Phần 99
– Em ở một mình à.
– Dạ… Thường em ở nhà một mình. Khi nào rảnh, Hân sang chơi với em. Đến buổi tối thì có bác Lan giúp việc nhà chú em sang ngủ cùng – HN vừa tháo guốc vừa nói với lại.
– Nhà đại gia có khác. Sang thấy ớn…
Tôi không khỏi trầm trồ trước căn hộ khá khang trang của gia đình em. Điều tôi thắc mắc hơn thảy là tại sao gia đình em hầu như ở nước ngoài hết mà căn nhà được trang bị khá đầy đủ và khá ngăn nắp.
– Anh có cảm giác là nhà em thường xuyên có người sang quét dọn phải không?
– Vâng. Cứ một tuần chú nhờ bác Lan sang dọn dẹp nhà em một lần. Ba em cũng hay về đây để công tác mà
– À! Ra vậy
– Vào bếp ăn đi! Em đói quá rồi
HN kéo cái cột tóc xuống để thả tóc ra. Tự nhiên… tôi thấy em xinh khủng khiếp…
– Anh làm gì mà đứng như trời trồng vậy… – cô bé nhíu mày.
– À! Không không. Anh đang suy nghĩ xem mình nên ăn bún bằng tô hay bằng chén…
– Anh nói dối dở tệ – HN bật cười. … anh nằm trong số hiếm hoi được thấy em thả tóc. Cũng không bất ngờ lắm… – em nói với vẻ đầy tự tin.
Ăn uống xong xuôi, HN quay sang nói với tôi tỉnh queo.
– Giờ em phải ngủ trưa. Em sẽ ngủ ở phòng em và khóa cửa lại. Còn anh, nếu thích, có thể sang phòng anh trai em ngủ hoặc là nằm ghế salon xem tivi thì tùy. Vậy nhé!
Không chờ tôi trả lời, cô bé thủng thẳng đi về phía phòng mình, đóng cửa và bấm chốt cái cạch. Ghét không để đâu cho hết!
Chán đời, tôi vào phòng anh trai nàng và… đánh một giấc ngon lành, nhưng trong lòng vẫn ấm ức không nguôi…
Mở mắt ra, tôi thấy HN đang nằm bên. Hoảng hồn, tôi kiểm tra lại thì thấy quần áo của mình và đối tác vẫn còn nguyên. May quá! Giờ mới để ý, giữa tôi và em là một cái gối ôm to sụ để phân chia lãnh thổ. Con gái thật khó hiểu …
Khẽ vén lọn tóc phủ trước mặt cô bé sang một bên, tôi đặt một nụ hôn nhẹ vào trán và bất giác mỉm cười. Nhìn em ngủ tôi thanh thản đến lạ. Giá mà giây phút nào bên em tôi cũng có cảm giác bình yên như bây giờ…
Tôi khẽ khàng kéo chăn lên đắp cho HN và nhẹ nhàng trườn xuống giường như sợ em tỉnh giấc. Vừa trườn được nửa đường tôi nghe tiếng rúc rích cười. Biết mình bị trêu, tôi nghiêm giọng.
– Sao bảo ngủ bên kia mà sang đây làm cái gì?
– Em sợ anh bật điều hòa nhiệt độ thấp dễ bị cảm lạnh, em sang để đắp chăn cho anh
– Rồi sao không về phòng mà nằm đây luôn?
– Để ngắm người em thương và người thương em
– Ngắm xong rồi sao không về phòng đi, nằm đây lỡ có chuyện gì rồi sao?
– Chuyện gì là chuyện gì? – HN ngây thơ hỏi. Tôi tin là em không biết thật. Giải thích với mấy người này khổ ghê!
– Thì chuyện… í a ấy – tôi cố gắng nói bóng gió nhất có thể.
– Chuyện í a là chuyện gì? – em nheo mắt ra chừng khó hiểu.
– Mẹ đi vắng! Mẹ đi vắng! Ba sang chơi nhà dì í a! Con ngồi con rình con thấy! Con ngồi con rình con thấy! Thấy ba và dì… í a, thấy ba và dì… í a
Tôi thì hát trong khi cô nàng ôm bụng cười ngặt nghẹo.
