Phần 98
Ngày thứ nhất…
Sáng, vừa mở mắt ra, tôi đã thấy dòng tin nhắn ” Em đang ngồi ở Café Phố, 30 Lý Thường Kiệt. Khi nào anh dậy ra đây nhé. Em có chuyện muốn nói. HN .”
Thời gian nhắn là lúc 7h sáng, còn lúc tôi đọc là 8h30. Trời đất! Sao tôi ngủ mà không biết trời trăng đất dày gì thế này. Tôi lóc cóc thụ dọn giường chiếu, đánh răng rửa mặt, rồi lao xe đến đểm hẹn. HN vẫn còn ngồi đó. Hôm nay em mặc một chiếc váy dài màu hồng nhìn cực chất. Cô bé phóng ánh mắt ra phía cửa sổ, yên lặng, đắm nhìn hai chú chim sẻ đang vui đùa cùng nhau. Thi thoảng, tôi thấy đuôi mắt em nheo lại, cố nín cười… Đang nước sôi lửa bỏng mà còn chim với chả chóc! Sốt cả ruột!!!
Tôi không đến chỗ HN ngay mà ngồi khuất ở một bàn tối phía trong cùng. Ở vị trí đó, tôi dễ dàng quan sát được tất cả các hành động của cô bé. Cứ năm phút, em lại xem đồng hồ một lần. Sau đó là nhìn trời, nhìn cây, nhìn tất cả những gì có thể nhìn được, làm tất cả những gì có thể làm được, cốt để giết thời gian. Tôi cầm điện thoại lên nhắn sáng anh bận, không đi gặp em được. Để chiều nhé . Đèn điện thoại sáng, cầm lên, mặt cô bé buồn thấy rõ. Em định nhắn cho tôi cái gì đó, nhưng lại thôi.
Một anh chàng chải chuốt không biết từ đâu đến cạnh em. Anh ta hỏi đại loại như chào cô em xinh đẹp! Em đang buồn à? Anh ngồi đây để tâm sự với em nhé? . HN không thèm trả lời, em cầm chiếc thìa liên tục khuấy vào đáy cốc. Anh chàng chải chuốt lộ nguyên hình với bộ mặt bánh dày của mình, anh ta vô tư ngồi xuống phía đối diện bất chấp sự thờ ơ của cô bé.
– Xin lỗi em! Trên đường đi có cô gái kia nhìn cũng sành điệu, mà cứ mặt dày đi xe theo đòi xin số điện thoại của anh riết. Anh đã bảo là anh có người yêu rồi và đang đi gặp cô ấy, mà em ấy vẫn không tha, vẫn cố đấm ăn xôi bám theo anh suốt. Anh phải đi vòng vèo mãi mới cắt đuôi được em ấy. Đúng là cái đồ… Mà ai đây? Bạn em à?
Tôi đưa tay ra trước mặt anh chàng chải chuốt.
– Cho hỏi anh đây là bạn của NGƯỜI YÊU tôi à. Chào anh!
Anh chàng chải chuốt không nói lời nào, tự động đứng dậy, đến quầy tiếp tân tính tiền.
– Anh thâm thật – HN che miệng cười.
– May là anh ta còn hiểu. Chứ không là hết thuốc đấy – tôi lắc đầu quầy quậy rồi ngồi xuống đối diện em.
– Sao anh bảo không đến?
– Anh đến lâu rồi. Anh ngồi bên kia – tôi chỉ tay về phía cái bàn lúc nãy mình ngồi. …
– Muốn xem em kiên nhẫn đến độ nào
– Đối với những thứ quan trọng, em chờ cả đời còn được, huống hồ… – HN bâng quơ.
– … – tôi đứng hình mất mấy giây.
– Em đùa đấy… Sáng nay Hân đi học, ở nhà một mình buồn quá nên em nghĩ đến anh
– Vậy à…
– Sao anh ngủ dậy muộn vậy?
– Ở nhà mẹ bắt anh dậy sớm lắm. Ra đây không có ai quản nên anh đổ đốn thế đấy – tôi gãi đầu.
– Thua anh luôn – HN khẽ nhún vai.
– Tại sao em muốn gặp anh – tôi vào thẳng vấn đề chính.
– Vì em có điều muốn hỏi
– Nói cho anh nghe
– Em muốn mình vẫn là bạn trong thời gian em ở đây
– Nếu anh không đồng ý thì sao?
– Không! Anh sẽ đồng ý – câu trả lời của cô bé lộ rõ vẻ tự tin.
– Em không sợ à?
– Sợ gì cơ?
– Sợ mình sẽ khó quên nhau hơn
– Dạ không! Em chưa bao giờ muốn quên anh. Điều duy nhất em sợ chỉ là sự nuối tiếc mỗi khi nghĩ về một mối quan hệ
– Em suy nghĩ kĩ rồi chứ?
– Dạ vâng
– Em sẽ không hối hận?
– Dạ không…
HN nhìn tôi buồn lắm. Chưa khi nào tôi đọc ra hết những tâm sự, nỗi niềm, ẩn chứa đằng sau đôi mắt sâu thăm thẳm của em. Có thể nói, ngày đó, tôi chưa đủ từng trải và tinh tế để cảm được những gì mà người con gái của tôi đang nghĩ. Tôi chỉ biết em có tâm sự mà không biết cách chia sẻ để nỗi đau trong em dịu hơn. Thế mới hiểu đàn ông từng trải và hiểu biết có giá trị nhường nào. Thế mới biết tại sao nhiều người vợ cho dù có chồng rất thành đạt vẫn cảm thấy không hạnh phúc. Bởi vì thứ quan trọng nhất đối với họ không phải là tiền mà là sự đồng cảm từ người bạn đời của mình…
– Anh có thể từ chối nếu điều đó làm phiền anh
– Em mâu thuẫn quá! Vừa nãy còn chắc nịch anh sẽ đồng ý mà giờ đã vậy rồi
– Em thử lòng anh thôi – HN hất lọn tóc ra đằng sau nhìn rất điệu nghệ.
