Phần 85
Hội trại do Đoàn trường tổ chức. Đây là dịp để học sinh trong lớp nói riêng và trong trường nói chung có cơ hội gần nhau một cách hợp tình hợp lí nhất. Học sinh mà! Làm gì có chuyện phụ huynh cho phép một lũ giặc được tụ tập lại, không ai quản lí, muốn làm gì thì làm, nhất là vào ban đêm nữa chứ. Chính vì vậy, sự xuất hiện của hội trại đã được chúng tôi ví von như sự xuất hiện của ông bụt trong lúc chúng tôi, những học sinh ngoan hiền nhất quả đất – hàng đêm khóc thầm vì sự quản lí gắt gao của những bậc phụ huynh.
Sáng hôm sau, lớp tôi tập trung ở nhà thằng Phương, vì nhà nó rộng nhất và bố mẹ nó cũng thuộc loại dễ nhất. Tất cả đã được phân công nhiệm vụ một cách rõ ràng. Nói là phân công cho nó oai vậy thôi, chứ thực ra cũng chỉ có 2 nhóm, nhóm con trai và nhóm con gái. Nhóm con trai được phân công nhiệm vụ dựng trại, trong khi đám con gái lo phần chuẩn bị đồ nhắm vào ban đêm và thức ăn để bán vào buổi tối.
À cho tôi được nói một chút về cái hội trại trường tôi. Hội trại được chia làm ba phần chính, bao gồm hội chợ, văn nghệ quần chúng và hội trại. Trong phần hội chợ, mỗi lớp sẽ chịu trách nhiệm một gian hàng đồ ăn do chính lớp mình đứng tên. Tiền vốn thường là từ quĩ lớp. Cái trò bán đồ ăn này thật sự rất là man rợ. Tôi xin được kể sau cho các bạn nghe. Sau phần hội chợ, bắt đầu từ 5-6h chiều cho đến khoảng 7-8h tối, tất cả các lớp sẽ chung tay dọn dẹp rác để biến sân trường thành sân khấu cho hoạt động tiếp theo, mang tên văn nghệ quần chúng. Văn nghệ quần chúng sẽ diễn ra cho đến 12h đêm. Sau đó, lửa trại sẽ được thắp và cuộc vui mới thật sự bắt đầu.
Đại loại nó là như thế. Giờ tôi xin được bắt đầu luôn bằng việc chuẩn bị của lớp tôi.
Sau khi công việc được phân chia rõ ràng, chúng tôi bắt tay ngay vào công cuộc chuẩn bị. Đám con gái rủ nhau đi chợ mua thịt thà, rau củ các loại. Lớp tôi chọn món, mà theo như giang hồ đồn là dễ làm và cũng dễ kiếm lời, đó là thịt nướng và bò lá lốt nướng [nghĩ đến lại thèm, chẹp]. Trong khi đám con gái gánh vác trách nhiệm bếp núc của một người vợ tảo tần trong gia đình – thì tụi tôi, đám con trai, được phân công những nhiệm vụ đòi hỏi cơ bắp nhiều hơn. Tôi để QC theo hai nhỏ bạn thân của tôi.
Từ bé đến lớn, ở nhà, tôi chẳng phải mó tay vào việc gì, vậy mà không hiểu sao hôm nay, khi phải gánh vác trách nhiệm với cả lớp, tôi cảm thấy cực kì phấn chấn. Đó là cái cảm giác thích thú khi có người công nhận những đóng góp của mình. Và tôi nghĩ điều này là cực kì quan trọng trong công việc. Các bạn thử hình dung xem, sau vô vàn những cố gắng, đóng góp, say mê cho một dự án nào đó, cuối cùng tất cả những gì bạn nhận được chỉ là sự im lặng của sếp, vì xem đó là nghĩa vụ của bạn, hoặc không có một sự tưởng thưởng xứng đáng nào. Liệu các bạn còn có hứng thú với những công việc sau này!? Chắc chắn là không đối với tôi. Tôi không bao giờ làm một công việc mà cấp trên không biết trân trong những đóng góp của tôi.
