Phần 77
– Hôm nay còn bày đặt tô son nữa hả?
– Hẹn hò mà! – em che miệng cười hích hích.
– Sao đi với anh em không tô, mà đi gặp thằng kia em lại tô là thế nào? – tôi hất hàm.
– Bởi vì với anh em chưa bao giờ đẹp, nên có hay không cũng đâu quan trọng gì. Còn đối với người khác em lúc nào cũng kiêu hãnh nhất…
Làm sao em biết trong mắt anh em không xinh? Đối với anh, em là cô em gái thật sự đáng yêu đáng yêu… . Đó là những dòng suy nghĩ của tôi khi QC dứt lời. Từ trong trái tim của mình, tôi muốn nói cho em biết những điều tôi đang chôn giấu. Nhưng khi trái tim chuẩn bị mở lời, nó đã gặp lý trí đứng sừng sững chặn lại bằng một lí lẽ không thể chối bỏ… Tốt nhất, cô bé nên nhận lời khen từ người khác chứ không phải từ tôi.
Trong 12 cung hoàng đạo, QC thuộc cung Thiên Yết, HN là Cự Giải còn tôi là một Song Ngư. Con trai Song Ngư lãng mạn và hơi bị đào hoa, nhưng lại dễ bị cảm xúc chi phối. Con gái Cự Giải là hình mẫu điển hình của phụ nữ gia đình, luôn hy sinh vì người khác và chấp nhận thiệt thòi. Còn con gái Thiên Yết bình thường rất kiêu kì nhưng khi đã yêu lại rất nặng tình… Đó lá những tính nổi bật mà tôi tìm thấy ở tôi và hai cô nàng…
Tôi chưa bao giờ thấy QC trang điểm kể từ lúc tôi nhìn thấy em. Em luôn để mặt mộc. Tôi thích con gái xinh đẹp một cách tự nhiên, còn nếu trang điểm thì chỉ rất nhẹ nhàng như cô bé bây giờ. Một chút son hồng khiến em càng trở nên kiêu hãnh.
– Anh ghét con gái trang điểm lắm – tôi nói bâng quơ.
– Cái này em biết – QC khúc khích cười.
– Anh thích con gái để mặt tự nhiên. Trang điểm vào nhìn chả thật gì cả
– Mà em quẹt tí xíu cho nó hồng hồng thôi à. Mà không dễ thương hả? – QC lấy tay nhéo vào vai tôi.
– Chả biết! Không có cảm giác gì hết
– Em diện là vì anh đó – giọng cô bé có chút hờn dỗi.
– Anh không cần em vì anh
Vừa dứt lời, tôi đã biết đó là lời mình không nên nói. Đôi khi một lời nói dù chỉ vô tình nhưng cũng đủ sức khiến người khác bị tổn thương. Và sự tổn thương ấy sẽ càng thêm chất chồng nếu như nó xuất phát từ người mà bạn đang dành tình cảm thật lòng. Tôi không bao giờ muốn làm đau QC, nhưng tôi lại luôn biết cách khiến tim em nhói lên bằng sự vô tình của mình…
Sau câu nói của tôi cả hai đều im lặng. Đôi ba lần tôi định mở lời nhưng rồi lại thôi. Cô bé là người lên tiếng trước.
– Em tin… anh không bao giờ muốn làm tổn thương em cả. Vì vậy anh đừng nói những lời đó. Nó đau muốn khóc đấy…
– Anh… xin lỗi
– …
– QC giận anh à? – tôi lấm lét hỏi.
– Em đã xác định từ đầu rồi… thích người ta em sẽ chịu thiệt thòi. Cái này đã thấm gì – em trả lời nhẹ tênh.
– Thôi mà, anh không cố ý đâu. Cho em mắng một câu rồi bỏ qua cho anh nha…
– Không! Em muốn anh phải day dứt vì câu nói của mình – cô bé thản nhiên đáp.
– Thôi mà. Anh biết lỗi rồi. Từ lần sau không nói linh tinh nữa đâu, hứa đó
Tôi nói với cái giọng chân thành nhất có thể. QC không trả lời, hay nói đúng hơn là em không thèm trả lời, em chỉ khúc khích cười. Tôi biết cô bé đã không còn suy nghĩ đến chuyện đó nữa…
Đến trường, tôi với QC lên lớp cất cặp sau đó hai đứa đi xuống canteen. Tôi không quên cái hẹn của thằng Dũng. Tôi muốn xem hôm nay nó sẽ xử lí tính huống này thế nào. Tôi là người đang cầm đằng chuôi vì QC đang đứng về phía tôi…
Khi tôi và em vừa xuống đến nơi đã thấy thằng Dũng chờ sẵn. Hôm nay nó vuốt keo theo kiểu đầu chôm chôm nhìn cũng play-dân lắm, nhưng điều đó không mảy may ảnh hưởng đến QC… mặt cô bé lạnh tanh.
