Phần 92
Sáng hôm QC đi, tôi đến lớp và nhận được hàng đống lời trách móc của đám bạn.
– “Sao QC đi mà không thông báo để anh em làm bữa chia tay. Mày tệ quá”
– “Cô bé đi tao còn không được thông báo trước, huống chi tụi mày”
– “Sao hôm qua đi cùng em ấy mày không rủ anh em đi chung luôn cho vui”
– “Ờ thì…”
– “…”
– “…”
Vài tuần sau ngày QC về nước, tôi chủ động hỏi thăm tình hình của em qua email.
QC…
Em vẫn khỏe chứ? Tình hình học hành của em thế nào rồi? Bạn bè anh bên này vẫn nhắc em suốt. Anh mong mọi sự tốt lành sẽ đến với em.
HM.
Không lâu sau, tôi nhận được thư trả lời.
Em vẫn khỏe. Anh đừng lo. Anh cho em gửi lời hỏi thăm ba mẹ anh nhé. Em có việc phải ra ngoài đây. Khi nào có thời gian mình nói chuyện sau anh nhé.
Bức thư trả lời của QC khiến tôi hiểu nhiều điều. Trong số đó, điều tôi tâm đắc nhất chính là cho dù tình cảm em dành cho tôi nhiều đến thế nào thì đã đến lúc em cần có cách cư xử rõ ràng hơn đối với tôi. Hay nói cách khác, tôi là của HN và cô bé không cho phép mình gây thêm bất kì một sự hiểu lầm nào nữa.
Sự rõ ràng trong tình yêu không phải ai cũng làm được, nhất là đối với những người đa tình. Thật lòng mà nói, ranh giới giữa có cảm tình và thích mong manh vô cùng. Vì vậy chuyện đang cặp kè với một người mà bỗng dưng vào một hôm đẹp trời lại thích thêm một người khác không phải chuyện hiếm. Nếu như cái người vừa nhắc đến ở trên chia tay với người thứ nhất để đến với người thứ hai bằng mộtcâu nói “anh nghĩ mình hợp với cô gái kia hơn. Mình chia tay nhé”, thì tôi với tư cách của người thứ hai sẽ buồn, chắc chắn rồi, nhưng vẫn giữ nguyên sự trân trọng cho người ta. Nhưng chỉ cần tôi phát hiện ra bạn gái của mình bắt cá hai tay, tôi tin mình dám quay phắt lưng lại, bước đi kiêu hãnh với suy nghĩ “cô ấy không xứng đáng với mình”. Tôi không hiểu tại sao người ta có thể yêu nhiều người một lúc được. Chỉ cần yêu một người tôi đã muốn ngộp thở khi không có đủ thời gian để nghĩ đến chuyện khác, huống hồ gì…
Nói thật, tôi rất dị ứng với tuýp người bắt cá hai tay. Rất may trong đám bạn của tôi đa phần thuộc loại người rất đàng hoàng trong chuyện tình cảm, vì vậy khi nghe nhiều người treo status đại loại như “đàn ông bây giờ đểu lắm”tôi vừa thương vừa tức. Tức vì cái kiểu nói vơ đũa cả nắm, nhưng thương vì tin rằng không phải ngẫu nhiên người ta lại nói như vậy. Tôi phải công nhận một điều đàn ông bây giờ nhiều người đểu thật. Đểu như vậy mà vẫn mong tìm một người vợ trong trắng, ngây thơ và ngoan ngoãn!? Những suy nghĩ nông cạn như vậy chỉ làm khổ phái yếu mà thôi. Công nhận phụ nữ sinh ra đã thiệt thòi đủ điều…
Từ xưa, phụ nữ đã chịu thiệt thòi từ cách xã hội nhìn nhận cho đến đối xử. Cũng may thời đại bây giờ, người ta đã có cái nhìn công bằng hơn. Hơn chứ không phải là hết. Đó là lí do tại sao tồn tại những tổ chức đấu tranh vì nữ quyền chứ làm gì có tổ chức nào đấu tranh vì nam quyền bao giờ.