Quay lại chủ đề chính. Tôi với ba thằng nữa lãnh trách nhiệm đi mua sào gỗ. Mấy đứa còn lại, nhóm đi mua lều, nhóm đi mua than để tối nướng thịt, nhóm không có việc thì lo làm xe ôm cho tụi con gái… Nhìn chung, nói là phân công công việc này nọ cho nó quan trọng hóa vấn đề chứ thật ra mấy thứ tụi tôi làm đa phần theo kiểu thiếu đâu bù đấy . Tuy mệt nhưng vui cực.
Tôi đi cùng xe thằng Dương, thằng Nam đi cùng xe thằng Tùng. Ban đầu vác mấy cây sào gỗ dài phải 6-7m trên vai, tôi chưa thấy gì, nhưng đi được tầm một đoạn là tôi than trời.
– Mỏi vai đếch chịu được ấy. Đổi cho tao tí mày.
Cứ thế, tôi với thằng Dương thay phiên nhau thằng lái, thằng vác cho đến tận trường. Đặt được cái sào vào lớp, cả bốn thằng ngồi thở như thể mới đi cày về.
– Tối mà không được giải trại đẹp nhất thì cũng phí của.
Xong xuôi, bốn thằng lếch thếch kéo nhau về nhà thằng Phương. Khi cả đám về đến nơi thì thấy hội còn lại đang ngồi tán phét. Tôi nhảy xuống xe, lên tiếng hỏi thằng Duy.
– Ăn chưa mày?
– Chưa! Đang chờ các bố về đây. Rửa mặt mũi rồi vào chiến cơm thôi. Tụi tao mua về xong xuôi cả rồi
– Ăn gì thế? – tôi tươi rói khi nghĩ đến cái bụng đang biểu tình của mình.
– Cơm tấm
– Chuẩn đấy – tôi búng tay cái tách.
Trước khi đi rửa mặt mũi chân tay, tôi tìm nhỏ H, con nhỏ được giao trọng trách bếp trưởng.
– Chuẩn bị xong xuôi chưa mày?
– Thịt cắt rồi ướp iếc đầy đủ rồi. Lát ăn xong ngồi cuốn với lá lốt và xiên que nữa là xong – nó nháy mắt.
– Năm ngoái nhất rồi. Năm nay sao? – tôi hỏi khó nó.
– Yên tâm đi. Có H ở đây là xong hết – nó vừa khen vừa vỗ ngực.
Cái hành động của nó khiến tôi bật cười. Chuyện gì có thể không yên tâm chứ việc bếp núc tôi rất tin tưởng nhỏ này. Không giống nhỏ L tiểu thư chả biết làm cái gì, nhỏ H được mẹ nó luyện đan từ bé, nên khá là đảm đang. Tối đã có dịp ăn mấy thứ nó nấu và điều đó đã được kiểm chứng. Tuy không ngon đến mức ăn xong phải xuýt xoa, nhưng đồ ăn nó làm công bằng mà nói là rất ổn. Tôi nhận ra một điều, nhỏ H sau này sẽ thuộc tuýp phụ nữ của gia đình, tức là hướng nội chứ không hướng ngoại. Tôi thích mẫu con gái như vậy, luôn luôn đặt gia đình lên trên hết.
Tôi nhớ như in định nghĩa của mẹ tôi để đánh giá một người phụ nữ có thành đạt hay không người ta sẽ nhìn vào chồng và con của cô ấy . Ý là một người phụ nữ dù có giỏi giang đến mấy mà chồng và con không ra gì thì không được gọi là thành công trong cuộc sống. Bạn nữ nào đọc truyện tôi viết hãy suy ngẫm về điều này nhé…
Cơm tấm ngon thì khỏi phải bàn rồi, nhưng hôm nay nó còn ngon thêm gấp bốn lần. Hai lần vì cái bụng đang lép kẹp của tôi, thêm hai lần vì niềm vui ăn chung cùng đám bạn. Vừa ăn vừa tám chuyện với những đứa bạn trí cốt còn gì tuyệt bằng. Đó là chưa kể có mấy thằng còn trai còn dành đồ ăn với nhau. Đúng là vui nổ trời. Đứa cười, đứa nói, đứa khua tay múa chân… tất cả tạo thành một bức tranh sôi động, đầy màu sắc và chan đầy kỉ niệm. Tôi nghĩ không chỉ riêng mình tôi mà ai ai cũng có một thời để nhớ như vậy. Ôi mái trường! Ôi những tháng ngày còn sống mãi.
