giữ bình tĩnh, hắn nói: “Ngươi là….”
Người đàn ông kia cười ha hả đáp: “Không phải cậu có khả năng đặc biệt biết tên của người khác sao? Sao không nói tên ta ra đi.”
“Ryze…” – John nói một cách đầy vẻ lo lắng, nếu hắn nhớ không nhầm thì Ryze vốn là một pháp sư lang thang, đi khắp mọi nơi để tìm kiếm sức mạnh và những loại phép thuật mạnh nhất, nếu như so về tuổi và cấp độ thì Ryze có thể so sánh với viện trưởng học viện ma pháp.
Ryze cười ha hả nói : “Đúng vậy, cậu thật đặc biệt, lần đầu tiên ta gặp người có khả năng đoán được tên người khác đấy, thú vị thú vị.”
John nói: “Ông đến đây có việc gì?”
Ryze cười mỉm, đột nhiên cánh tay phải bắn ra một luồng điện màu xanh vào người John, phản xạ cực nhanh John lập tức đưa kiếm ra đỡ, thế nhưng sức mạnh của luồng điện kia không như hắn nghĩ, nó quá mạnh, John phải gồng hết sức mới có thể đỡ đường một kích này, cả người hắn bị đẩy lùi ra đến gần mười mét.
“Mạnh quá!” – hai tròng mắt John liên tục lay động.
“Cậu sao vậy, một cú chưởng bình thường của ta mà không đỡ nổi sao?” – Ryze bước đến cười nói.
“Ầm.” Từ trên tay Ryze một quả cầu năng lượng màu xanh xuất hiện sau đó bắn về phía John.
Lần John cực kì cẩn thận, nếu đối phương đã muốn đánh thì John cũng không nương tay, hắn cất kiếm ra phía sau, quyết định sử dụng sức mạnh phép thuật của mình, một quả cầu lửa lập tức xuất hiện.
“Ầm.”
Quả cầu lửa và quả cầu năng lượng màu xanh do Ryze bắn ra va chạm vào nhau, một tiếng nổ lớn vang lên, kình lực của nó khiến cây cối, đá ở cạnh đó bị thổi tung, những con thú gần đó cũng sợ hãi mà bỏ chạy tán loạn.
“Phụt” – John ngã lăn ra mặt đất phun ra một búng máu, trán hắn toát đầy mồ hôi, sức mạnh phép thuật ấy là gì? Tại sao còn mạnh hơn cả sức mạnh phép thuật cổ ngữ của hắn?
Ryze cười ha hả nói: “Đứng dậy đi, cho ta xem tất cả sức mạnh của cậu nào”
John ngồi dậy, đôi mắt hắn bắt đầu tập trung hơn, Ryze vị pháp sư lang thang này đánh hắn chắc chắn có mục đích, nếu không đánh bại được ông ta nhất định không thể biết được mục đích mà ông ta muốn ở bản thân mình.
“Transform” – John lập tức hô lớn, không khí xung quanh bắt đầu dao động kịch liệt, gió thổi mạnh, sấm chớp rền vang.
“Ồ, xài đến tuyệt chiêu luôn à? Bảy loại sức mạnh phép thuật hợp lại làm một, tuyệt tuyệt”
Để lại một bình luận