– Em đúng giờ quá – nó rót mật vào tai em và không thèm để ý đến sự có mặt của tôi. Đúng là cái đồ bất lịch sự – tôi rủa trong bụng.
– Vâng – QC đáp lại
– E hèm – tôi xoa hai tay vào nhau.
– Mình vào thôi em – thằng trời đánh nhỏ nhẹ.
– Anh không mời M à? – QC chau mày.
Nhìn thằng kia lúng túng mà tôi chỉ muốn tấm tắc khen để cho em phổng mũi chơi. Người gì đâu mà hỏi câu ác thế không biết.
– À à có chứ – nó lúng búng trong miệng.
– Thật lòng không đó? Không là mình không ăn đâu – tôi châm lửa vào cái đầu đầy xăng của nó.
Tôi biết thằng kia nó giận tôi sôi gan vì tay nó nắm chặt lắm. Nhưng biết làm sao được, tôi mà không đi chắc chắn QC không đi, lúc đấy người thiệt thòi sẽ là nó.
Nếu tôi là thằng Dũng, tôi sẽ không bao giờ vì một người con gái mà đánh mất đi sĩ diện của thằng đàn ông. Đối với tôi có hai thứ quan trọng hơn tình yêu, đó là mẹ và lòng tự trọng. Người yêu hoặc vợ nếu không chọn người này thì còn có thể chọn người khác, nhưng mẹ thì không bao giờ. Tôi không sẵn sàng đánh đổi lòng tự trọng của mình cho tình yêu của một cô gái. Không bao giờ.
Thằng Dũng không giống tôi… Thật sự tôi không biết mục đích nó làm quen với QC để làm gì, nhưng tôi dám cá một phần be bé trong đó là nó muốn chơi tôi. Được thôi, thích thì chiều.
– Thật! Vào đi – tay nó càng lúc nắm càng chặt… Tôi để ý đến chi tiết đấy, không biết QC có biết hay không.
Thằng Dũng dặn tôi với QC ngồi xuống chờ còn nó chạy đi gọi đồ ăn. Trước khi đi, tôi bảo với nó mày nhớ gọi một tô đừng có hành …
QC vẫn giữ thói quen lau đũa và thìa, nhưng lần này có thêm một người nữa. Một lúc sau, thằng Dũng quay lại với hai tô trên một cái khay. Nó ra lệnh cho tôi.
– Mày ra quầy lấy đi. Tao bê được có 2 tô thôi.
Cái khay vẫn còn chỗ có thể để thêm một tô nữa, nhưng tôi biết nó cố tình làm như vậy. Nó vô tình mắc phải 2 sai lầm chết người. Thứ nhất, dù có ghét tôi đến tận xương tủy, nhưng việc nó làm như thế này trước mặt QC chứng tỏ sự hẹp hòi của nó. Mà điều đấy là tối kị với người đàn ông trước mặt một người cô gái mình đang có cảm tình. Thứ hai, nó cố gắng tỏ ra ga lăng với em, nhưng nó không biết được rằng tôi là một cái gì đấy trong lòng cô bé. Làm tổn thương tôi tức là làm tổn thương em.
Nó đặt một tô trước mặt nó, một tô trước mặt QC rồi đưa ánh mắt nhìn tôi thay cho câu nói mày có buồn không hả M? . Tôi chẳng thèm nhìn lại. Khi tôi định đứng lên, QC đã nhấn tôi ngồi xuống. Em lững thững bước đi sau khi buông thõng một câu.
– M! Để em làm cho.
Thằng Dũng đỏ bừng mặt mũi, nhanh như chớp nó cũng bật dậy nói với cô bé.
– Em ngồi xuống đi, để anh…
QC không đáp, em vẫn bước đi tiếp. Tôi chẳng buồn nhìn thằng Dũng. Chưa xuất quân mà đã thấy thua thế này thì còn làm ăn được gì.
QC thủng thẳng bước lại với tô bún bò trên tay và lại thủng thẳng đặt xuống trước mặt tôi. Em khẽ mỉm cười lịch sự với thằng Dũng. Nếu tôi là nó, chắc tôi sẽ cảm thấy bị tổn thương ghê gớm và có lẽ tôi sẽ đứng lên mà bỏ đi mất. Để dành được tình cảm của một người mà phải đánh đổi lòng tự trọng của mình liệu có đáng không?
QC ngồi xuống cạnh tôi, còn thằng Dũng ngồi một bên.
– Anh mời em đi ăn sáng để làm gì? – QC rất biết cách bắt đầu một câu chuyện theo chiều hướng bất lợi cho người nghe.
– Anh muốn làm quen với em – thằng Dũng đáp bằng cái giọng ồm ồm.