Ăn uống no say, tụi con gái hò nhau vào cuốn thịt và xiên que. Lúc này, chẳng biết làm gì, đám con trai chia thành vài nhóm đi tìm niềm vui riêng của mình – nhóm chơi đánh bài, nhóm rủ nhau ra quán làm vài cơ bida, có nhóm lại quyết định đi đá pes. Lúc đầu, tôi định đi đá pes cùng tụi thằng Cương, thằng Nhật, nhưng nghĩ sao tôi lại quyết định đi chọc bida cùng tụi thằng Nam.
Tôi đá pes ổn, nhưng chơi bida thuộc loại gà mờ, nên được bắt cặp với thằng Quỳnh, được mệnh danh là cơ thủ số 1 của khối. Thằng này dân tỉnh nên từ nhỏ đã phải giúp đỡ bố mẹ chuyện đồng áng. Nó kể rằng lúc không có việc gì, nó nằm hít đất cho đỡ buồn. Nên không miểu tả chắc các bạn cũng dễ dàng hình dung hình dáng nó thế nào. Bắp tay nó to bằng bắp chân tôi. Người nó to gấp đôi người tôi. Nói theo một cách so sánh đầy hình ảnh thì là nó khỏe như… một con thú.
Nhào vào chơi, thằng Quỳnh đòi đề ba liền. Và cũng chính nhờ nó, tôi được chạy sang đá pes cùng tụi thằng Cương sớm hơn dự định. Chuyện nó là thế này…
Thằng Quỳnh cầm cây cơ lên ngắm nghía một hồi rồi từ từ hạ thấp trọng tâm xuống. Nó kéo cây cơ ra đằng sau và đề một cú cật lực. Với cái lực không-phải-con-người của nó mà cây cơ trúng được trọng tâm thì chắc bi phá ra nhìn sẽ yêu lắm, nhưng thật không may cho chúng tôi khi cơ do thằng Quỳnh xuất ra trúng vào phần dưới của bi cái. Quả bi bay ra khỏi bàn một cách ngạo nghễ và không quên đáp luôn vào mông một anh cởi trần, xăm rồng trên lưng, đang cong người lấy thế cho lượt đánh của mình…
Khỏi phải nói tụi tôi chạy chối chế. Cũng may là anh ấy hôm đó ăn chay, chứ không giờ này chắc tôi cũng chẳng ngồi đây mà viết được mấy dòng này cũng nên.
Chơi bời chán chê, ngó đồng hồ cũng đã 3 giờ chiều, tôi khoát tay kéo đám bạn quay lại trường để bắt đầu dựng trại. Lúc tụi tôi đến nơi mới chỉ có lác đác vài lớp bắt tay vào làm. Nhìn cái trại thấy đơn giản mà công nhận dựng được lên đúng là khác xa so với tưởng tượng.
Cả đám con trai hì hụi cũng phải đến 5 giờ mới xong. Khi tụi tôi vừa kết thúc cũng là lúc đám con gái vừa kéo đến. Vài thằng không tham gia dựng trại có nhiệm vụ ở lại giúp đám con gái nhóm bếp và kê bàn ghế để tạo một gian hàng nho nhỏ. Không khí khẩn trương và tấp nấp hệt như cảnh tượng người ta đi trẩy hội. Mà nói là hội cũng chẳng sai khi tôi quay sang nhìn toàn bộ sân trường với cơ man người là người. Tiếng la ó giục giã, tiếng kê bàn lạch cạch, tiếng gọi nhau í ới, tiếng than kêu lách tách… Tất cả vẫn còn đọng lại trong một thước phim đầy tiếng cười mà tôi đã, đang và sẽ giữ mãi trong một góc nhỏ tâm hồn, vì tôi hiểu rằng những gì đã qua sẽ không bao giờ quay trở lại…
Nhìn gương mặt đám bạn lúc nào cũng rạng rỡ cho dù đã thấm mệt khiến lòng tôi vui lây. Có lẽ ai cũng hiểu rằng sẽ còn lâu lắm chúng tôi mới lại dịp ở cạnh nhau như ngày hôm nay. Quãng thời gian cắp sách đến trường bao giờ cũng đáng nhớ nhất thì phải…
Nếu có ước muốn cho cuộc đời này Hãy nhớ ước muốn cho thời gian trở lại Cho bao khát vọng,đam mê cháy bỏng Sẽ còn mãi trong tim mọi người Để tình yêu ước mơ mãi không phai…
Dựng xong cái trại người tôi đầm đìa mồ hôi, tôi nói lại với thằng Phương để phóng xe về nhà tắm táp cho sạch sẽ rồi mới quay lại.
