Phần 65
– Tao nói rồi, mà không biết tụi nó có hiểu không.
Thằng Túa chưa nói hết câu thì đã thấy 3 thằng trâu bò tiến đến, mặt hằm hằm.
– Dũng! Mày hỏi tụi nó có phải lớp 5 không? Chứ to như này đố ai mà tin được. – thằng Hùng đen bình thường gan lì nhất trong đám 3 thằng, vậy mà hôm nay cũng biết sợ.
– Ờ để tao hỏi…
Thằng đứng giữa xóm kia bước lên trước, khoanh tay trước ngực ra vẻ đàn anh. Tôi tạm gọi nó là trùm cuối .
– Nghe bảo bên mày muốn CHIẾN? – nó gằn chữ chiến … nghe mà sởn hết da gà.
– Bên tao… – nói đến đây thằng Túa khựng lại, nghĩ nghĩ cái gì đấy rồi đổi đại từ nhân xưng.
– Bên EM không muốn chiến, tại thằng Tèo xóm anh nó mất dạy nên tụi em muốn cho nó một bài học – thằng Túa nhấn mạnh chữ em ra vẻ ta đây rất biết điều.
– Nó làm gì mày? – thằng trùm cuối nhếch mép.
– Nó… nó… – thằng Túa ấp úng.
– Nó làm gì? – thằng kia gằn giọng.
– Nó… nó… thơm trộm em gái em – thằng Túa lí nhí.
Thằng trùm cuối nghe xong suýt phì cười.
– Em gái mày đâu?
– Dạ nó kia – thằng Túa chỉ tay về phía nhỏ My đang đứng như trời trồng, mặt mày xám ngoét vì sợ.
– Nhỏ em mày dễ thương quá! – thằng trùm cuối quay sang nói với thằng Túa rồi lại quay đầu sang phía nhỏ My.
– Bé! Lại đây anh bảo – nó híp mắt cùng nụ cười toàn răng là răng. Mấy thằng xấu trai toàn đóng vai ác thì phải.
Nhỏ My nghe thằng trùm cuối gọi thì líu ríu bước lại gần nó. Nhìn con nhỏ hai tay nắm chặt sợ sệt mà tội nghiệp. Đi qua tôi, nhỏ My dương ánh mắt cầu cứu. Tôi biết con nhỏ sợ, nhưng tôi cũng sợ vậy. Thằng trùm cuối nó to thế kia mà…
– Có phải thằng Tèo nó làm như này không? – dứt lời thằng trùm cuối thơm cái chụt vào má nhỏ My, rồi cười hềnh hệch.
Tôi chưa bao giờ thấy giọng cười nào khả ố như nó. Tôi giận sôi gan, ném nỗi sợ sang một bên rồi lao vào thằng trùm cuối trong ánh mắt ngỡ ngàng của những đứa bạn cùng xóm…
Tôi giật tóc nó, kéo đầu xuống và lên gối như mấy bộ phim hành động tôi hay thuê băng về xem. Bị bất ngờ, thằng trùm cuối ăn trọn một gối của tôi ngay sống mũi, nhưng nó chẳng xi nhê gì. Có lẽ hồi đó tôi chưa học võ nên lực xuất ra yếu xìu, không thể làm nó bị thương. Sau này học Vovinam gặp lại nó, tôi đánh nó như con. Nhưng đó là chuyện sau này…
Thằng trùm cuối bị ăn một gối không kịp đỡ, nó điên lên.
– Mày muốn chơi phải không?
Nói điều nó bật dậy rồi lao về phía tôi đang đứng. Biết chắc một điều tay đôi với nó là điều không tưởng, tôi nghĩ đến thượng sách… co giò bỏ chạy. Nó đuổi theo tôi, nhưng không thể bắt kịp. Đúng là chạy nhanh có rất nhiều cái lợi. Thích ghê!
Biết là đuổi tôi cũng vô ích, nó giở trò tiểu nhân.
– Mày không đứng lại, tao quay lại kia, tao thơm con nhỏ bạn mày tiếp – dứt lời nó cười sằng sặc và từ từ tiến về phía nhỏ My đang đứng.
– Thằng mất dạy – nghe trùm cuối nói mà như sét đánh ngang tai, tôi hét lên rồi lao về phía nó.
Chỉ chờ có vậy, nó co chân đạp tôi một phát ngay bụng. May mà nó đạp trên cao, nó mà đạp xuống một chút… có lẽ… tôi không còn muốn sống trên cõi đời này nữa. Tôi ôm bụng lăn lộn, đau muốn khóc. Nó nhếch mép, ngồi xuống rồi nắm tóc tôi.