– Để làm gì? – em nghiêng đầu nhìn nó. Nhưng đó không phải là cách em hay dùng để trêu chọc tôi.
– Để hiểu hơn về em – nó tiếp.
– Sau đó?
– Tùy hoàn cảnh.
– Vậy anh có muốn biết câu trả lời của em luôn không? – QC nhìn nó rất nghiêm túc.
– Bây giờ thì chưa. Em chưa hiểu gì về anh cả nên đừng quyết định vội vàng. – Đấy là một câu trả lời không tồi, tôi tự nhận thấy như thế.
– Vậy em sẽ nói cho anh hiểu về em – QC chậm rãi.
– …
– Em đang thích một người. Không dễ gì để em thay đổi tình cảm của mình.
– …
– Cho nên tốt nhất anh đừng hy vọng nhiều. Em không muốn nhìn thấy người ta thất vọng .
Sau câu nói đó của QC, cả thằng Dũng và tôi đều im lặng. Mỗi người trong chúng tôi đều có suy nghĩ riêng của mình. Tôi không biết đây là lần thứ bao nhiêu cô bé nói ra tình cảm của mình dành cho tôi. Tôi ghét con gái vồ vập, nhưng chưa bao giờ tôi nghĩ QC thuộc loại con gái đó. Chưa bao giờ. Em rất biết cách bày tỏ tình cảm của mình một cách tích cực và đầy kiêu hãnh. Một lần nữa, tôi không biết đây là lần thứ bao nhiêu tôi lặp lại cái suy nghĩ nếu tôi quen cô bé trước khi tôi quen HN thì sẽ ra sao? . Bởi vì cả hai đều là những người mà khi gặp rồi chẳng ai nỡ rời xa cả. Tôi là người có được cái diễm phúc khi có được tình cảm của cả hai, cho dù là nhất thời đi chăng nữa… Liệu rằng hạnh phúc có tồn tại mãi hay cũng chỉ như một bông hoa đẹp rực rỡ lúc nở rồi sau đó lụi dần?
Sau lời nói của em, cả 3 không nói thêm được câu nào, tất cả chỉ biết cắm cúi ngồi ăn. Tôi cũng chẳng buồn có suy nghĩ sẽ cho thằng Dũng một bài học vì những gì xảy ra hôm nay là quá đủ đối với nó. Thêm một lần thất bại trước tôi trong chuyện tình cảm rõ ràng là một cú tát quá mạnh vào lòng danh dự của nó. Nhưng chân tình mà nói, tôi cũng chẳng hả hê gì cho cam…
Đôi ba lần, QC gắp thức ăn sang tô của tôi trước ánh mắt… “không biết phải miêu tả thế nào” của thằng Dũng. Lần cuối cùng, tôi thấy nó hơi nhếch mép cười. Có vẻ nó đã lờ mờ đoán ra quan hệ giữa tôi và QC không giống như những gì nó được nghe…
– Nói vậy có phũ quá không QC? – tôi nhăn mặt.
– Phũ là gì?
– Phũ trong phũ phàng ấy
– Haha. Nghe hay thật. Vậy anh phũ em thì sao – QC nhìn tôi, đôi mắt long lanh.
Chuyên gia hỏi mấy cái câu theo kiểu chọc cái cây vào họng người ta như thế này, đ ai mà trả lời cho được. Tôi vuốt cằm cố gắng tỏ ra ta đây rất là bình tĩnh, nhưng trong lòng tim đập như quay lô tô.
– Ai mà dám phũ với QC, liều mạng vậy – tôi cũng đưa đôi mắt long lanh nhìn em mà chắc là nhìn thấy ghê.
– Em không biết nữa. Em lặn lội từ bển về mà người ta cứ thờ ơ lá mơ hoài à – cô bé nhún vai.
– Dẹp! Không đùa nữa. Trả lời anh đi – tôi nghiêm giọng lại.
– Em vẫn từ chối người ta bằng cách đó. Chỉ khác mấy lần trước ở chỗ lần này em nói thật, anh ạ…
– Mình có duyên gặp nhau, nhưng có lẽ không có phận để đến với nhau đâu – tôi cười buồn xen lẫn xót xa.
– Em biết mà M. Vì thế em mới nói rằng anh phải đối xử tốt với em trước khi em quay lại Pháp
– …
– Bởi vì sau đó em không biết là mình còn có thể gặp anh không.
– Vì sao?
– Sau này anh sẽ hiểu, M ạ.
Một giọt nước mắt long lanh trên má cô bé. Tôi thấy tim mình như bị hình ảnh đó bóp nghẹt lại.
Tôi tự hứa với lòng mình sẽ không bao giờ làm QC buồn thêm lần nào nữa…
Để lại một bình luận