Phần 53
Tiếng trống hết giờ điểm, tôi vẫn thấy QC nằm dài ở trên bàn. Nhìn cái gì mà nhìn kinh thế không biết? Tôi lay nhẹ vai em.
– Này! Đến giờ ra chơi rồi
Vẫn không thấy em đáp trả. Lẽ nào đang tập trung suy nghĩ thứ gì mà quên sự đời luôn không? Tôi bước ra khỏi ghế, đi vòng ra đằng sau rồi đến trước mặt em… Tôi mỉm cười. Ra là cô bé đang ngủ ngon lành. Chắc là do chưa quen múi giờ đây mà. Chưa quen thì ở nhà chứ ai bắt lên đây cho khổ không biết…
Nhìn em ngủ đáng yêu thật. Một vài sợi tóc bết vào một bên má đang ửng hồng. Da QC trắng hồng tự nhiên. Đôi mắt lạnh lùng đã khép lại nhường chỗ cho hàng lông mi cong vút. Chỉ còn thiếu đôi cánh trắng ở sau lưng và một cái vòng sáng trên đầu, cô bé sẽ chẳng khác gì một thiên thần đang ngủ.
Thời gian như dừng lại. Tôi đứng chôn chân và nghệt mặt nhìn như một đứa trẻ lần đầu tiên định nghĩa được mặt trăng qua lời dạy của mẹ…
Con trai! Nhìn kìa! Kia là mặt trăng! Nếu như mặt trời mang đến sự sống cho muôn loài thì mặt trăng sẽ mang đến yên bình bằng sự dịu dàng vốn có. Ba giống như mặt trời mạnh mẽ để dạy con trở thành một nam tử hán, còn mẹ sẽ là mặt trăng nhân hậu sẽ dạy cho con biết yêu thương con người…
Nhìn QC ngủ, tôi liên tưởng đến mặt trăng vì cả hai cùng mang lại cho tôi cảm giác yên bình…
Hiếm khi tôi có dịp được ngắm con gái ngủ ngon lành thế này. Ước gì tôi có một đứa em gái giống QC để tôi tha hồ được cưng chiều và bắt nạt nó. Đó là ước mơ của tôi từ hồi cấp 3 khi tôi ra một điều vì là con út nên tôi nhận được quá nhiều yêu thương từ gia đình và người thân. Vì quen được nhận, nên tôi chưa học cách cho ai. Do đó tôi vẫn luôn khao khát có một đứa em để tôi có thể san sẻ tình thương của mình cho nó, đặc biệt là một đứa con gái.
Nhìn thế này đến mai cũng không dứt. Tôi đành phải gọi cô bé dậy. Tôi bóp mũi QC.
– Dậy đi! Giờ ra chơi rồi
Chắc mới ngủ nên ngủ chưa sâu, nên nghe tiếng tôi em đã ngẩng mặt lên, ngó trước ngó sau.
– Em ngủ lâu chưa? – QC lấy hai tay dụi dụi mắt rồi hỏi với giọng ngái ngủ. Giọng con gái ngái ngủ nghe nũng nịu, hiền khô.
– Chưa. Mới được có 10 phút thôi
– Để em đi rửa mặt cái nha.
– Ừ đi đi…
Tôi chỉ chỗ nhà vệ sinh cho QC. Theo hướng tay tôi, em lật đật chạy đi. Được khoảng 2-3 phút đã thấy em quay lại, mặt mày xám ngoét.
– Làm gì mà nhanh dữ vậy – tôi xoa cằm.
– Nhà vệ sinh ở đây thấy mà ghê. Em vào quờ quờ mấy cái rồi phải bịt mũi chạy ra liền – nhìn QC mặt mũi hoảng loạn, tôi phì cười.
– Chỉ có nhà vệ sinh nam là dơ thôi. Hay là vào nhầm rồi? – tôi gập bụng cười.
– Chứ nhà vệ sinh nữ chỗ nào? – QC hoảng loạn, mặt như muốn khóc.