Chúng ta, có lẽ, ai cũng đã từng trải qua cảm giác chờ đợi một thứ gì đó trong hy vọng. Là kì thi thành phố, thi tốt nghiệp, thi đại học, là khoảng thời gian chờ kết quả học bổng hay công việc, rất nhiều những sự kiện như thế. Đối với tôi lần này nó có hơi đặc biệt, bởi vì nó đánh dấu sự hồi sinh của mối tình đầu.
Tôi đã suy nghĩ rất lâu trước khi bắt tay vào viết thư cho HN. Mọi chuyện khó khăn hơn tôi tưởng tượng rất nhiều…
HN…
Khi anh viết những dòng này… thật sự anh chưa dám tin vào những gì anh được nghe kể. Nếu chuyện HN em vẫn còn là sự thật, anh cam đoan rằng chuyện đó thường xảy ra ở trong giấc mơ nhiều hơn. Chẳng ai có thể tưởng tượng được mối tình học sinh của hai con người cách nhau cả 1/4 trái đất lại mãnh liệt và đầy rẫy những thử thách như vậy. Dù có thành hay không, anh dám tin một điều mối tình này sẽ đi theo anh đến hết cuộc đời.
Em là một cô gái biết sống vì người khác, thậm chí chấp nhận thiệt thòi mong rằng người thân của mình sẽ hạnh phúc hơn. Tạm thời anh xem anh là người thân của em nhé.
HN biết không!? Chỉ qua đức tính nêu ở trên, không khó khăn gì để anh có thể tin rằng em là mẫu phụ nữ của gia đình mà đàn ông, con trai tụi anh vẫn luôn hướng đến. Nhưng, nếu người thân của em biết rằng vì hạnh phúc của mình mà em phải chịu cực, đối với những người biết nghĩ chắc chắn họ sẽ không cam tâm đâu. Anh vừa nói tạm thời anh đóng vai người thân của em phải không? Vậy em biết cảm xúc của anh bây giờ rồi chứ?
Nếu đặt anh vào hoàn cảnh của em, anh cũng sẽ khó xử như em vậy. Nhưng để làm những điều như em, quả thật anh không dám chắc mình có đủ vị tha hay không!? Ít ra cho đến bây giờ, anh có thể khẳng định một điều, anh chọn không nhầm người…
Phong đã đỡ nhiều chưa em? Ba, mẹ, anh trai, chị dâu, bé NHNM và Tun thế nào rồi? Mọi người vẫn ổn chứ? Cho anh gửi lời hỏi thăm đến mọi người nhé.
Nếu được, mong em hãy trả lời anh sớm. Anh chỉ muốn biết mọi chuyện vẫn ổn là được rồi. Còn những chuyện khác, chúng mình sẽ nói sau.
Anh mong…
Không phải đơn giản để bày tỏ hết tâm tư tình cảm của mình trong một lá thư. Điều đó là không và sẽ chẳng bao giờ đủ cả. Tôi chỉ đang cố gắng hết sức nói cho em hiểu những gì tôi thật sự nghĩ về em. Khen có, trách móc cũng có. Không trách làm sao được khi em cứ nhận hết thiệt thòi về mình mà đâu biết rằng chắc gì tôi đã vui vẻ khi em làm như vậy, và một điều quan trọng hơn thảy là sự day dứt và không dễ chịu khi tôi nhận ra có người sẵn sàng vì mình làm mọi thứ .Ngoài gia đình, rất khó để tìm một người dám hy sinh vô điều kiện vì mình. Bạn thử nhìn xung quanh xem, có tổng cộng bao nhiêu người như vậy? Chỉ cần một thôi, bạn đã là người may mắn lắm rồi.
Gặp và quen HN là may mắn của tôi. Chưa bao giờ tôi hối hận vì điều đó. Cho đến cả sau này, tôi vẫn luôn giữ nguyên quan điểm đó của mình. Và em chứng minhcho điều tôi nghĩ là hoàn toàn có cơ sở…
Một tuần sau ngày tôi gửi lá thư, tôi nhận được câu trả lời. Phong cách điềm đạm và sâu sắc vẫn tồn tại ở một cô gái tôi đã, đang và sẽ dành tình cảm.
