Phần 83
– Nói ở đây không được sao?
Thằng này nhìn hổ báo quá làm tôi đâm lo. Cũng chưa biết nó định làm gì, nhưng cái điệu bộ thế này chắc không thuộc dạng đến để nói chuyện như hai người đàn ông được. Chuẩn bị tinh thần trước cho nó lành. Tránh voi chẳng xấu mặt nào.
– Ở đây đông người quá khó nói chuyện – nó hơi nhếch mép.
– Nói chuyện đàng hoàng thì ở đâu cũng vậy hết – tôi nhún vai.
– Mày sợ à? – thằng trâu bò lườm tôi.
Nói sợ thì mất mặt quá, mà nói không thì lại dối lòng… Nhưng tôi vẫn quyết định xuống xe.
– Chờ anh một chút – tôi nói với QC đang ngồi đằng sau xe.
– Anh đừng đi! Em sợ – cô bé giữ tay tôi lại.
Tôi lắc đầu, gỡ tay em ra và đi theo thằng trâu bò đến một góc khuất đằng sau tường.
– Có thằng bảo mày ngon lắm phải không? – nó khoanh tay, hếch mặt về phía tôi.
– Ai? Nó bảo gì? – tôi hỏi lại.
Thằng trâu bò không trả lời, nó từ từ tiến lại, nắm cổ áo tôi. Không kịp nghĩ, tôi gạt phăng tay nó ra.
– Thích nói gì thì nói, đừng có động tay chân
– Mày cũng bản lĩnh lắm – nó gật gù.
– Hôm nay tao đến để cảnh cáo cho mày biết. Không phải chuyện của mình thì đừng có xía vào. Không lại ân hận đấy
– Chuyện gì?
– Chuyện gì thì tự mày biết
Nói điều nó bỏ đi vê chỗ hai thằng đệ của nó đang đợi. Tôi đi sau nó. Lúc này, mấy thằng bạn của tôi mới lò dò dắt xe ra. Thấy có biến, thằng Khánh hỏi tôi.
– Có chuyện gì vậy mày, M?
Nó vừa hỏi vừa quay sang nhìn ba thằng đến gây sự với tôi.
Thằng Khánh cao hơn 1m8, to như một con cốt đột. Nó quen biết nhiều, thi thoảng cũng đánh nhau này nọ, còn tôi thì không bao giờ. Hồi nhỏ, tôi đánh nhau nhiều, nhưng đến cấp 2 thì không. Tôi hiếm khi gây sự và làm mất lòng người khác, cộng thêm chuyện đối xử với người khác cũng đàng hoàng, nên không lạ một điều mấy thằng bặm trợn trong trường không bao giờ tìm tôi gây chuyện, nếu không muốn nói ít nhiều tụi nó nể tôi. Vì vậy chuyện có thằng trường khác đến tìm tôi gây sự thật sự khiến tôi hơi hoang mang.
Tôi biết tính thằng Khánh, nó rất nóng tính, tôi có chuyện chắc chắn nó sẽ giúp tôi một tay. Để tránh mấy chuyện không đáng xảy ra, tôi lắc đầu.
– Không có gì đâu mày. Chút hiểu lầm thôi
– Thật không? – nó quay sang nhìn tôi.
– Thật mà – tôi cười trừ.
– Ờ… thế thôi. Có chuyện gì thì gọi tao – dứt lời nó rồ ga, phóng xe đi
Ba thằng đến gây sự vẫn đứng trân trân ở một chỗ nhìn tôi. QC lắc tay tôi giục.
– Mình đi thôi anh…
Tôi vù xe phóng đi…
Không biết tụi này là do ai nhờ đến. Dạo gần đây chỉ có thằng Dũng là có xích mích với tôi, còn lại là không đáng kể. Nhưng nghi thằng Dũng thì cũng không đúng hoàn toàn, tại vì theo tôi biết nó không thuộc dạng số má này nọ vì dù gì nó cũng là con cô giáo giống tôi. Nó chỉ đa tình và thay ngươi yêu như thay áo chứ công bằng mà nói nó thuộc loại đàn ông chơi đẹp và rất biết cách cư xử. Không là nó thì là ai?
Đang vẩn vơ với những suy nghĩ không đầu không cuối, tôi nghe tiếng đập tay vào vai liên tục.
– Anh! Cẩn thận kìa.