– Ở ngay cạnh. Mà ở đây không có bảng thông báo nam hay nữ nên dễ nhầm lắm. Anh quên dặn em là cái phía trong mới là của nữ – tôi cười ha hả.
– Trời ơi! May mà không có ai vào… không phải đào cái lỗ mà chui xuống mất – em ngửa mặt lên trời than vãn, mặt mày nhăn nhó tùm lum, nhìn buồn cười không thể tả…
Thấy tôi với QC đang ngồi nói chuyện, thằng Khánh nhìn tình.
– Xuống căng tin uống nước đi em .
– Bình thường mày có mời em gái nào lớp mình đâu, sao hôm nay ga lăng vậy? – tôi hỏi đểu.
– Tao mời mà tao phải thông báo cho mày à – thằng khỉ vừa nhìn QC cười, vừa lấy tay nhéo tôi vào mạn sườn, đau kinh hồn.
– Phải không M? Hả? – nó quay cái đầu sang phía tôi nhìn đe dọa, trong khi tay vẫn nhay nhay miếng thịt đáng thương trên hông tôi.
– Ờ đúng rồi, mày là người tốt nhất thế giới – tôi nhăn nhó, thiếu điều muốn khóc.
– …
– Định ăn mảnh hả mày – mấy thằng khác nghe thấy sợ mất phần lục đục kéo đến. Thằng thì xắn tay áo, thằng thì kéo ống quần, thằng thì xoay xoay cổ tay khởi động …
Nhìn thấy cảnh đó, QC toe toét cười. Lần đầu thấy cô bé cười, thằng Tùng đưa tay lên ngực, làm cái giọng thổn thức:
– Em ơi! Em làm trái tim của anh lỗi nhịp rồi này. Bắt đền em đấy.
Đám con trai ngửi thấy mùi dê sổng liền nháy mắt nhau. Thằng Nam trầm giọng lịch sự.
– Em chờ tí nhé QC. Tụi anh làm việc với đồng chí Tùng một chút rồi chúng ta đi nhé
QC khẽ gật đầu, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Thằng Tùng được khoảng chục đứa hò nhau lôi ra ngoài hành lang. Biết là sắp đổ máu, tay nó vẫn cố bám vào chân bàn la bai bải.
– Em ơi! Cứu anh. Tụi nó giết anh! … Các anh ơi! Em xin lỗi, em lỡ mồm
Mặc cho thằng dê sồm la oai oái, cả đám vẫn quyết tâm kéo ra ngoài hành lang để dạy cho một bài học . Lúc quay lại thì thấy mặt thằng cu bơ phờ, giọng sợ sệt:
– Mình thề là từ nay mình sẽ không thả dê linh tinh trước mặt các bạn nữa. Các bạn trẻ giờ manh động quá
Cả đám cười phá lên… Tôi khua tay.
– Đi tụi bay, không hết giờ .
Xuống căng tin, tôi bị giao nhiệm vụ đứng xếp hàng, trong khi QC thì bị bao vây bởi một đàn chó sói . Em như một con cừu non tôi nghiệp, không có tôi bảo vệ không biết em phải chống đỡ tụi kia thế nào đây… Mà chẳng hiểu cừu non kiểu khỉ gì mà cứ một lúc tôi lại thấy cô bé cười tít cả lên. Tự nhiên thấy bực, chả hiểu sao…
– Tiền này anh – QC dúi vào tay tôi tờ 50 nghìn. Hồi đó 50 nghìn lớn lắm, ăn tô bún ở căng tin cũng chỉ có 5000 thôi, chứ không như bây giờ.
– Cầm đi, để anh trả – tôi rụt tay lại.
– Thôi …
– Cầm đi… – tôi gằn giọng.
– Dạ… – cô bé thu tay lại, khép nép.
– Anh là con trai, để anh trả cho – thấy mình bực vô cớ tôi hạ giọng.
– Em không có … đâu. Tại mấy anh ấy là bạn của anh, nên … – QC như nhìn rõ tâm can tôi, em giải thích.