– Mày chưa đủ trình nghe chưa thằng nhóc
Nó xáng tay tát cái bốp vào mặt tôi, rồi hào phóng tặng thêm vài cái nữa. Bán hàng mà ai cũng hào phóng như thằng này thì người mua có phải sướng không.
Thằng Dũng túa với Hùng đen thấy tôi bị đánh liền xông vào yểm trợ đạp thằng trùm cuối ra. Mặt thằng nào cũng đầy căm phẫn. Thấy đồng bọn bị hội đồng xóm bên kia lao vào tiếp ứng. Thấy thế xóm tôi cũng lao vào theo…
Một cơn mưa ập xuống, không khiến 2 bên chùn bước…
Kết thúc trận chiến xóm tôi thua tan tác. Tôi bị nặng nhất. Đầu to lên trong khi một bên má đỏ nhừ vì bị ăn tát. Lúc đầu đau dã man, nhưng lúc sau đỡ hơn nhiều. Nhỏ My thấy tôi bị đánh thì khóc thút thít, chạy đến, kê đầu tôi lên đùi nó. Trời mưa lâm râm càng làm quang cảnh thêm phần lãng mạn…
Định bảo nó là anh không sao – nhưng thấy đùi nó mềm quá, nên tôi cứ nằm lì. Lâu lâu, tôi còn giả bộ rên hừ hừ như chuẩn bị chết đến nơi làm con nhỏ càng khóc tợn.
Tôi bặm môi lại, cố nín cười khiến cho người tôi thi thoảng cứ rung lên từng chặp. Nhỏ My biết mình bị lừa, nhưng chả nói gì. Nó nhẹ nhàng đặt đầu tôi xuống đất, thơm chụt một cái vào má rồi chạy biến đi. Tôi bất ngờ, nghểnh cổ dậy nhìn theo nó, thì chỉ thấy bóng nó cứ nhỏ dần, nhỏ dần… Tôi sờ lên má như không tin điều vừa xảy ra…
Hè năm đó, nhà nhỏ My chuyển lên Sài Gòn sống. Trước hôm đi, nó nhờ Dũng túa hẹn gặp tôi. Hai đứa ngồi im thin thít chẳng biết nói gì. Ngồi được tầm 15 phút, muỗi đốt quá nên tôi xin phép nó về. Trước khi về , nó bảo tôi nhắm mắt lại rồi bất thình lình nó thơm lên má tôi một cái nữa. Nó bảo thơm 2 bên cho nó đều chứ 1 bên thì sẽ bị lệch má . Sao nó không làm một cái ngay giữa môi nữa nhỉ? Người ta bảo kiềng 3 chân chứ có ai nói 2 chân bao giờ…
Ngày nó đi, tôi chạy theo cái xe đó mãi đến khi không còn sức để chạy. Đằng sau lớp kính, hai má nhỏ My đã ướt đẫm…
Kỉ niệm với mưa của tôi rất nhiều. Vui có, buồn có, nhưng chưa cái nào khắc khoải bằng đối với HN. Cuộc sống mang lại cho tôi quá nhiều thứ, nhưng cũng nhẫn tâm cướp khỏi tay tôi một vài thứ rất thiêng liêng. Vẫn biết mối tình đầu tuyệt đẹp thường đi chung với nỗi buồn khi kết thúc, nhưng tôi chưa bao giờ tưởng tượng nó lại sầu thảm đến nhường vậy…
Cơn mưa nhỏ dần, nhưng không chịu tạnh hẳn. Tôi đứng yên lặng, gặm nhấm nỗi nhớ về em và để mặc những giọt nước buốt lạnh thi nhau rơi vào mặt. Mưa không biết lòng tôi đang lạnh hơn mưa…
Tôi không phải là người thích ngồi gặm nhấm nỗi buồn, nhưng thi thoảng tôi cũng tự cho phép mình được lục lọi lại quá khứ, để biết trân trọng hơn những gì đã mất đi. Có những thứ đi qua còn có thể với tay kéo lại được, nhưng cũng có những thứ rời xa ta mà mãi không bao giờ quay lại…
Hạnh phúc là hành trình, chứ không phải là điểm đến.
Hãy làm việc như thể bạn không cần tiền Hãy yêu như bạn chưa từng bị tổn thương, Hãy hát như chẳng ai nghe thấy Hãy nhảy múa như chẳng ai nhìn bạn Và hãy sống như thiên đàng trên trái đất này
Nghe có vẻ triết lý, nhưng nếu đã trải qua cơ số chuyện và ngồi ngẫm lại những điều trên thì không phải là không có lí. Tôi chỉ biết sống hết mình để không bao giờ phải hối tiếc…
– Làm gì mà thẫn thờ một chỗ vậy anh – QC vừa cười vừa lấy tay vuốt nước mưa trên mặt.
