Phần 68
Sáng hôm nay, không hiểu đồng hồ bị cái quái gì mà tôi không nghe được chuông báo thức. Thành thử khi đang ở chốn bồng lai tiên cảnh, tôi nghe tiếng tiên nữ vang lên.
– Chàng từ nơi nào đến đây?
Tôi quay đầu lại và ngẩn ngơ trước sắc đẹp của tiên nữ. Kịp nhận ra sự sỗ sàng của mình, tôi hấp tấp gập người.
– Ta đến từ nước Việt Nam xã hội chủ nghĩa
– Không đến từ VN thì đến từ đâu. Ý thiếp là chàng đến từ thành phố nào? – tiên nữ che miệng cười khúc khích, nhìn dễ thương ghê.
– Ta đến từ… à mà ta không trả lời được. Ta sợ nằm vùng lắm
– Hihi. Vậy tên thật của chàng là gì?
– Nàng cứ gọi ta là M nhé. Chàng Mờ – tôi vừa định nhe răng cười liền ngậm miệng lại. Tôi không thể để cho tiên nữ biết rằng tôi đang mê mẩn nàng mà đánh mất vẻ lạnh lùng thường ngày được.
– Ta có ý này. Ta với nàng đang ở thế kỉ 21. Cứ gọi chàng chàng thiếp thiếp nghe giống hát Hồ Quảng lắm. Chi bằng gọi anh – em cho nó gần gũi – tôi nghiêm mặt đề nghị.
– Lời chàng thiếp xin nghe – tiên nữ đỏ mặt rúc đầu vào ngực tôi hạnh phúc.
– Em tên gì? – tôi thỏ thẻ…
– Mà này, em đừng có rúc kiểu đấy, buồn lắm – tôi đẩy đầu tiên nữ ra khi tay nàng ấy cứ chọc chọc vào cổ tôi. Nhột bỏ mịa. Đố ai mà chịu được.
Tiên nữ bị tôi đẩy ra, gương mặt thẫn thờ và bất ngờ rơm rớm nước mắt. Tôi hốt hoảng ôm nàng lại, giọng biết lỗi.
– Anh xin lỗi. Mà đừng có lấy tay chọc vào cổ anh nhé. Nổi hết cả da gà đây này – tôi đưa tay ra cho nàng thấy.
– Vâng. Thiếp biết rồi. Chàng đừng bỏ thiếp nhé – khóe mắt tiên nữ vẫn còn ngân ngấn lệ. Thật tội nghiệp.
– Ta không bỏ nàng đâu – tôi khẳng định.
– Đời này kiếp này thiếp chỉ yêu mình chàng thôi
Tiên nữ nhẹ nhàng thơm lên má tôi. Nàng lùi lại 2 bước và bắt đầu trút bỏ xiêm y…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
thình thịch
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
thình thịch
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
[hồi hộp không?]
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
thình thịch
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
thình thịch
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
– Dậy! Dậyyy! Dậyyyyyy! – tiếng gối đập vào người tôi thùm thụp.
Tôi mắt nhắm mắt mở, ngóc đầu dậy. Bồng lai tiên cảnh của tôi đâu rồi? Tiên nữ giáng trần đâu không thấy mà chỉ còn lại hình ảnh QC cầm gối chuẩn bị đập xuống người tôi tiếp, miệng em cười toe.
– Anh làm gì mà vừa ngủ vừa cười vậy hả?
Tôi co chân lại bó gối, mặt tiếc hùi hụi.
– Tiên nữ của anh… hu hu – tôi đau khổ.
– Thì ra mơ gặp gái. Hèn gì… – em nguýt rõ dài.
– Đang đến đoạn quan trọng thì em cắt rồi… Chưa nhìn thấy gì hếtttttt – tôi kéo dài chữ hết để chứng tỏ sự tiếc rẻ của mình.
– Như thế nào mà gọi là quan trọng? – QC hỏi khó.
– Thì… em còn nhỏ lắm, không hiểu đâu… Mà mấy giờ rồi?
– 6h10 rồi. Mẹ anh bảo em sang gọi anh.
– Trời! Sao không nói sớm.
Tôi hớt ha hớt hải đi làm vệ sinh cá nhân, rồi thay quần áo. Nay tôi hẹn thằng Khánh với thằng Nhật lúc 6h20 sang đón tôi với QC, vì mẹ tôi có tiết.
6h25 tôi với QC mới ra khỏi nhà. Thấy tôi với QC hớt hải chạy ra, thằng Nhật nhìn đồng hồ.
– Muộn 5ph mày. Chút ăn sáng đấy – thằng Nhật hăm.
– Đéo chịu – tôi cười hè hè.
Vừa dứt lời thì tôi nhận được cái nhéo đau điếng ở hông.
– Ai cho anh nói bậy – QC lườm tôi, khép nép nhìn sang phía hai thằng bạn, rồi cúi gằm mặt xuống.