Quay lại trường cũng đã 5h30. Lúc này, các trại gần như đã được dựng xong hết, mùi thức ăn bốc lên nghi ngút. Lớp tôi nằm gần trong cùng, để đến được đó tôi phải đi ngang qua vô số các lớp khác, không ít trong số đó tôi có bạn hoặc là lớp mẹ tôi dạy. Và cái điều mà hai năm trước, năm nào tôi cũng bị, lại xảy ra thêm một lần nữa…
– Có khách chúng mày ơi !!!
Thằng Dũng lớp Hóa la lên như bắt được vàng khi thấy tôi lơ ngơ như bò đội nón bước qua gian hàng lớp nó. Khi tôi toan bỏ chạy thì 2-3 thằng không biết từ đâu chui lên đã kịp giữ chặt tôi lại. Bốn thằng ra sức kéo tôi về phía lớp tụi nó.
– Chống cự là bụng bự. Cho nên tốt nhất là mày ngoan ngoãn đi cho đỡ nhọc sức
Thằng Dũng vừa cười hềnh hệch vừa vỗ vỗ vai tôi. Nhìn tôi chẳng khác nào thằng tội phạm bị ba chú công an kéo về đồn. Nhục không để đâu cho hết.
– Các em đâu? Có khách sộp đến mở hàng này – thằng Hải cười nói.
– M ăn gì? Để mình lấy – nhỏ Hà lớp trưởng lớp Hóa rạng rỡ.
– À à. Lớp Hà có cái gì? – tôi bắt đầu run khi nghĩ đến cảnh chặt chém ở mấy mảnh đất du lịch vào mùa lễ tết.
– Lớp Hà có gỏi xoài, gỏi bò, gỏi gà và món mì xào cá
– Cho M hỏi ý không phải, mấy cái gỏi gỏi gì đó thì M nghe rồi, sao món mì xào cá nghe chẳng liên quan gì đến nhau vậy? – tôi thắc mắc.
– À. Đây là món gia truyền nhà Hà. Bình thường Hà thấy mẹ Hà làm ngon lắm, nên hôm nay Hà quyết định đem bí kíp này truyền bá cho mọi người – nhỏ Hà đáp với vẻ mặt rất đỗi tự hào.
– Tức là lần đầu Hà làm à? – tôi nuốt nược bọt đánh ực.
– Ừ. Lần đầu. Và M là người đầu tiên có diễm phúc được thử nó đấy
Chẳng chờ tôi đồng ý, nhỏ Hà dúi luôn một cái hộp giấy mà người ta thường hay đựng cơm vào tay tôi.
– 10 nghìn. Thu tiền các em – nhỏ Hà phẩy tay.
– M có bảo ăn cái này đâu. M thích gỏi xoài hơn – tôi khua tay.
– Thêm một hộp gỏi xoài cho đại gia đây tráng miệng nhé – nhỏ Hà quay ra đằng sau ra lệnh.
– Tới ngay – giọng một thằng con trai bắt chước tiểu nhị trong mấy bộ phim tàu cất lên.
– Hà ơi! M lấy một hộp thôi. Nãy ở nhà M có ăn sơ sơ rồi. Giờ no ghê lắm – tôi bịa chuyện.
– Thôi M chịu khó. M mở hàng mà mua ít thì kì lắm… Lấy tiền đi các em – nhỏ Hà lạnh lùng hất mặt ra hiệu cho mấy thằng đang giữ chặt tay tôi.
Cực chẳng đã, tôi đành móc 15 nghìn đưa cho nhỏ Hà và không quên gởi lời mời đầy hàm ý.
– Chút nữa Hà với Dũng sang lớp mình, mình mời thịt nướng lớp mình làm nhé
– Ừ chút nữa Hà sang. M cứ về trước đi… – nhỏ Hà cười tít trog khi miệng tôi đang méo xệch. Nó mà dám sang tôi sẽ nhận nó là má xưng con liền…
Cầm hai hộp đồ ăn, một là cái món mì xào cá lần đầu tiên trong đời nghe thấy, hai là gỏi xoài trên tay. Tôi bước đi mà lòng vẫn còn ấm ức khi nghe văng vẳng đằng xa tiếng thằng Dũng Đại gia vào mở hàng chúng mày ơi . Lại thêm một con chim lạc vào chuồng. Thôi kệ! Ít ra cũng có thằng bị lừa giống mình. Dù sao chết chung vẫn còn vui chán.