– Anh có gì đâu… – tôi nhún vai. Thôi đi nào
QC cầm giúp tôi cả chục bịch nước đưa ra cho mấy ông tướng. Thằng Long vỗ vai tôi.
– Nhận tao làm em rể nhé. À nhầm! Nhận em chứ.
– Giờ anh là anh của em. Thằng nào đụng đến anh, em đồ sáttttttttt – nó nói mà tay chỉ từng thằng. Thằng này khá ghê!!!
– E hèm! Lại có một thằng muốn được tổ quốc ghi công đây mà. Anh em! Khởi động! – thằng Khánh bẻ tay răng rắc.
Không khí thật thoải mái. Đám bạn vẫn thi nhau trêu QC. Có điều… tôi thấy QC ít cười hơn và chỉ đứng nép phía sau tôi… Tôi biết, nhưng làm ngơ…
Ăn uống phủ phê cả đám kéo nhau lên lớp, tôi là người đi sau cùng. Được một lúc, QC cố tình đi chậm lại, song song cùng tôi.
– Lớp anh vui quá .
– Ừa. Chuyên Lý mà. Học thì không biết chứ quậy là số 1 .
– …
– Ở bên đó, lớp học có như thế này không? – tôi hỏi.
– Không ạ. Phương Tây chơi không có vô tư như Việt Nam đâu anh. Cũng có thể em hơi khép mình… Em chỉ thân với vài ba đứa con gái thôi – cô bé trả lời.
– Sao em không hòa đồng hơn – tôi thắc mắc.
– Bất đồng văn hóa. Với lại đa số con trai phương Tây tư tưởng thoáng chứ không như châu Á .
– Thoáng như thế nào?
– Thoáng trong suy nghĩ và lối sống. Nhất là mấy chuyện tình cảm. Em không thích thế – QC đáp, không nhìn tôi.
– Thế à … – tôi gật gù trong bụng.
– Em không phải là người dễ dãi trong tình cảm đâu …
– Em nói với anh để làm gì?
– Em nghĩ là anh ghen.
QC thảy lựu đạn vào mặt tôi mà mặt tỉnh queo. Tôi giật mình đánh thót. Tôi nhớ là tôi đâu có bày tỏ thái độ gì đâu, mà sao… Tôi cố gắng lấy lại bình tĩnh.
– Haha – tôi bật cười thành tiếng.
– Không đâu, anh chỉ xem em như em gái thôi – tôi nói thật những gì tôi đang nghĩ trong lòng.
– Em nghĩ thế thôi… Anh biết không … – cô bé ngập ngừng.
– Sao?
– Em tin là anh sẽ thích em.
Đang bước đi, tôi bất ngờ dừng lại, quay sang nhìn em và chờ đợi câu tiếp. Em vẫn bước đi, không quay đầu lại.
– Hãy cho em thời gian… không lâu đâu… – giọng QC nhẹ như gió nhưng đầy tự tin.
– Rồi em sẽ thất vọng. Anh không hoàn hảo như em nghĩ đâu… – tôi cười buồn…
– Em cũng mong là vậy…
QC nheo mắt cười và lại để lộ má núm đồng tiền. Wow, con gái có núm đồng tiền nhìn duyên không để đâu cho hết. Dù không thích QC, nhưng tôi phải công nhận một điều nụ cười của cô bé dễ khiến con trai hồn xiêu phách lạc .
Nếu phải cho điểm, tôi cho QC 8.5/10, Hoài Anh cũng 8.5/10. Hoài Anh mặt xinh, cao ráo, nhưng vì nhà có điều kiện nên mua thẳng Plasma chứ không chơi CRT. Nhà đẹp mấy thì đẹp mà điện đóm cứ chập chà chập chờn thì cũng vất vả ra phết chứ chẳng đùa!? Còn HN thì … 100/10. Không mặc cả, không thêm bớt, bán đúng giá!!! Nếu không tin… sau này gặp HN, tôi tả cho nghe…
Để lại một bình luận