Khi tôi kịp định thần cũng là lúc tôi thấy trước mặt mình là một chiếc xe máy đang đi ngược đường. Không kịp nghĩ, tôi bẻ tay lái sang một bên để né. Cú né tránh được một cú tông chính diện, nhưng va chạm thì không. Bắp chân tôi bị một thứ gì đấy sắc lẹm quẹt qua, đau nhói. Tôi quay đầu lại thì chiếc xe đi ngược chiều đã phóng đi từ lúc nào.
– Em không sao chứ? – tôi hơi nhăn mặt vì vết thương.
– Em không. Anh bị gì à? – QC hoảng hốt nhìn xuống dưới.
– Trời ơi! Chân anh bị thương rồi kìa – em la lên.
– Không sao đâu! Chút thôi mà. Đá bóng anh bị hoài – tôi trấn an.
– Về nhanh đi để em xem thế nào – giọng cô bé đầy lo lắng…
Dắt xe vào trong nhà, chân tôi hơi tập tễnh, có lẽ vết thương ở chân lúc nãy bây giờ mới cảm nhận được. Đặt được xe vào trong gara xong xuôi, tôi ngồi thụp xuống một cái ghế gần đó. Vén quần lên, vết thương sâu và dài hơn tôi tưởng. Thật ra, đi đá bóng, ngã nhiều, những vết thương kiểu này tôi bị không ít, vì thế chân tay tôi sẹo hơi bị nhiều. Tôi kéo ống quần xuống vừa định bỏ lên tầng để tìm hộp chứa mấy thứ bông băng thuốc đỏ này nọ thì QC đã nhấn tôi ngồi xuống.
– Ở chỗ nào? Để em lên lấy cho – cô bé vuốt tóc mai ra đằng sau.
– Chân anh không sao đâu! Em làm như anh là con nít ấy – tôi xua xua tay.
– Em hỏi là anh để ở chỗ nào? – QC nói nhỏ, đủ nghe, nhưng giọng chắc nịch.
– Ở ngăn kéo đầu tiên trong tủ kê tivi ở tầng 2 ấy – tôi thở dài.
Nghe xong, QC chạy hộc tốc lên cầu thang. Nghe tiếng huỳnh huỵch, tôi nói vọng lên.
– Làm gì thế? Chạy từ từ thôi. Vấp cái là đổi phiên bây giờ đấy
Tôi lắc đầu với mấy cái hành động khi thì trẻ con, khi thì lạnh lùng, khi thì người lớn, khi thì nổi loạn của QC. Cô bé này thuộc dạng cá biệt, không giống với bất kì ai mà tôi từng biết. Kiểu con gái này chắc chắn sẽ có nhiều người thích và cũng không ít người không thích. Tôi nằm ở giữa. Tôi thích con gái nữ tính hơn.
Chờ chừng 5 phút, QC đi xuống với cái hộp đựng mấy thứ đồ y tế trong tay. Em ra lệnh cho tôi.
– Cởi quần ra!
– Cái gì? – tôi trợn tròn mắt.
– Hihi nhầm, ý là kéo quần lên – QC nhe răng cười toe.
– Không đùa kiểu đó nha. Đùa kiểu đó có ngày lăn ra mà chết vì đau tim đấy – tôi nạt.
– Em nói nhầm chứ bộ! Ở nước ngoài lâu quá, tiếng việt quên sạch rồi – QC vẫn chưa thôi cười.
– Thôi biết thừa rồi ấy ơi. Biết ấy muốn cái gì rồi – tôi giễu.
– Muốn cái gì? – lần này QC không cười nữa, em để mặt có vẻ nghiêm túc.
– Muốn cái ấy ấy… – tôi vừa cười vừa chớp chớp mắt giống cái icon này này ;;). Khổ cái tôi chớp không đều nên nhìn ngu đừng hỏi.
– Không đùa nha – em chống nạnh. Công nhận một điều, con gái chống nạnh nhìn dễ thương cực…
QC ngồi xuống một cái ghế thấp hơn, em duỗi chân tôi ra rồi vén ống quần lên. Nhìn thấy vết thương, em xuýt xoa.
– Bị như này mà bảo không sao à? – cô bé nói với giọng đầy thương cảm.
– Bị thế này anh bị hoài. Đá bóng xứt xát là chuyện thường mà – tôi giải thích.
– Anh đúng là… – QC lườm.