Chào anh,
Lâu lắm rồi mình không nói chuyện với nhau anh nhỉ? Chắc lí do thuộc về em nhiều hơn. Nếu em vô tình khiến anh buồn, mong anh hãy bỏ qua cho em. Anh hãy tin rằng em không bao giờ muốn điều đó xảy ra cả.
Em định chờ Phong khỏi hẳn mới liên lạc lại với anh nhưng bây giờ Phong gần bình phục rồi, nên em tự thưởng cho mình vậy.
Lý trí và trái tim. Không biết bao nhiêu lần trong đầu em xảy ra tranh cãi giữa chúng. Ôi! Trái tim bé nhỏ và non nớt này cũng không ít lần phải bật khóc khi chấp nhận đầu hàng trước lí lẽ thuyết phục của lý trí kia. Vậy mà, em vẫn không hối hận anh ạ! Làm được điều gì cho người thân chưa bao giờ khiến em phải suy nghĩ nhiều. Cả anh cũng vậy nữa. Anh nằm trong số những người em thật lòng yêu thương.
Dẫu vậy, sự chọn lựa giữa tình và nghĩa luôn luôn khiến con người ta phải đau khổ. HN em cũng chẳng phải ngoại lệ.
Nếu quay lại gặp anh, Phong sẽ khó qua được. Nếu anh là em, anh có nhẫn tâm làm điều đó không? Em cũng chẳng thể vừa bên cạnh Phong vừa liên lạc với anh được. Anh hiểu điều đó còn tồi tệ hơn chuyện em quay về gặp anh, phải không? Hoàn cảnh buộc em phải quyết định như vậy chứ trong trường hợp này em không làm điều đó vì anh đâu.
Đừng nghĩ em cao thượng sẵn sàng làm mọi thứ, bởi vì đôi khi em tự thấy mình ích kỉ khi muốn bỏ lại sau lưng tất cả để quay lại với hạnh phúc riêng của mình. Em chẳng biết nữa anh ạ. Không biết có phải ông trời trước khi ban tặng hạnh phúc, người bắt em phải trải qua một cơ số những thử thách, giống như thầy trò Đường Tăng phải trải qua 81 kiếp nạn trước khi thỉnh được chân kinh, hay không!? Hay người bắt em giống đa số những cô gái hồng nhan khác, thường sẽ bạc mệnh. Nếu như câu nói hồng nhan bạc mệnh là sự thật, em chỉ ước mình bớt xinh đi để có một cuộc sống đỡ lận đận hơn…
Em biết anh đang cố gắng bù đắp và nối lại mối quan hệ với em. Nhưng hiện tại em cần thời gian. Có rất nhiều chuyện đã xảy ra. Và bây giờ em chưa sẵn sàng. Có duyên chúng mình sẽ gặp lại. Nhanh thôi…
HN.
Để hiểu hết những gì giấu đằng sau những câu chữ em gửi không phải là điều dễ dàng. Đứng đối mặt để đoán ý người ta đã khó huống hồ là…
Đọc bức thư em gửi, cảm xúc trong tôi lẫn lộn buồn vui. Vui vì chuyện em bình an vô sự là sự thật. Buồn vì những tưởng việc em trả lời đồng nghĩa với chuyện hai chúng tôi sẽ bắt đầu lại từ đầu, nhưng không phải. Tại sao HN lại chưa sẵn sàng? Tại sao em lại nói là có duyên chúng mình sẽ gặp lại? Chẳng lẽ vẫn còn khúc mắc nào đấy em không thể tỏ cùng tôi? Hay là em nghĩ việc QC về đây đã khiến tôi thay lòng? Rất nhiều giả thuyết được đặt ra bỗng dưng khiến lòng quyết tâm trong tôi bị chùn bước.
Không được! Chắc chắn là nàng đang thử tôi. Nếu tôi mà bỏ cuộc bây giờ, rất nhiều khả năng tôi sẽ không bao giờ có cơ hội gặp lại em. Nói vậy thôi, làm sao mà buông tay dễ dàng được, tôi phải chứng mình cho em thấy tôi thật lòng muốn đến với em.