– Anh hay quá ha! Còn dám hát nữa hả?
Vừa nói cô bé vừa cầm cái gối phang người tôi tới tấp. Tôi đưa tay ôm đầu chống đỡ và giả vờ kêu đau cho em vui, nhưng ngờ đâu cái gối hơi bị nặng đập vào một, hai cái thì không sao, chứ đập vào cả chục cái là đau muốn ngất. Lần này tôi kêu thật.
– Thôi thôi anh xin. Em đánh đau quá đi
Tôi đưa tay đỡ và giựt cái gối từ tay em lại. Ai dè giựt mạnh quá làm cô bé mất đà, ngã sóng soài trên giường. Bốn mắt chạm nhau. Không hiểu sao trong lòng tôi bỗng chộn rộn một niềm cảm xúc khó tả. Tôi như không thở nổi và có một khoảng thời gian rất ngắn khi tất cả mọi thứ thuộc về trái tim chi phối từng nơ ron cảm xúc. Đó là lúc cơ thể tôi hành động mọi việc theo bản năng… Tôi đưa tay vuốt ve gò mà đang đỏ bừng của em và từ từ cúi xuống đặt nụ hôn lên trán, lên mắt, lên mũi và cuối cùng là… môi. Khi môi tôi chỉ còn cách môi em 2cm nữa thì tiếng chuông điện thoại của em vang lên kéo tôi về với mẫu người tôn sùng lý trí của hiện tại.
What’s up của 4 Non Blondes là bài ruột của tôi bỗng dưng hôm nay trở thành một bài nhạc kệch cỡm, làm tụt hết cả cảm xúc của người nghe.
– Bỏ em ra để em nghe điện thoại của ba nào anh.
HN véo mũi và đẩy tôi sang một bên. Em đi ra khỏi phòng nghe máy và bỏ tôi lại ngơ ngẩn một mình như đứa trẻ vừa bóc vỏ viên kẹo ra định bỏ vào miệng thì bị thằng bạn nó giựt mất
– Đúng là quân ăn cướp! Không phải ăn cướp thường nữa mà là ăn cướp giữa ban ngày
Tôi chửi đổng mà trong lòng như muốn chửi thề. Xung quanh đó vẫn văng vẳng điệp khúc… And I say: HEY! yeah yeaaah, HEY yeah yeah. I said hey, what’s going on…
Mười phút sau, HN trở lại với bộ mặt tươi rói như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
– Ba hỏi thăm con gái rồi dặn dò đủ điều. Thương ghê đó anh
Tôi chả buồn trả lời, quay mặt đi chỗ khác và chùm chăn kín đầu.
– Anh vẫn còn buồn ngủ à!? Tội nghiệp! Ngủ tiếp đi nhé. Em đi tắm đây
Sau câu nói là tiếng bước chân ra phía cửa, nhưng chờ mãi không thấy tiếng đóng cửa, tôi kéo chăn xuống, ngóc đầu dậy nhìn. Vừa ngóc đầu dậy, tôi liền thấy HN đang đứng khoanh tay dựa vào một bên tường. Thấy tôi, em cố nín cười.
– Không nói gì với em là em đi đó nha
– Không có gì để nói hết – tôi thả đầu xuống gối và lại kéo chăn quá đầu.
– Vậy thì tốt! Ngủ ngoan nha anh
Kéo theo đó là tiếng khép cửa vô tình. Tôi ức phát khóc với cái kiểu quan tâm chả liên quan gì đến tình tiết câu chuyện như thế này. Tôi tung chăn, bật dậy như cái máy.
– Êêêêêêêê
– Có chuyện gì đó anh? – cánh cửa mở ra như đã chờ sẵn.
– Em vô tư đi như vậy hả? – tôi gào lên.
– Thì em thấy anh muốn ngủ nên để anh ngủ mà – HN vẫn chưa buông tha tôi.
– Thôi không đùa nữa, em đi tắm đây – cô nàng hôn gió và bỏ đi thật.
Tôi ngẩn tò te và người như muốn phát điên…
Để lại một bình luận