– …
– Em chuẩn bị đổ ôxy già đó. Đau thì la lên nha – em nhướn mắt nhìn tôi, mặt hơi nhăn lại. Tôi có cảm giác người đang chuẩn bị chịu đau là QC chứ không phải là tôi…
Em thấm ôxy già vào bông rồi nhẹ nhàng chấm xung quanh vết thương, sau đó đi dần vào.
– Áaaaaaaaa
– Em làm anh đau à? – em nói với cái giọng tội nghiệp.
– Á! Không đau gì hết… Em làm kiểu đó rồi đến khi nào mới xong. Nhìn này
Nói điều tôi cầm chai ôxy già dí thẳng vào chỗ vết thương và bóp nhè nhẹ. Tôi chủ định cho nó chảy ra chút ít để làm mẫu cho em xem, ai dè nó chảy ra một đống. Xót muốn chết, nhưng tôi phải cắn răng, cắn lợi chịu đau. Đúng là không có cái dại nào giống cái dại nào.
– Xót hả? – QC nhe răng.
– Không – tôi lắc đầu trong khi mặt mày nhăn nhó như khỉ ăn ớt.
– Thật không? – em chớp chớp mắt.
– Thật – tôi gật đầu như cái máy để chứng tỏ sự giỏi chịu đựng của mình.
– Không thì làm thêm miếng nữa cho nó sát trùng nhen – em giằng chai ôxy già từ tay tôi rồi nhứ nhứ vào vết thương.
– Ây! Xót lắm! Dở hơi quá đi
Tôi đẩy tay QC ra trong tiếng cười nắc nẻ của cô bé.
Cơn xót qua đi, QC làm nốt phần còn lại. Sau khi rửa sạch vết thương, em lấy thuốc đỏ đổ vào và lấy băng quấn lại. Thật lòng, tôi không biết tình cảm em dành cho tôi nó sâu nặng đến mức nào, nhưng nhìn cái cách em ân cần và tỉ mỉ lúc chăm sóc khiến lòng tôi ấm lạ. Điều quan trọng em dám thể hiện những tình cảm đang chất chứa trong lòng cho tôi hiểu mà không sợ bị tôi từ chối. Đó là một tình cảm chân thành khiến người được nhận phải mềm lòng.
Còn nếu như tôi nói riêng và người khác nói chung không biết trân trọng những điều này thì bạn ạ… họ không xứng đáng với tình cảm của bạn đâu. Tôi, rất may mắn một điều, rất biết cách trân trọng những tình cảm mà người khác dành cho mình. Nếu không thể đáp trả, tôi cũng không bao giờ tìm cách để vùi dập nó. Và đối với QC thì lại càng không…
Tôi vẫn luôn cho mình là một người cực kì may mắn, hầu như trong tất cả mọi chuyện kể cả chuyện tình cảm. Tôi may mắn vì đã gặp được HN, QC và Xide, một cô bé sở hữu một tâm hồn tuyệt đẹp. Điểm chung của những người con gái đó là trái tim biết yêu thương người khác và không hề nhạt nhẽo. Vẻ bề ngoài là thứ ấn tượng ban đầu hấp dẫn người khác giới, không hề sai, nhưng thứ cần để nuôi nấng một mối quan hệ lại là tâm hồn.
Một cô gái đẹp nhưng nhạt toẹt chỉ có thể khiến đàn ông con trai tụi tôi chếnh choáng lúc ban đầu. Càng nói chuyện khoảng cách sẽ tự nhiên lớn dần lên. Rồi đến một lúc nào đó tụi tôi sẽ tự động rút lui. Còn đối với những anh chàng còn ngồi lại thì có hai trường hợp, một là anh ta chỉ xem cô gái đẹp kia như một món đồ trang sức, hai là anh ta cũng vô vị không kém. Những cô gái đẳng cấp, bao gồm nhìn ổn, tâm hồn đẹp, tính cách thú vị và học vấn ngon lành sẽ không bao giờ để ý đến những anh chàng thiếu muối đâu, phải không?
Vì vậy các chàng trai ạ, đừng ngồi đó mà than thở vì sao vẫn cô đơn. Để tìm một người thật sự xứng đáng với mình việc đầu tiên cần làm là phải bồi dưỡng tâm hồn. Nếu tâm hồn bạn không đẹp thì đừng hy vọng nửa kia của mình cũng đẹp. Chắc chắn đấy…
Mẹ tôi về ngay lúc QC vẫn đang băng dở vết thương cho tôi. Thấy vậy, mẹ tôi sốt sắng.