Khi tôi vẫn còn đang vật vã cố nuốt cục tức vào bụng, một giọng nói con gái mềm mại vút lên từ đằng sau.
– Anh ơi! Anh ăn mì xào cá gia truyền của lớp 12 Hóa xong chắc là sẽ khát nước lắm nhỉ. Lớp em bán đủ loại nước trên đời nè anh
– À thật ra thì anh uống nước từ nhà rồi em ạ – tôi vừa quay lại đằng sau vừa xua tay xem chừng rất tôi nghiệp.
– Anh ơi! Anh ăn món gia truyền bên lớp kia xong lẽ nào anh không ủng hộ lớp em… hả anh?
Cô bé lớp 10 Văn dương đôi mắt long lanh nhìn tôi. Lời chưa kịp dứt, một dàn đồng ca – có lẽ đã chuẩn bị sẵn, đứng từ đằng sau đồng thanh nghe một cách ai oán.
– Anh ơiiiiiii…
Nói thật, cái kiểu dùng mĩ nhân kế cộng thêm chiêu kể khổ thế này là tôi chết chắc. Phần vì tính tôi dễ mủi lòng với những mảnh đời bất hạnh – phần vì, phần này to hơn hẳn, mấy em 10 Văn dễ thương cực. Cái giọng nũng nịu như muốn nhấn chìm người khác trong mật ngọt như thế đến… Đường Tăng cũng phải đầu hàng chứ đừng nói gì một thằng phát triển tâm sinh lí bình thường như tôi đây.
– Em cho anh một ly thôi nhé – mặt tôi là một hỗn độn cảm xúc giữa thương người và thương mình. Nhiều khi tôi thấy thương bản thân mình ghê gớm.
– Vâng! Anh uống nước gì ạ? – cô bé 10 Văn cười tươi rói.
– Em có nước gì? Và… giá cả thế nào – tôi quyết định hỏi giá trước để nếu có bị chém đi chăng nữa thì chỉ đau thôi chứ không có sốc.
– Ở đây tụi em bán nước nào cũng… 5… nghìn… hết – nói điều em ấy chỉ chỉ lên cái bảng đặt gần đó. Cái bảng được đặt ở vị trí khá là khuất, nhìn mãi mới thấy được. Lớp 10 mà khôn thế không biết…
– Sao đắt quá vậy em? Em đi buôn nước hay em đi buôn dao mà sao nghe cái giá xong cổ anh muốn lìa luôn vậy?
Tôi lấy cái tay xoa xoa cổ trong khi cô bé 10 Văn không thể ngưng cười.
– Anh thông cảm đi. Công tụi em mua về làm rồi… dụ khách nữa – em ấy lấy tay che miệng cười.
– Đắt quá! Anh không mua đâu
Tôi nghĩ lúc đó lời tôi đáp phải là của người đàn ông lạnh lùng nhất hành tinh cũng nên. Nhưng tôi lạnh lùng cũng chỉ được 2 giây khi chiêu cũ lại được các cô bé lớp 10 Văn giở ra. Một dàn các em nữ, mặt mở to long lanh, chắp tay dưới cằm đồng thanh kêu lên.
– Anh ơiiiiiii…
– Thôi thôi! Đây! Tiền đây! Lấy cho anh một ly
Tôi hấp tấp rút tiền từ trong túi ra đưa cho một em đại diện. Tôi sợ tôi mà chờ lâu thêm chút nữa chắc tôi tăng xông chết cũng nên. Đúng là anh hùng khó qua ải mĩ nhân.
Sau lớp 12 Hóa và 10 Văn là lớp 11 Văn mẹ tôi chủ nhiệm và lớp 11 Lý, đàn em của lớp tôi. Vẫn là cái kiểu hù dọa bỏ tiền hay bỏ mạng lại khiến tôi phải quyết định bỏ của chạy lấy người . Giờ nghĩ lại vẫn còn sởn da gà.