– Anh đang nghĩ đến chuyện hồi nhỏ…
– Anh nói dối dở tệ – cô bé lè lưỡi.
– Anh có đâu… – tôi nhún vai.
– Có chuyện gì kể em nghe… – giọng QC nhẹ bâng.
Tôi không muốn nói với QC là tôi đang nhớ HN. Tôi nhớ muốn phát điên. Và cơn mưa là chất xúc tác càng làm nỗi nhớ thêm da diết. Có thể khi đọc những dòng này sẽ có người không tin cảm xúc của tôi là sự thật cùng lí do chưa bao giờ gặp nhau thì tình cảm không thể mãnh liệt như vậy . Tôi không muốn giải thích nhiều và cũng không muốn thuyết phục các bạn tin mà chỉ muốn nói một điều tình yêu kì lạ lắm .
– Em không muốn nghe đâu…
Tôi bỏ lại khoảng trống mênh mang sau dấu ba chấm mà không biết mình cũng vừa để lại một khoảng trống lớn như thế nào trong tâm hồn em. QC không thất vọng như những gì tôi đoán.
– Anh lại nhớ chị ấy à?
Một giọt nước chảy dài từ khóe mắt cô bé. Tôi không biết là mưa hay nước mắt. Liệu tôi có phải là người vô tình?
Tôi chỉ im lặng sau câu hỏi của QC. Sự im lặng thay cho cái gật đầu.
– Nếu HN biết, hẳn chị ấy sẽ vui lắm – QC mỉm cười một cách gượng gạo. Cô bé tiếp.
– Trước khi em quay lại Pháp em, em sẽ nói cho anh biết một điều… Từ bây giờ đến lúc đó, em chỉ xin anh một chuyện được không?
– Chuyện gì?
– Anh đừng nhớ đến chị em khi ở bên cạnh em. Em… – QC nghẹn ngào.
– Tại sao? – tôi ngu ngơ.
– … anh có làm được không?
– En nói lí do đi… – tôi xát muối vào nỗi đau của cô bé.
– Không phải câu hỏi nào cũng có câu trả lời. Xem như anh làm điều đó cho em đi, được không? – tôi không biết là lời thì thào của em hay của gió, mà sao nghe đầy tâm sự.
– Ừm… anh sẽ…
– Chỉ 2 tuần thôi rồi em sẽ trả tự do cho anh. Nha anh nha! – giọng QC nghe thương lắm, ánh mắt buồn vô tận…
– Anh đã nói hết câu đâu. Ý anh là anh sẽ không làm vậy. Anh sẽ cho em khóc hết nước mắt – tôi nhe răng cười nham nhở rồi vù chạy.
Đang tâm trạng, nhưng khi biết mình bị trêu, QC cũng không khỏi bật cười…
Cô bé đuổi theo tôi. Tôi cố tình chạy thật chậm, chờ đến khi em gần đưa tay bắt được, tôi lại lách người, tăng tốc khiến QC tóm hụt mấy lần. Mỗi lần như thế càng làm em điên tiết hơn. Được thể tôi càng cười tợn. Không biết mấy em khác thế nào chứ QC lúc tức nhìn buồn cười cực.
Đến lần thứ 4, lúc tôi quay đầu lại định cười chọc em giống mấy lần trước thì thấy QC ngồi thụp xuống, hai tay ôm gối ra vẻ rất đau đớn. Chết tôi rồi! Đừng bảo đuổi tôi rồi bị ngã nhé! Tôi hộc tốc chạy lại lay lay vai em, giọng lo lắng.
– Ngã à? Có sao không?
QC chỉ lắc đầu, nhưng hai tay vẫn ôm khư khư đầu gối.
– Bỏ tay ra anh xem nào
Tôi vừa ra lệnh vừa cầm hai tay em nhấc lên.
– Có gì đâu! Lừa anh hả?
QC không trả lời mà chỉ khẽ gật đầu. Em bất ngờ đẩy tôi ngã lăn kềnh ra đất rồi vùng chạy. Chạy được một khoảng em quay lại, lúc lắc cái đầu tinh nghịch, lè lưỡi lêu lêu tôi rồi bật cười giòn tan. Tiếng cười như muốn hòa cùng cơn gió cuốn bao tâm sự của tôi theo cùng…
Để lại một bình luận