– Con đi đứng kiểu gì mà bị thế này?
– Quẹt xe nhẹ thôi mẹ ạ. Không sao đâu – tôi lắc đầu.
Không thèm quan tâm đến lời tôi nói, mẹ tôi chạy lại gần xoa nắn hết người.
– Ba bảy hai mốt ngày, suốt ngày quẹt này quẹt nọ, sẹo lên sẹo xuống
Mẹ tôi trách trong khi QC ngồi khúc khích cười. Tôi không đáp lại. Mẹ tôi quay sang phía em.
– Nó bị quẹt có nặng không con?
– Dạ! Quẹt nhẹ thôi bác ạ – em lễ phép đáp lại.
– Con có sao không?
– Con không sao. Chỉ có anh M bị thôi
– Thằng M nhà bác nó vậy đó con. Hậu đậu lắm
– Mẹeeeeeee! Con hậu đậu lúc nào? – tôi lấy tay nhéo mẹ.
– Và còn trẻ con nữa – mẹ tôi đổ thêm dầu vào lửa.
– Mẹeeeeee! – tôi lườm.
– Nhưng lại rất là tình cảm nhé – mẹ tôi ghì đầu tôi xuống, thơm chụt cái vào má rồi bỏ đi vào…
– Cười cái gì đó – tôi lườm QC.
– Có gì đâu – em che miệng lại.
– Ghét gì đâu, suốt ngày xem mình như con nít – tôi nhìn vào trong nhà giọng hờn dỗi.
– Hihi. Có yêu thì mới vậy chứ – QC giải thích.
– Bình thường thì không sao. Đây làm trước mặt người lạ, rồi còn con gái nữa
– Em thấy chuyện đó quá đỗi bình thường. Mấy chuyện khác thì không biết, nhưng chuyện này em nghĩ người phương Tây tiến bộ hơn hẳn nhé. Thích thì thể hiện là thích. Yêu thì thể hiện là yêu. Chẳng có gì phải giấu diếm. Huống chi đây là người trong gia đình – QC nghiêng đầu, cười nói.
– …
– Vì vậy anh ạ! Em không ngại thể hiện là… mình thích anh
Cô bé nháy mắt với tôi. Tôi đứng hình mất mấy giây và khá bất ngờ trước cách bắc cầu của em. Tôi rút chân lại và bỏ lên lầu. Tôi không biết mình làm như vậy là đúng hay sai, nhưng tôi cảm nhận QC đã buồn…
Không quan tâm đến cảm giác của người khác phái là cái thứ dễ gây thất vọng nhất, đồng thời cũng là thứ dễ gây nghiện nhất.Thất vọng thì không cần phải giải thích gì nhiều. Đó là cảm giác xảy ra khi mà có chuyện không giống như những gì mình mong muốn. Nhưng còn dễ gây nghiện lại khác. Tưởng tượng thử xem cái gì càng khó đạt được thì lại càng là động lực kích thích người ta phải đạt được. Càng khó lại càng muốn có. Dễ dàng quá thường không để lại ấn tượng gì nhiều và tất nhiên không thể tạo hứng thú. Tôi đang vô tình gây thương nhớ cho QC theo một cách hoàn toàn tự nhiên…
Tôi chẳng biết QC có buồn nhiều vì hành động của tôi buổi chiều không, nhưng buổi tối cô nàng vẫn mè nheo bắt tôi chở đi xem lớp tôi tập văn nghệ.
Hôm nay chân tôi đau nên thày cho tôi ngồi xem. Thành thử trong khi cả lớp đang vật lộn với bài tập thì tôi với QC cười như hoa bên ngoài. Thi thoảng tôi bắt chước giọng thày để dở trò đâm bị thóc, chọc bị gạo . Tụi bạn ở trong tức lắm, nhưng cũng ráng nhịn.
Tập tành xong xuôi, tôi đưa QC về. Trên đường về, cô bé bắt tôi phải chở đi vòng biển mà theo lời em là cho trúng gió chơi . Đi dạo biển cũng là sở thích của tôi nên tôi cũng không nỡ từ chối. Mà nói thẳng luôn, em không rủ thì tôi cũng sẽ rủ. Tôi bị nghiện mà.