– Đau quá! – tôi nhảy tâng tâng, lấy tay xoa xoa chỗ bị nhéo.
Thằng Khánh với thằng Nhật thấy vậy cười nắc nẻ.
Thằng Khánh đưa chìa khóa xe nó cho tôi, rồi nó nhảy sang xe thằng Nhật.
– Mày chở QC đi, tao đi với thằng Nhật.
– Không chở. Nhéo đau kinh.
Tôi đáp với giọng giận dỗi, đẩy thằng Khánh lại phía xe nó rồi leo lên xe thằng Nhật. QC không nói gì, mặt em tỉnh bơ. Thằng Khánh nhìn em hỏi.
– Anh chở em nhé.
QC không trả lời mà chỉ gật đầu khe khẽ. Chờ thằng Khánh nổ máy, em leo lên xe và ngồi sát rạt. Khoảng cách chỉ chừng một gang tay. Cô bé quay sang nhìn tôi đầu nghiêng nghiêng như muốn trêu ngươi…
– Xuống mày. Để tao chở em tao – tôi nhảy tót xuống xe và đẩy vào vai thằng Khánh.
– Mày nhiễu chuyện quá đi – thằng Khánh hầm hè rồi lại sang xe thằng Nhật.
QC! Tôi không biết dùng từ nào để nói về em. Trong tiếng Anh, tôi sẽ dùng câu What a girl! . Ý là bày tỏ sự ngạc nhiên về một cô gái. Nếu là bạn, bạn sẽ dùng câu gì và từ gì để miêu tả về cô bé cứng đầu này?
Lên đến lớp vẫn còn sớm 20 phút. Tôi rủ QC xuống căng tin ăn sáng. Lúc đầu, em còn chối đây đẩy, nhưng lúc sau nghe tôi dỗ ngọt em cũng xuôi xuôi. Khổ ghê! Mời đi ăn mà cũng phải năn nỉ.
Tôi đi song song với em, nói cười rôm rả. Thi thoảng, tôi dở giọng chọc quê làm cô bé đỏ bừng mặt, lấy tay đánh vào vai tôi mấy cái, rồi bật cười giòn tan. Những lúc em cười nhìn dễ thương thật…
Tôi vào trong tìm bàn trống rồi dặn em ngồi đợi. Tôi đến quầy đặt 2 bát bún bò và bê ra.
– Tô này của em – tôi đặt tô không có hành trước mặt QC.
– Nhớ em không ăn hành luôn, giỏi ghê ta – QC nháy mắt.
– Chuyện! Ăn đi cho nóng…
– Ăn đỡ em với – cô bé kéo tô của tôi lại rồi xẻ 1/3 sang cho tôi.
– Có xíu mà cũng đưa
– Thích bỏ xừ mà còn làm bộ – em lè lưỡi và chun chun cái mũi…
Khi tôi vẫn đang ăn dở thì QC đã xong. Em chống cằm nhìn tôi.
– Làm gì mà nhìn anh ghê vậy – tôi vừa hỏi vừa húp nước từ thìa.
– Nhìn anh ăn ngon lành ghê. Hi hi
– Ngon mà. Bún bò Huế là món ruột của anh đấy
Tôi nháy mắt với em rồi lấy thìa múc nước ăn tiếp. Không biết nước dùng ở đây làm từ cái gì mà ngon lắm. Ăn mê li luôn.
Tôi thà ăn uống sung sướng mà sống ngắn lại chút còn hơn sống trăm tuổi mà phải kiêng khem, khổ sở. Đời được mấy tí, sông chi cho nó cực.
Ăn bẩn chút mà ngon thì cũng được đi. Chỉ sợ mấy chị bán bún cho hóa phẩm Tàu bậy bạ khiến anh với em đầu đang bình thường thành anh đầu to, em đầu nhỏ là hơi bị buồn đấy. Cái này không chơi. [Ý tôi là cái đầu và cái đầu gối. Nhưng tôi rất thích cách suy nghĩ của bạn =))]
Ăn uống no nê, tôi với QC trở lại lớp. Trước khi lên, tôi mua thêm mấy bịch xoài, cóc xanh với snack vì tụi bạn nhờ.
Đi gần em, tôi nhận được kha khá lời xì xào từ mấy thằng con trai. Tụi nó nói, tôi nghe câu được câu mất, nhưng đại ý là QC dáng đẹp, mặt ưa nhìn và tôi là thằng may mắn . Nghĩ lại cũng tự hào ra phết cho dù tôi chả là gì của em. QC nghe mấy lời khen dành cho mình, em chẳng bày tỏ cảm xúc mà thản nhiên quàng tay tôi rồi tự động đi gần lại như muốn trêu tức tụi con trai đang xì xầm, chỉ trỏ.