Tôi chưa đáp thư của HN vội mà cứ để vậy. Tôi nghĩ em cần một thời gian ngắn để suy nghĩ thật. Và tôi có thể chờ…
…
Tôi lục lại những lá thư HN gửi cho tôi và đoạn nói chuyện giữa hai đứa để ôn lại kỉ niệm cũ trước khi dùng nó làm bàn đạp cho lòng quyết tâm của tôi sau này.
Người ta bảo mối tình đầu thường tuyệt đẹp và khó quên không phải bởi vì nó là mốc son đánh dấu cho lần đầu tiên một người bước vào một mối quan hệ mà bởi vì mối tình đầu thường khiến người đó đặt nhiều hy vọng nhất, nhiều ước mơ nhất, không vụ lợi, không đề phòng, chỉ muốn yêu và được đáp lại chân thành.
Nhưng không phải mối tình thứ hai hay thứ ba lại không lãng mạn hay đáng nhớ bằng. Không phải như thế. Mối tình nào cũng đẹp, cũng khó quên nếu như người ta dám yêu như mối tình đầu. Chỉ có một vấn đề là người đó có sẵn sàng mở lòng mình ra một lần nữa hay không thôi. Những ai đã từng trải qua mất mát sẽ biết trân trọng những thứ xung quanh mình. Tôi sẽ chứng minh bằng hai ví dụ trước khi quay lại câu chuyện của mình.
Ví dụ thứ nhất là câu nói đàn ông trải qua một lần ly hôn là báu vật, nhưng đến lần thứ hai chỉ là đồ bỏ đi . Bạn thử ngẫm với những người đàn ông đàng hoàng lại xem, có đúng không!?
Ví dụ thứ hai là khi đứa em họ nhờ tôi xem xem trong đám bạn của tôi có ai đàng hoàng để giới thiệu cho nó. Yêu cầu được đặt ra là có học thức, con nhà lành và nhìn ổn. Cái lí do nhìn ổn em tôi đưa ra không phải vì bản thân ẻm mà là tại vì em phải nghĩ cho con em sau này chứ . Thế đấy! Vì thương con mà mong chồng mình đẹp trai. Nghe hoàn cảnh gớm. Ngồi ngẫm một hồi tôi cũng tìm được một anh bạn thỏa yêu cầu của đứa em tôi và quan trọng hơn cả là anh ấy vẫn thân đơn gối chiếc. Sau khi tôi kể tường tận lý lịch bạn tôi cho đứa em tôi, nó lắc đầu quầy quậy “không ổn đâu anh ơi! 26 tuổi mà chưa yêu, chưa cầm tay, chưa hôn ai bao giờ thì có vấn đề đấy.”
Tôi ngạc nhiên “vấn đề gì?” Ẻm thủng thẳng đáp lại không có chút kinh nghiệm nào yêu đương, mệt lắm. Lấy phải người suốt ngày cứ chăm chăm nghĩ đến công việc… tủi lắm.Vả lại có kinh nghiệm, có mất mát thì người ta mới biết chiều chuộng và gìn giữ em hơn .
Quay lại câu chuyện…
Một kế hoạch được đặt ra để vá lại trái tim tơi tả nơi người con gái của tôi. Khi một tâm hồn đang phải gánh chịu những tổn thương không thể tỏ, yêu thương sẽ là liều thuốc nhiệm màu nhất. Tôi hiểu được rằng chỉ có thứ tình cảm chân thành từ tận sâu trong đáy lòng mới có thể từng bước mang em về lại câu chuyện cổ tích mà em vẫn thường hay kể tôi nghe…
Em mong một thế giới không còn những lo toan, nhọc nhằn. Nơi em có thể tìm thấy sự bình yên, qua từng ánh mắt và nụ cười. Là nơi em có thể thả hồn mình thênh thang trong buổi chiều hè lộng gió. Và cũng có thể là nơi em cảm nhận rõ ràng nhất sự âu yếm êm đềm bên cạnh người thương trong những đêm dài thao thức. Hay cái mơ mộng ngọt ngào về những con người thật thà bên ruộng lúa tre xanh.
Sự kiên nhẫn của tôi đã được đền đáp.
Nàng: …
Tôi: …
Nàng: Ừm…
Tôi: Anh đây
Nàng: Lâu lắm rồi mình chưa nói chuyện anh nhỉ
Tôi: Cũng nửa năm rồi thì phải
Nàng: 5 tháng 11 ngày
Tôi: Sao…
Nàng: Sao em nhớ chính xác vậy hả?