Tôi chở cô bé đi dọc bờ biển. Lúc qua đoạn đường mấy hôm trước tôi với QC bị mắc mưa, em kéo áo tôi nói nhỏ.
– Dừng xe lại một chút cho em ngắm biển được không anh?
– Chỗ này ít người quá. Rủi có cướp thì sao? – giọng tôi rầu rầu.
– Thì anh phải chiến đấu để bảo vệ em – QC nghiêm giọng rồi níu áo không cho tôi đi tiếp.
– Đông quá thì chiến đấu kiểu gì? Em phải nhớ một điều là anh không phải là siêu nhân nhé! – tôi nói với cái giọng mà tôi nghĩ là em hiểu. Nhưng nếu hiểu hoặc không cố tình không hiểu thì chẳng còn là QC nữa.
– Lúc có chuyện tự khắc anh sẽ thành siêu nhân thôi. Dừng lại! Ngay! – em ra lệnh.
Tôi quay dọc quay xuôi thì đúng thật đoạn đường này có mỗi tôi, QC và một chiếc xe dựng cách chỗ tôi đang đứng khoảng 30m. Tôi không biết có mấy người đi cái xe máy tôi nhìn thấy do bởi hàng thông đã che đi, nhưng theo tôi đoán chắc lại là một cặp đôi nào đó đang hú hí với nhau trước một khung cảnh cực kì lãng mạn như thế này. Thôi thế cũng đỡ lo – tôi tự trấn an bản thân.
Tôi dựng xe vào một góc rồi ngồi lên bậc đê cùng QC. Cả tôi và em đều quay mặt ra hướng biển. Tôi ngồi cách cô bé tầm nửa mét. Thấy tôi ngồi cách khá xa, QC trợn tròn mắt.
– Anh làm gì mà ngồi cách em xa dữ vậy?
– Anh sợ… – tôi bỏ ngỏ câu trả lời.
– Sợ gì?
– Sợ em sẽ lao về phía anh dưới cái khung cảnh lãng mạn như thế này – tôi đáp với giọng nghiêm trọng.
– Thèm vào! Xí
Cái tiếng xí của QC làm tôi cười mãi không thôi.
– Anh làm gì mà ngồi cười hoài vậy?
– Anh đang nhớ đến một kỉ niệm
– Kể em nghe đi…
– Hồi lớp 9 anh vẫn còn nghịch lắm, vẫn là cái thằng đầu têu mấy trò quậy phá trong xóm… Có lần anh rủ cả đám bạn anh đi trêu mấy cặp tình nhân đang tâm sự ngồi ở biển kiểu này này. Cả đám 6 đứa đi chắc phải được ba cái xe đạp đấy… Mỗi khi đi qua, tụi anh lại hét… Chị ơi! Má chị gọi về kìa… Anh ơi! Anh thả chị em ra… hoặc là… Anh đừng cắn chị em nữa…
– …
– Được vài lần, thấy mấy đôi đang cắn nhau, tự nhiên buông ra, tụi anh càng được thể làm tới. Rồi đến một lần tụi anh lặp lại chiêu cũ. Rồi tự nhiên ở trong bụi, thằng cha bị trêu chân đất chạy ra, tay thì cầm dép, lao về phía tụi anh…
– …
– Ba xe chạy ba hướng. không hiểu ông ấy nghĩ kiểu gì mà lại lao theo xe anh. Lúc đó lại đến đoạn lên dốc nữa chứ… – tôi ngập ngừng.
– Rồi sao nữa!!! – QC giục.
– Càng ngày ông ấy đuổi càng gần. Lúc còn tầm 7,8m gì đấy, thằng bạn anh ngồi sau nhìn hoảng quá thế là nó nhảy khỏi xe chạy biến đi chỗ khác. Cuối cùng lão ấy đuổi mỗi mình anh…
– Rồi sao nữa??? – em hối.
– Rồi bị lão ấy bắt lại đánh cho đầu to lên chứ sao…
– Ai bảo thích gây chuyện cơ – QC vừa ôm bụng vừa cười.
– Mà tụi bạn của anh chạy nhanh quá thể – tôi vẫn còn hậm hực.
Khi QC vẫn còn đang chăm chú vào những câu chuyện tôi kể, từ đằng sau một giọng nói bỡn cợt vang lên.
– Bé ơi! Đi chơi với tụi anh nha
Để lại một bình luận