– Anh đồng ý với một điều kiện
– Anh nói đi
– Anh không muốn là bạn. Đã làm thì làm cho chót. Anh muốn là… bạn trai của em – tôi ngập ngừng, giọng ngài ngại.
– Em tưởng điều đó là hiển nhiên rồi – HN bật cười.
– Ủa vậy hả… – tôi giả khờ.
– Chứ còn sao nữa – em vẫn chưa thôi cười.
– Tức là anh có quyền làm như này…
Chưa dứt lời, tôi đưa tay chụp lấy bàn tay của em đang đặt trên bàn và nghênh mặt đầy thách thức. Quá bất ngờ trước tình huống vừa diễn ra, cô bé hét lên the thé.
– Anh làm gì vậy? Mình… mình… chưa tìm hiểu nhau mà
Mặc dù nói là hét cho oai chứ thật ra tính HN giống tôi, không thích phô trương chuyện tình cảm của mình cho thiên hạ biết, âm thanh trong câu nói của em có cao độ chắc chỉ đủ cho mình tôi nghe. Thêm nữa, bình thường với những cô nàng đang bị một chàng trai tán tỉnh bất ngờ nắm tay, 99 phần trăm cô nàng đó sẽ rụt tay lại ngay, đằng này cô nàng của tôi cứ để lì tay ở đó, như kiểu em đang cố tỏ ra xấu hổ và cho anh thấy là em có chống đỡ một cách yếu ớt, chứ thật ra trong lòng em đang sướng muốn chết . Hết muốn nói!
– Sao kháng cự kiểu gì mà yếu ớt như thể anh ơi anh đừng bỏ tay ra nha vậy – tôi cố nín cười.
Bị trêu, HN rụt tay lại. Lần này là rụt thật.
– Anh hay lắm. Hứ
Mặt cô bé đỏ bừng bừng và quay đi chỗ khác. Tôi kéo ghế, đi sang phía đối diện và ngồi xuống cạnh em.
– Anh biết những giây phút hạnh phúc ngắn ngủi thế này không thể kéo dài mãi. Nhưng, anh nguyện như bây giờ và thắt lòng mỗi khi nghĩ đến sau này còn hơn chẳng bao giờ có được. Đời người nếu như không có thăng trầm cảm xúc chỉ là tồn tại, anh muốn mình sống từng giây, từng phút, từng giờ trên cõi đời này… – tôi kéo tay em lại gần phía mình.
– Khi em về, chắc em sẽ nhớ anh phát điên mất… – đôi mắt to tròn của HN như trực khóc.
– Đừng nghĩ đến khi về, hãy hưởng thụ những ngày ít ỏi còn lại đi, được không?
– Hứa với em một chuyện…
– Em nói đi
– Khi em đi, chúng mình sẽ trở thành hai người xa lạ. Em sẽ có cuộc sống của riêng em. Anh đừng cố tìm cách liên lạc nếu thật sự anh muốn em thanh thản. Hứa với em điều đó đi
– Đừng nhắc đến chuyện đó nữa… được không?
– Xem như là một lời chấp thuận nhé… Mình đi ăn đi anh
– Bún chả nhé!
– Ok. Em thích bún chảaaaaa
Aristotle đã định nghĩa hạnh phúc là ý nghĩa, là mục đích của cuộc sống, là sự cố gắng và kết thúc của một đời người . Hạnh phúc chính là khoảng thời gian tuy ngắn ngủi nhưng ấm áp bên cạnh em. Nếu bây giờ để cho tôi quyết định lại, tôi vẫn sẽ làm như thế, không một chút hối hận…
– Về nhà em cất xe, rồi mình đi xe đạp nhé – HN tủm tỉm.
– Hả? Em nói gì anh không nghe rõ
– Về nhà em cất xe, rồi anh chở em bằng xe đạp – em thản nhiên nói lại, rõ ràng, rành mạch.
Tôi đưa tay sở lên trán em.
– Hôm nay trời hơi nắng phải không? Thôi! Ngồi đây nghỉ ngơi chút nữa cho nó trở lại bình thường đã nhé
– Anh biết không M. Em vẫn hy vọng bạn trai em có thể hiểu mình. Vậy mà em đã nhầm rồi anh ạ… – cô bé nói với một cái giọng đầy tâm trạng như kiểu mình đang rất bất mạn với cuộc đời ấy. Ghét thế!
– Anh biết là khi yêu người ta vẫn hay sống ở trển – tôi chỉ lên trời. …
– Nhưng em biết không… đạp xe ấy, vào buổi trưa ấy, rất là có hại cho người ngồi sau, chứ đừng nói là người ngồi đằng trước. Để tối, anh chở em đi vòng quanh nhà, chịu không?
– Thế mới bảo người ta đâu có yêu thương gì mình đâu mà – HN cố thở một cái dài cả thước
– Có yêu, nhưng để tối đi. Giờ nắng nôi thế này tìm chỗ nào mát mẻ được không?
– Về nhà em đi…
Để lại một bình luận