Phần 93
Tôi và HN nói chuyện với nhau nhiều hơn. Ban đầu, cả tôi và em còn giữ khoảng cách, nhưng thời gian sau khoảng cách dần dần được chúng tôi thu hẹp lại. Phong đã bình phục và tỏ ra là người biết nghĩ khi không gây phiền phức cho HN nữa. Những tưởng qua bao nhiêu sóng gió, bầu trời sẽ yên bình trở lại, nhưng không… đất trời lại nổi cuồng phong như muốn dập tan mọi thứ…
Là một bức thư Sophia, bạn thân của QC, gửi tôi.
HM…
Em không biết phải bắt đầu lá thư này như thế nào. Nó thật đau đớn…
Em thân với QC từ những ngày đầu nhập học. Từ khi quen, chưa bao giờ em thấy bạn em có tình cảm với ai. Anh là mối tình đầu của nó. Một cuộc tình đầy nước mắt…
Khi QC quyết định quay trở về Việt Nam để gặp anh, nó đã phải đấu tranh rất nhiều. Hai đứa tụi em đã nói chuyện với nhau thật lâu. Khi nó vẫn còn đang lưỡng lự giữa điều được và mất, em đã đặt hai tay lên vai, nhìn thẳng vào mắt nó “tao biết điều đó là hết sức khó khăn, nhưng hãy một lần lắng nghe những gì trái tim của mày lên tiếng”. Và bạn em đã quyết định về như anh thấy đấy. Ngày đi nó chờ đợi và hào hứng bao nhiêu thì ngày về nó ủ rũ và bệ rạc bấy nhiêu. Qua lời nó kể em biết những thứ cảm xúc trái chiều đó không phải tại chuyến đi không thành công như mong đợi mà bởi vì nó đẹp hơn những gì QC có thể tưởng tượng.
Giá mà không có chuyến đi ấy thì đã chẳng có chuyện gì xảy ra… Anh không tự hỏi bản thân tại sao 2 – 3 ngày hôm nay QC không liên lạc với anh? Đúng rồi, liên lạc làm sao được khi nó chẳng còn nữa…
QC bị người ta ép uống thuốc ngủ. Một lượng vừa đủ khiến cho nó không bao giờ có cơ hội nhìn mặt người khác. Jack, thằng khốn nạn ấy, viết trong lá thư để lại rằng nó không muốn QC thuộc về một ai khác, rằng nó xin lỗi, rằng nó không còn lựa chọn nào khác. Jack cũng uống thuốc để tự vẫn ngay sau đó.
Gia đình Jack đã đến tạ tội với ba mẹ QC, nhưng lời xin lỗi đâu thể khiến nó sống lại đâu phải không anh? Mẹ QC ngất lên ngất xuống như vẫn chưa dám tin vào những gì đang xảy ra. Nhìn nụ cười tươi rói với lúm đồng tiền của nó trên di ảnh khiến mọi người không khỏi quặn lòng. Đó là một đám tang buồn bã và nghiệt ngã nhất mà em từng biết.
Em chỉ hy vọng một điều kiếp sau cuộc đời của nó sẽ trọn vẹn hơn.
Đừng trả lời em. Chào anh.
Mắt tôi nhòa dần. Tôi chỉ có một mong ước để thời gian quay trởlại. Tôi nợ em, nợ thật nhiều…
QC đã mất. Điều đó là sự thật. Đôi lần em xuất hiện trong giấc mơ của tôi với nụ cười đượm buồn rồi vụt biến mất… hoang hoải và dở dang hệt như cuộc đời của người thiếu nữ bỗng chốc tan vào hư không.
Sự lỡ dở luôn mang đến cho người ở lại cảm giác day dứt và khó thở, nhất là đối với những người vội ra đi. Tôi không biết khi mình viết những dòng này, ở trên cao, em có đang dõi theo tôi không!? Tôi mong là có vì khi tôi quyết định kể câu chuyện của mình ra, tôi đã muốn nhờ nó gửi đến QC lời xin lỗi chân thành nhất. Nếu thời gian có thể quay lại, tôi chỉ có một ước mong nói lời chia tay trước khi em về Pháp. Điều đó có lẽ sẽ an ủi tôi phần nào.
Khoảng thời gian sau khi nhận tin về QC là khoảng thời gian buồn nhất. Cảm giác mất đi đứa em gái bé bỏng chưa bao giờ là dễ chịu. Dẫu vậy tôi vẫn luôn tin rằng ở một nơi xa xôi nào đó, trong hình bóng của một thiên thần, cô bé vẫn đang thầm bảo vệ những người thân yêu. Dù có giận hay không, tôi cũng dám khẳng định một điều, thiên thần bé nhỏ, đáng yêu đó vẫn đang dõi theo tôi, vì tôi hiểu QC thừa vị tha và tấm lòng để biết nghĩ cho người khác…
Chuyện của QC khiến cho mối quan hệ của tôi và HN đi vào ngõ cụt, không một lối thoát. Cả tôi và em đều hiểu sẽ thật ích kỉ nếu trong hoàn cảnh này cả hai vẫn quyết định tiếp tục mối quan hệ chờ đợi. Cũng dễ hiểu khi cả hai đều chủ động không liên lạc với người kia trong khoảng thời gian đủ dài để mọi chuyện tạm nguôi ngoai.
Thật sự, cảm xúc khi nghe tin từ Sophia lấn át hoàn toàn mọi thứ cảm xúc khác ở cùng thời điểm… kể cả niềm hy vọng đang được nhen nhóm trong chuyện tình cảm kia. Tôi thấy khoảnh khắc đó giống như hình ảnh của ánh trăng đang sáng dần sau lớp sương mờ ảo bỗng nhạt tắt dần khi từ đâu những đám mây đen cuồn cuộn nối đuôi nhau kéo đến.
Người ta vẫn bảo tình yêu nào càng nhiều chông gai, càng nhiều thử thách thì khi vượt qua sẽ càng bền chặt. Nhưng sẽ có những khó khăn mà chỉ cần nhắc đến, hai người sẽ tự hiểu không bao giờ có thể tháo bỏ, giống như dấu đinh để lại trên thân cây, dù bằng cách này hay cách khác thì vết tích đó vẫn tồn tại mãi. Tình yêu của tôi và HN cũng vậy, ở bất kì thời điểm nào tôi cũng đều nhìn thấy một bức tường vô hình ngăn cản, nhưng lần này ở nơi đó lại là vách núi cao ngút.
Thời gian dần trôi. Thấm thoắt đã nửa năm tôi và HN mất liên lạc. Nói mất cũng không phải, mà đơn giản là chúng tôi không ai chủ động nói với ai câu gì. Quả thật, sự ra đi của QC đã thay đổi quá nhiều. Không ít lần, tôi chủ động viết cho em những lá thư rất dài chỉ để bày tỏ sự nuối tiếc của mình trước những chuyện xảy ra. Tôi viết rồi lại xóa rồi lại xóa, không biết bao nhiêu lần như vậy. Và kết quả cuối cùng chỉ là những lá thư còn dang dở, nằm lặng lẽ một góc, không biết bao giờ mới được gửi đi…
Để lại một bình luận