Tôi: Ừ
Nàng: Bởi vì em đếm từng ngày
Tôi: Tội nghiệp em
Nàng: QC kể hết cho anh nghe rồi à?
Tôi: Ừ anh biết hết rồi
Nàng: …
Tôi: Em đang khó xử lắm phải không?
Nàng: Chuyện gì?
Tôi: Chuyện QC về đây
Nàng: Em thấy bình thường vì đó là cách em của em bày tỏ tình cảm
Tôi: Em phản ứng như thế nào?
Nàng: Tại sao anh muốn biết?
Tôi: …
Nàng: Anh muốn thấy mặt xấu của em phải không?
Tôi: Anh không…
Nàng: Anh có biết là em muốn phát điên lên khi nghe tin QC về chỗ anh không?
Tôi: …
Nàng: Em không phải thánh thần mà vô cảm với mấy chuyện đó
Tôi: Anh đâu thể cấm ai làm điều họ muốn
Nàng: Rõ ràng anh có thể tránh mặt
Tôi: Ngay cả khi biết cô bé ấy là em họ của em và vẫn mặc nhiên tin rằng em không còn trên cõi đời này sao HN?
Nàng: …
Tôi: Hãy thử một lần đặt mình vào vị trí của anh, em sẽ thấy khó xử thế nào
Nàng: Ý anh tất cả là lỗi của em?
Tôi: Chẳng ai có lỗi trong chuyện này cả. Tất cả là do hoàn cảnh thôi.
Nàng: Tại sao anh liên lạc lại với em?
Tôi: Đó không phải là thứ em chấp nhận thiệt thòi để gieo hy vọng vào nó sao?
Nàng: Anh nhầm rồi. Em chẳng thiệt thòi gì cả. Lòng em thanh thản đến lạ.
Tôi: Chỉ mình em nghĩ vậythôi. Những người còn lại đều nghĩ ngược lại.
Nàng: Anh đang trấn an em phải không?
Tôi: Anh chỉ nói sự thật thôi.
Nàng:…
Tôi: …
Nàng: Tại sao anh liên lạc lại với em?
Tôi: Chẳng phải anh trả lời rồi sao?
Nàng: Em muốn nghe câu trả lời khác
Tôi: Là vì…
Nàng: Vì gì?
Tôi: Vì em là mối tình đầu, anh muốn đó cũng là mối tình cuối cùng
Nàng: Chỉ vậy thôi à?
Tôi: Anh nghĩ lí do đó đủ nói lên tất cả rồi chứ
Nàng: Em muốn nhiều hơn…
Tôi: …
Nàng: Tại sao anh lại thích em?
Tôi: Haha. Thích cũng cần lí do nữa hả?
Nàng: Nói đi. Em muốn nghe…
Tôi: Cái tính nhõng nhẽo của em vẫn không bỏ được hả?
Nàng: Nhanh nào
Tôi: Vì em… giống mẫu con gái anh thích
Nàng: Như thế nào?
Tôi: Thì dễ thương, tốt tính và con nhà lành
Nàng: Anh nói cũng đúng. Em tự thấy bản thân mình xinh đẹp nữa
Tôi: Em có nghe nhầm không? Anh dùng từ dễ thương chứ không phải xinh đẹp :cười lớn:
Nàng: Chỉ là một cách để anh nói giảm nói tránh thôi, phải không?
Tôi: Vẫn sắc sảo lắm
Nàng: Chuyện
Tôi: …
Nàng: Mình sẽ nói chuyện tiếp khi em sẵn sàng nhé anh
Tôi: Bây giờ thì sao?
Nàng: Em cần một chút nữa để ổn định và sắp xếp mọi chuyện. Anh có chờ được không?
Tôi: Em biết câu trả lời của anh rồi còn gì?
Nàng: Vậy thì tốt. Giờ em phải đi ra ngoài đây. Chúc anh một ngày tốt lành
Tôi: Đi cẩn thận nhé
Nàng: …
Tôi: Làm ơn…
Nàng: Hì, vâng…
Để lại một bình luận