Bất ngờ, tôi đứng sững lại quay sang nhìn QC chằm chằm. Mặt cô bé tỉnh rụi. Em chẳng thèm nhìn tôi mà chỉ khẽ mỉm cười rồi nói với giọng nhỏ xíu.
– Em không thích người ta nhìn em vậy. Đi với em một đoạn nữa rồi em thả anh ra.
Định lấy tay đẩy QC ra, nhưng nghe em nói tôi lại thôi. Tôi chỉ biết lắc đầu cười trừ…
QC giữ chặt cánh tay tôi cho đến khi còn vài bậc nữa là đến tầng 2. Lúc QC vửa thả tay tôi ra thì bất ngờ ngẩng đầu lên chúng tôi gặp Hoài Anh đang đi ngược xuống. Tay Hoài Anh cầm giẻ lau bảng, chắc là đang định xuống tầng 1 để giặt.
Trong khi tôi và Hoài Anh đứng như trời trồng, chưa biết phản ứng thế nào, QC đã lạnh lùng cất tiếng.
– Chào bạn!
Em lại ôm chặt cánh tay tôi như lúc trước và dương đôi mắt thách thức nhìn Hoài Anh. Tôi để mặc QC và đưa mắt về phía Hoài Anh đang đứng. Tôi vẫn chưa có một cuộc nói chuyện tử tế nào từ lúc tôi tặng quà em nhân dịp Valentine. Tôi thấy mình là một người bạc tình…
Hoài Anh chẳng có lỗi gì để khiến em phải đón nhận sự ghẻ lạnh như thế từ QC. Không hiểu sao tôi chẳng thể đứng ra bảo vệ Hoài Anh dù trong lòng thật sự rất muốn. Tôi đứng chôn chân một chỗ nhìn em bước qua tôi và QC. Lúc ngang qua tôi, em chỉ gật đầu thật nhẹ. Hành động của em làm tim tôi khẽ nhói…
Biết tôi không vui, QC cũng không dám chọc tôi. Tôi bước đi mà bước chân nặng trịch.
– Anh giận em à – QC lên tiếng trước.
– Không…
– Anh không giỏi giấu cảm xúc đâu…
– …
– …
– Nếu gặp Hoài Anh, em đừng bày tỏ thái độ đó nữa. Hoài Anh đâu có lỗi gì…
– Nếu anh muốn vậy, em sẽ làm theo ý anh. Nhưng em sẽ tránh mặt chứ đừng hòng bắt em bày tỏ thiện cảm. Em không làm được – QC trả lời giọng có vẻ bất mãn.
– Ừm, thế cũng được – tôi đồng tình.
Tôi cũng là người yêu ghét rạch ròi giống QC. Yêu thì nói yêu, ghét thì nói là ghét. Nhưng, tôi khác em ở chỗ đôi khi tôi bị cảm xúc lấn át. Rõ ràng tôi hoàn toàn có thể bước qua Hoài Anh một cách im lặng khi chúng tôi chưa là gì của nhau. Nhưng có một thứ gì đó mơ hồ đã ghì chặt đôi chân của tôi xuống. Tôi nợ Hoài Anh một lời giải thích. Có lẽ chờ đến khi QC quay về Pháp tôi sẽ nói chuyện với Hoài Anh một lần…
Vừa leo lên đến tầng 4, tôi đã bật ngửa. Em Loan công chúa đã đứng chờ tôi từ đời nào…
Loan công chúa là một cô bé thua tôi 1 tuổi đang học chuyên Anh. Mọi người đừng để biệt danh của em ấy đánh lừa. Đôi khi người ta thường lấy một cái gì đó trái ngược hoặc mong mỏi để làm biệt danh cho mình. Em ấy mơ làm công chúa, nên tự nghĩ ra cái tên mĩ miều đấy, chứ theo thực tế nên gọi em ấy là chú voi con . Trên người em ấy cái gì cũng to gấp đôi người tôi. Để ôm em Loan tôi dùng một vòng tay chưa chắc đã hết, ngược lại với một cánh tay em ấy đã có thể ôm trọn tôi vào lòng. Giả sử, giả sử thôi đấy, chúng tôi yêu nhau. Khi ôm nhau người đời sẽ nghĩ mẹ đang ôm con nghe có vẻ hợp lý hơn.
Chuyện Loan công chúa đang định tán tôi cả trường này biết. Lúc đầu nghe biệt danh tôi háo hức lắm, cho đến khi tụi bạn đập đập vai tôi chỉ vào một tòa nhà đang đứng ngắm hoa tôi mới tá hỏa. Tôi ước gì những gì mình thấy chỉ là một cơn ác mộng. Nhưng ước là một chuyện, còn sự thật thì nó sờ sờ ra đấy.
Và bây giờ ác mộng của đời tôi đang nhe răng cười và lao về phía tôi như một chiếc xe lu.
– Anh! Em chờ anh mãi…
Để lại một bình luận