Cuối cùng, tôi cũng đã về đến trước cửa lớp trong một niềm hân hoan khôn tả. QC nhìn thấy tôi như thấy người ngoài hành tinh.
– Anh làm gì mà mặt mày phờ phạc vậy?
– Anh mới bị cướp…
– Xạo quá đi. Anh mà bị cướp thì em thành con kiến – cô bé bĩu môi.
– Thật mà. Huhu. Lúc đi mang 50 nghìn, giờ trong túi còn có 10 nghìn đây này – tôi làm cái mặt đau khổ.
– Hihi. Thật hả. Chuyện thế nào kể em nghe – QC lay vai tôi.
Trước ánh mắt khẩn khoản của em, tôi từ từ kể lại câu chuyện tôi bị cướp cạn thế nào. QC vừa nghe tôi kể vừa khúc khích cười.
– Làm gì mà cười hoài vậy?
– Hihi. Lớp anh cũng đâu có hiền lành gì đâu. Anh xem kìa – nói điều em chỉ tay về phía thằng Quỳnh và thằng Cường đang lôi xềnh xệch một thằng lớp A1 về phái gian hàng của lớp tôi.
Tôi nuốt nước miếng đánh ực. Hình như lớp tôi còn dã man hơn nhiều lớp khác. Cảnh tượng xảy ra trước mặt khiến tôi vừa buồn cười lại vừa thương cái thằng bị kéo. Nạn nhân là một thằng bạn thân của hai đứa lớp tôi.
– Tao hỏi mày có mua không? – thằng Quỳnh giơ nắm đấm nhăm nhăm về phía thằng An lớp A1.
– Em mua, em mua – thằng An giơ hai tay trước mặt đầu hàng.
– Vì cái tội mày làm tụi tao mất sức, nên tao bắt mày phải trả giá… H! Mày lấy cho thằng này hai xiên thịt – thằng Quỳnh nháy mắt với nhỏ H.
– Có ngay cho anh đẹp trai đây.
Nhỏ H nhanh như thoắt đưa hai xiên thịt đã chín về phía thằng Nam. Thằng Nam là người có nhiệm vụ cầm chai tương ớt xịt vào. Sau đó đến thằng Nhật cầm chai tương nếu khách có nhu cầu. Và cuối cùng là nhỏ Hoa có nhiệm vụ thu tiền. Một dây chuyền buôn bán khá hoàn hảo bắt đầu từ khâu lừa khách, à nhầm nghệ thuật lôi kéo khách hàng chứ, cho đến khâu quản lí thu chi. Tôi không biết cái kiểu chèo kéo thế này chỉ có ở trường tôi hay nó là văn hóa chung của tất cả những trường khác. Đúng là nhất quỉ, nhì ma, thứ ba học trò mà.
Mặc dù lúc đầu có chèo kéo thật, nhưng không thể phủ nhận một điều món thịt nướng lớp tụi con gái phụ trách ngon thật. Bằng chứng là thằng An vừa cắn miếng đầu, nó đã gật gù ra chiều rất vừa ý. Sau khi ăn hết hai xiên bị ép buộc, nó đã tự giác mua thêm một xiên và không tiếc lời khen.
– Công nhận lớp mày làm thịt nướng ngon thật Cường ạ. Chẳng bù cho tụi con gái lớp tao cũng làm món này mà ăn thử một miếng, tao tởn đến già luôn
Sau khi ngồi cùng đám bạn một lúc, QC rủ tôi đi vòng vòng để thử các món của nhiều lớp khác. Lúc đầu, tôi còn chối đây đẩy. Nhưng do em nài nỉ quá nên tôi đành phải chiều theo.
Đi qua ba gian hàng, nhìn mấy món ăn, cả tôi và em không thấy có hứng thú lắm nên cả hai cũng chẳng buồn dừng lại. Đến cái thứ tư, tôi gặp Hoài Anh đang đứng trước gian hàng của lớp mình. Hôm nay, em có nhiệm vụ đứng chào hàng cho lớp 10 Anh. Nhìn thấy tôi, lúc đầu em có vẻ sững sờ, nhưng sau đó cũng khẽ gật đầu chào lại. Tôi đang tính bỏ đi thì QC đã nắm cổ tay kéo thẳng về phía gian hàng lớp Hoài Anh…
Để lại một bình luận